Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
  3. Chương 67
Trước /201 Sau

Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Chương 67

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi những người trong khung bình luận nhìn thấy hành động này, ai nấy cũng ngỡ ngàng rồi bắt đầu vui vẻ trêu chọc.

[Thợ săn quỷ dẫn theo cô bé của anh ấy để đi dọa ma kìa!]

[Cười không nhặt được miệng, xin hỏi mức độ sợ hãi của hồn ma đó là bao nhiêu!]

[Kiều Nại: Sao không có ai có thể chiến đấu được vậy?]

[Khách mời "nghịch ngợm nhất" trong lịch sử nhà ma: Kiều Nại √]

[Nguyễn Ti Anh & Sầm Lâm Vũ: Rốt cuộc thì ai mới thật sự là ma?]

Đạo diễn của tổ chương trình cũng thở dài một hơi: “Tôi có nên để Kiều Nại làm NPC không?”

Nhân viên làm việc cũng gật đầu nói: “Ông đã làm thế rồi, chẳng qua là các khách mời không tin thôi.”

Đạo diễn rơi vào cảnh im lặng không biết phải nói gì: “…”

Nhân viên đó suy nghĩ một lát rồi nói: “Giờ có lẽ chắc họ tin rồi đấy.”

Nhìn thấy hồn ma bị dọa cho sợ đến mức chạy trối chết, đạo diễn tự cảm thấy ông ấy cũng tin.

Trang phục khác biệt của Kiều Nại quả nhiên là có tác dụng, nhưng đội ngũ sản xuất cũng không ngờ rằng các khách mời lại lớn gan đến thế. Ngược lại, Sầm Lâm Vũ là người ít được tin cậy nhất lại có thể phát hiện ra điều bất thường, thế nhưng sau khi bị Từ Giai Mạn ngắt lời thì mọi chuyện vẫn không có kết quả gì.

Tổng kết: Một đám người đoàn kết đến mức đáng sợ.

Thấy Kiều Nại dễ dàng dọa hồn ma bỏ chạy như thế, Nguyễn Ti Anh và Sầm Lâm Vũ cảm thấy cứ như đang mơ. Cả hai người họ khi nãy lại bị dọa sợ đến mức suýt mất hồn.

Nguyễn Ti Anh nhỏ giọng nói: “Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ?”

Sầm Lâm Vũ lẩm bẩm: “Có vẻ như tôi vẫn chưa tỉnh ngủ thì phải?”

Kiều Nại quay đầu lại, thay mặt hồn ma giải thích cho bọn họ: “Có thể là hắn có việc gì gấp nên đã chạy mất rồi.”

Nguyễn Ti Anh cảm động: “Chúng ta được cứu rồi!”

Sầm Lâm Vũ run rẩy nói: “Mọi người có gì từ từ nói, nhanh bỏ gậy phát sáng xuống đi, đều là đồng đội với nhau mà!”

Kiều Nại chớp mắt một cái, ngoan ngoãn buông cây gậy phát sáng xuống.

Hình Sâm nhìn về phía hai người đang ngồi dưới đất, nói: “Chúng ta nên đi tìm những người khác thôi.”

Nguyễn Ti Anh và Sầm Lâm Vũ cuối cùng cũng đứng dậy, nhặt lại cây nến bị rơi dưới đất, thắp lại và đi ra ngoài.

Có lẽ nhờ sự xuất hiện của Kiều Nại mà Nguyễn Ti Anh và Sầm Lâm Vũ như được tiếp thêm dũng khí, dáng vẻ sợ hãi vừa rồi đã bị họ quẳng ra sau đầu từ lâu. Họ bước đi với tư thế đầy kiêu ngạo, cảm giác như mình đang sở hữu sức mạnh còn lợi hại hơn cả NPC (?) nên rất nở mày nở mặt.

[Hừ, thế chẳng phải là “cáo mượn oai hùm” sao?]

[Có “đùi” mà không ôm, chẳng phải là đồ ngốc sao!]

[Đi theo bảo bối Nại Nại thì đảm bảo được ăn uống no say!]

Thấy Nguyễn Ti Anh và Sầm Lâm Vũ đã đi xa như không có chuyện gì, Kiều Nại lùi về sau một bước, lén kéo một góc áo của Hình Sâm, cô cầm gậy phát sáng rồi cẩn thận hỏi anh: “Như vậy đáng sợ thật à?”

Hình Sâm nghe tiếng cô nên dừng lại, quay đầu thì nhận ra Kiều Nại đang giơ cây gậy phát sáng trong tay mình ra xa. Anh lập tức đưa cây gậy lại gần hơn một chút, để trước mặt cô như lúc nãy Kiều Nại đã làm. Anh nhìn cô đầy nghiêm túc, từ đôi mắt to tròn của Kiều Nại đến gương mặt với hai gò má hồng hào bầu bĩnh, dù nhìn từ góc độ nào cũng thấy rất dễ thương, đáng sợ chỗ nào chứ?

Hình Sâm thẳng thắn trả lời: “Rất đáng yêu.”

Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt Kiều Nại, vẻ mặt tập trung và chân thành đến mức làm cô cảm thấy hơi mất tự nhiên. Cô cho rằng Hình Sâm sẽ nói những câu đại loại như “có hơi đáng sợ” hay “cũng bình thường thôi”, vì trong ấn tượng của cô, Hình Sâm sẽ không nói dối. Nhưng Kiều Nại không ngờ anh lại nói cô dễ thương, khiến mặt cô lập tức nóng bừng lên.

May mà lúc này Nguyễn Ti Anh đã nhận ra Kiều Nại và Hình Sâm không đi theo, hoang mang xoay đầu lại gọi hai người họ: “Hai người nhanh lên, đừng để bị lạc đường đấy!”

Kiều Nại lập tức đáp: “Tới ngay đây!”

Cô hăng hái chạy chậm tới đó đi cùng với Nguyễn Ti Anh. Nguyễn Ti Anh cũng không ngần ngại đẩy Sầm Lâm Vũ ra phía sau, dường như cảm thấy đi chung với anh ấy sẽ không có triển vọng gì cho lắm.

Thấy Kiều Nại không thèm quay đầu nhìn lại, Hình Sâm kiềm chế nụ cười đang dâng lên và bình tĩnh theo sau.

Các bình luận trên màn hình cũng bắt đầu từ việc an ủi Kiều Nại đến cuối cùng lại toàn là những nụ cười hiền từ đầy thích thú.

[Bé con của nhà chúng tôi có gì mà đáng sợ chứ! Rõ ràng là đáng yêu quá trời luôn!]

[Ha ha ha, Nại Nại đang ngại ngùng đấy à! Ôm một cái! Ôm chặt dính cứng ngắc luôn!]

[Sâm Sâm cũng giỏi thật đấy, từ lúc bắt đầu cũng chỉ im lặng nhìn nhau mà đến giờ đã biết cách dỗ dành người khác rồi, nhìn cũng không chớp mắt lấy một cái (đầu chó)]

  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /201 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Vong Tiện] Yến Uyển Lương Thì

Copyright © 2022 - MTruyện.net