Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực
  3. Chương 24
Trước /149 Sau

Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 24

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trầm Từ trầm mặc, lại giống như đang ném cả tảng đá vào trong mặt hồ tĩnh lặng.

Nhìn thấy ánh mắt của bọn họ càng ngày càng trở nên kỳ lạ, Thẩm Từ không chịu được nói, "Trước đó Tinh Tinh nằm ở bệnh viện một năm rưỡi, vừa tỉnh lại, rất nhiều chuyện cô ấy không biết. Tôi định đưa cô ấy vào phó bản, các anh xem, có phó bản thích hợp nào không.”

“Về phần quan hệ của tôi và Tinh Tinh..." Trầm Từ đau đầu nhìn thoáng qua Lâm Vận Nhi vẫn đang bướng bỉnh nhìn chằm chằm anh ta. Anh ta quay đầu, lại áy náy nói với Nhan Như Tinh: "Là anh có lỗi với em.”

Nhan Như Tinh ngơ ngác nhìn anh ta, ánh mắt trống rỗng vô hồn, nhìn vào khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.

Có lẽ là do đến địa bàn của mình, không lo lắng Nhan Như Tinh chạy mất, Thẩm Từ bỗng dưng có thêm sức mạnh.

Nhưng nhìn cô như vậy, trái tim anh ta vẫn khẽ nhói lên.

Cũng may, hình như cô đã thỏa hiệp, lông mi đen nhánh hơi rung rung, cánh môi trắng bệch khẽ mở ra, giọng nói khẽ khàng tựa như không thể nghe thấy: "Em biết rồi.”

Thẩm Từ quay đầu, không nhìn cô nữa.

Ánh mắt anh ta sắc bén nhìn những người khác, nghiêm túc nói: "Sau này Tinh Tinh chính là một thành viên của chúng ta, tôi biết trong lòng mọi người vẫn còn bất mãn. Nhưng tôi sẽ phụ trách bảo vệ an toàn cho cô ấy, sau này tôi sẽ cố gắng đưa có ấy vào phó bản nhiều hơn, sẽ không kéo chân mọi người."

“Nếu không ai có ý kiến gì, vậy thì cứ quyết định như thế đi."

“Chờ một chút!” Chu Duyệt ngồi trên sô pha, một chân đạp lên bàn trà, lười biếng giơ tay lên” "Tôi có thể hỏi kỹ năng đặc tính của cô là gì không?”

Vấn đề này của anh ta không quá đáng, Thẩm Từ cũng muốn biết, cho nên tất cả mọi người đồng loạt quay lại nhìn Nhan Như Tinh.

"Là một kỹ năng chủ động, "Cực Hạn Hồi Phục"." Nói xong, Nhan Như Tinh miêu tả đặc tính kĩ năng của cô cho bọn họ.

"Nghe có vẻ không tệ lắm." Chu Duyệt gật gật đầu, nhếch miệng cười với Nhan Như Tinh: "Tôi đồng ý để cô ấy gia nhập.”

“Xin tự giới thiệu, tôi tên là Chu Duyệt, 23 tuổi, nam, độc thân. Có hứng thú có thể cân nhắc tôi nhé~" Chu Duyệt giơ tay chỉ chỉ ngực mình, rồi lại chỉ về phía Nhan Như Tinh, vẽ ra một hình trái tim.

Sau khi anh ta giới thiệu tên, là đến mãnh nam cơ bắp vừa gặp ở bên ngoài.

Sau đó là Thẩm Thước Dương.

"Còn có hai người đang đi phó bản, chờ bọn họ trở về tôi sẽ giới thiệu bọn họ cho cô." Thẩm Từ nói với Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh yên lặng gật đầu.

Lâm Vận Nhi làm thế nào cũng không chịu nổi thái độ của Thẩm Từ đối với cô, cũng may từ trên đường trở về cô ta đã bắt đầu chọn phó bản, còn thật sự tìm được một phó bản phù hợp.

"Từ ca, anh xem phó bản này thử đi." Lâm Vận Nhi ra hiệu bảo Thẩm Từ nhìn bảng điều khiển trò chơi.

Thẩm Từ cúi đầu liếc mắt nhìn tên phó bản một cách đơn giản, cảm thấy quen mắt. Là phó bản sinh tồn, độ khó không cao, coi như phù hợp.

"Có còn vé vào cửa nữa không?" Anh ta hỏi Lâm Vận Nhi.

"Chỉ còn lại bốn vé, em đều lấy hết." Lâm Vận Nhi nói xong, nói với Nhan Như Tinh: "Tinh Tinh, ID của cô là bao nhiêu, tôi thêm bạn tốt với cô, rồi đưa cho cô vé.”

Nhan Như Tinh nói số, ở chỗ xin bạn tốt, lại thấy ngoại trừ đám người Lâm Vận Nhi, Thẩm Từ ra, còn có lời mời thêm bạn tốt từ phó bản trước.

"Khanh Ngôn tỷ tỷ, em là Vân Phong, thêm bạn tốt đi, lần sau lại chơi cùng nhau."

"Người chơi "Trì Niên" xin làm bạn tốt!

“Người chơi "Vũ Bình An" xin làm bạn tốt!

"Người chơi "Lưu Chấn Hải" xin làm bạn tốt."

Nhan Như Tinh đồng ý từng cái một.

Vân Phong là người đầu tiên gửi lời chúc mừng.

"Tỷ! Tỷ là tỷ ruột của em, lần sau lúc lừa em có thể báo em trước một câu hay không! (Hèn mọn JG)"

Nhan Như Tinh nhắn một dấu “?” gửi qua.

"Hì hì, cảm ơn cô rất nhiều! Không nghĩ tới tôi lại còn có thể nhận được đánh giá “S” ở phó bản khảo nghiệm, còn đạt được danh hiệu "Hải Đăng", lần này thật sự là tôi kiếm được rất nhiều tiền.”

“Tên chó chết Lưu Chấn Hải kia thế mà không chết, nếu anh ta thêm cô làm bạn tốt thì đừng đồng ý. Miễn cho anh ta lại điên cuồng mắng cô.”

Nhan Như Tinh nhìn giao diện trò chuyện của Lưu Chấn Hải.

"Lưu Chấn Hải: Em gái, anh nghe tên chó Vân Phong kia nói em giúp anh ta lấy một cái đánh giá S cùng một danh hiệu? Gã ta có tài cán gì chứ! Thằng chó, mẹ nó chứ"

Nhan Như Tinh thấy anh ta phẫn nộ như thế, nói những lời thô tục đều bị hệ thống làm mờ, nhịn không được hỏi một câu: "Không phải chính anh muốn đi sao?”

“Lưu Chấn Hải:... Tôi hối hận được chưa! Không nghĩ tới cái thằng trời đánh Trì Niên đó, thật sự đem chúng ta làm mồi nhử. Vốn ban đầu chúng ta nhiều người, quái vật dễ giết, lại bổ sung thêm đèn, có khi lại ổn định được.”

"Nhưng có quá nhiều quái vật. Toàn bộ xe có hơn một nghìn bốn trăm người, nhưng lại có đến một nghìn hai trăm quái vật. Tre già măng mọc, sức sống dũng mãnh, sau đó bọn chúng còn nuốt thi thể của đồng bọn để tiến hóa, vô cùng phiền phức.”

“Cuối cùng thật sự không còn biện pháp, tôi liền ném một quả bom, trên xe đều nổ tung, thế mà mấy con quái miêu kia còn chưa chết sạch! Cô dám tin không?”

Nhan Như Tinh: "Anh lấy quả bom đó ở đâu ra? Cũng là đạo cụ sao?”

“Lưu Chấn Hải: Đúng vậy, cô thấy hứng thú với nó à?” Nói xong anh ta lấy đạo cụ ra.

[Tên đạo cụ: Bom may mắn

Cấp độ: E

Mô tả: Bom may mắn, tất nhiên chỉ có thể được sử dụng bởi những người may mắn!)

Lưu ý: Uy lực lớn hay nhỏ thì phải xem độ may mắn, biết đâu hôm nay lại là một ngày xui xẻo thì sao.]

"Lưu Chấn Hải: Đạo cụ này cửa hàng nào cũng bán, chỉ là giá trong trung tâm thương mại quá đắt, tôi khuyên cô nên đi đến chợ đêm ở thành phố không màn đêm mà tìm. Không nói nữa, tôi còn có chút chuyện, lần sau lại nói tiếp.”

Nhan Như Tinh chỉ có thể tiếc nuối dời tầm mắt, đúng lúc nhìn thấy Vân Phong còn đang không ngừng nhắn tin cho cô.

Đọc lướt qua thì thấy ngoại trừ chửi bới Lưu Chấn Hải, còn có hỏi thăm về phó bản tiếp theo của cô.

"Thật đó, cô có chắc là không đi với bọn tôi không? Tôi có thể chăm sóc cô mà, với lại cô hoàn toàn có thể tin tưởng đồng đội tốt của tôi nữa.”

Nhan Như Tinh: "Không được, bạn trai cũ còn nói muốn dẫn tôi nằm thắng nha!”

Vân Phong: "Bạn trai cũ?”

Nhan Như Tinh ngượng ngùng cười với Thẩm Từ một nụ cười qua loa có lệ, trả lời anh ta: "Có vấn đề sao? "

“Tất nhiên là có vấn đề! Bạn trai cũ của cô, chắc không phải trưởng tàu mà cô nhắc đến chứ?”

Nhan Như Tinh:?

"Anh đang nghĩ gì vậy?"

Vân Phong: "Không phải là tốt rồi, làm tôi giật cả mình.”

“Nhưng mà, nếu nói anh ta là bạn trai cũ của tôi, thì cũng coi là vậy đi."

Vân Phong:???

"Haizz, cô nói xem, nếu lần sau tôi cố ý làm gãy chân. Liệu phó bản có sắp xếp cho tôi một người bạn gái có thân phận ghê gớm không nhỉ?” Vân Phong mơ mộng hão huyền nói.

"Anh cứ thử đi." Trong lúc Nhan Như Tinh trả lời, Lâm Vận Nhi đã đem vé vào phó bản gửi cho cô.

Mặt trước của vé là một hòn đảo màu đen, được bao quanh bởi biển, nhìn có vẻ trống rỗng và hoang vu.

Giống như tên gọi của phó bản, “Sinh tồn trên hoang đảo".

Nhan Như Tinh dùng chức năng giám định của hệ thống giám định lại thử.

"Đây là một tấm vé đi thẳng đến phó bản cấp D, "Sinh tồn trên hoang đảo"."

"Thời gian mở phó bản: 1h:58p:26s"

Dù cô biết chức năng giám định của hệ thống vô cùng bùi bắp, nhưng không ngờ lại cùi bắp đến mức này.

Cô dứt khoát chụp màn hình gửi anh tấm vé này cho Vân Phong.

"Giúp tôi xem phó bản này có gì không ổn."

Cô không tin, Lâm Vận Nhi sẽ tìm một phó bản bình thường.

"Tôi từng vào phó bản này, chính là hoang đảo bình thường để sinh tồn thôi. Bởi vì quá đơn giản, cho nên phó bản này cấm mang theo đạo cụ. Nhưng cô không cần lo lắng, phó bản này chủ yếu dùng để kiểm tra năng lực sinh tồn dã ngoại. Ngày đầu tiên cô sẽ đi vào xây nơi trú ẩn, đi ra biển tìm mấy loại cá tôm gì đó, có thể dễ dàng vượt qua giai đoạn đầu.

"Sau đó, vào ngày thứ ba có thể xuất hiện thiên tai, sóng thần. Tìm chỗ nào cao một chút, sử dụng vật tư đã cất giữ từ mấy ngày trước đó, tránh thoát hai vòng này, là có thể chuẩn bị kết thúc." Vân Phong tràn đầy tự tin nói chuyện.

Nhưng Nhan Như Tinh đối với lời anh ta nó vẫn thấy nghi ngờ, trực tiếp phân phó anh ta: "Anh đi hỏi thăm một chút, gần đây phó bản này có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.”

Vân Phong: "? Chờ một chút, ý cô nói chuyện ngoài ý muốn là... Đợi tôi tìm ai đó hỏi thử đã.”

Không để Nhan Như Tinh phải chờ quá lâu, anh ta quay trở lại, sau đó mang về một tin tức không tốt.

"Thật đúng là có chút vấn đề."

“Nói đi!”

"Vừa rồi tôi không nhìn kĩ, cho nên không chú ý tới tấm vé phó bản “Sinh tồn trên hoang đảo” của cô là cấp D. Cái phó bản này có một vài điểm khác biệt với phó bản tôi từng đi. Phó bản "Sinh tồn trên hoang đảo” mà tôi từng đi là cấp E, nhưng tên phó bản rất ít khi có chuyện trùng nhau, cho nên loại tình huống giống cô chỉ có một nguyên nhân mà thôi. "

“Đó chính là do phó bản này, bởi vì một nguyên nhân không rõ nào đó, khiến nó thăng cấp."

"Trước mắt tin tức có liên quan đến phó bản này rất ít, chẳng qua nếu phó bản bình thường thăng cấp, thì thường sẽ ẩn chứa những nguy hiểm không ai biết trước. Nếu như không nắm chắc mười phần, tốt nhất không nên tùy tiện đi loại phó bản không ổn định này."

“Hơn nữa trong phó bản mới thăng cấp, rất có thể cô sẽ gặp tổ chức người chơi đen.”

Vân Phong ở bên kia, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bảng điều khiển trò chơi đem lời mình nói chuyển thành dòng chữ gửi cho đối phương.

"Cô có biết phó bản trưởng thành không?"

Nhan Như Tinh trầm tư, hình như cô đã từng nghe qua từ này ở đâu đó.

Đột nhiên, cô nhớ đến một chuyện.

Hình như ở phó bản thí luyện của cô, Triệu Tiểu Bắc đã từng nhắc đến. Nhưng lúc đó anh không nói nhiều với cô, chỉ nói nó rất nguy hiểm.

Sau khi đi ra, cô quên mất, cũng không để chuyện này ở trong lòng.

"Phó bản trưởng thành là gì?" Học sinh tốt Nhan Như Tinh ngoan ngoãn hỏi.

"Phó bản có thể thăng cấp chính là phó bản có thể trưởng thành. Người ta nói rằng trong loại phó bản này, tỉ lệ dị hóa thuốc hoàn hảo sẽ bị giảm xuống. "

Lúc đó tin đồn này vừa truyền ra, tất cả người chơi đen cùng với người chơi có tỷ lệ dị hóa sắp lên tới 50 đều phát điên. Cô có biết không? Người chơi có tỷ lệ dị hóa cao hơn 50 trong thế giới thực sẽ bị trò chơi cưỡng ép phải đảo ngược tuổi thọ. Lấy cái giá phải trả bằng tuổi thọ, để ổn định bản thân không bị dị hóa thành quái vật. "

Đến lúc đó, người chơi vào phó bản không chỉ là nhiệm vụ bắt buộc hàng tháng, mà là buộc phải vào. Bởi vì chỉ có vào phó bản, mới có thể ngăn cản hệ thống trò chơi không ngừng đảo ngược tuổi thọ. Cứ như vậy, rất có thể một ngày nào đó người chơi sẽ không bao giờ trở lại thế giới thực. "

“Bởi vậy trong khoảng thời gian đó, một khi truyền ra tin tức của phó bản có khả năng trưởng thành, sẽ dẫn tới một đống người chơi. Người chơi cấp cao cũng không ngoại lệ, thậm chí, mấy người bọn họ còn điên cuồng hơn so với người chơi bình thường.

“Cho đến khi có người nói, chỉ có phó bản trưởng thành được thăng cấp từ phó bản cấp D trở lên mới xuất hiện ‘thuốc hoàn mỹ’. Lúc này mới miễn cưỡng làm lắng lại trận phong ba bão táp này.”

“Nhưng đã lắng xuống, không có nghĩa là những người chơi này buông tha cho phó bản có thể trưởng thành dưới cấp D. Cho nên mỗi lần có phó bản cấp E thăng cấp lên phó bản cấp D, vẫn sẽ có không ít người chơi đen chú ý."

“Mà nơi có người chơi đen, sẽ có chết chóc. Vì vậy, tôi thực sự khuyên cô không nên đi phó bản kiểu này.”

Nhan Như Tinh nhìn thoáng qua Lâm Vận Nhi đang cùng Thẩm Từ bàn bạc về phó bản, trả lời hai chữ: "Đã muộn. "

Cái gì mà muộn? Không đúng, không phải cô là người chơi cấp E sao? Làm sao có thể có vé vào phó bản cấp D?”

Nhan Như Tinh: "Bạn gái hiện tại của bạn trai cũ của tôi đưa cho.”

Vân Phong: "... Vi diệu thế! Cái cô bạn gái hiện tại, tuyệt đối đối với cô không có ý tốt.”

Nhan Như Tinh không để ý tới anh ta đang cười trên nỗi đau của người khác, đúng lúc này bỗng nhiên phát hiện, Trì Niên gửi tin nhắn cho cô.

Trì Niên: "Xin chào, chuyện thiếp mời chỉ là ngoài ý muốn. Là thế này, mấy món đạo cụ này cô cứ tùy ý chọn lựa, xem như bồi thường, cô thấy thế nào? "

“ "Bùa tàng hình", "Áo choàng che dấu hơi thở, "Giày tăng tốc chạy", "Khăn lụa của phu nhân’ "

Nhìn thấy những đạo cụ này, Nhan Như Tinh đều bị khí chất nhà giàu của anh ta đè ép.

Trong những đạo cụ này, ngoại trừ "Áo choàng che dấu hơi thở’ là đạo cụ cấp D ra, những đạo cụ khác đều là cấp E.

Nhan Như Tinh chưa bao giờ cảm thấy đạo cụ phân chia cấp bậc cao hay thấp, cho nên cô chọn áo choàng.

Trì Niên cũng rất dứt khoát, trực tiếp đem "Áo choàng che dấu hơi thở" thông qua hệ thống gửi cho cô.

"Áo choàng che dấu hơi thở" nhìn bên ngoài trông rất bình thường, nếu không phải cấp bậc hiểu thị trên nó, nói nó là là đó bỏ đi, chắc chắn sẽ có người tin.

"Tinh Tinh, cô thấy đề nghị của tôi thế nào?"

Nhan Như Tinh mờ mịt nhìn về phía Lâm Vận Nhi.

Lâm Vận Nhi thấy vậy, cố nén lửa giận, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tinh Tinh đang suy nghĩ cái gì mà chăm chú thế."

"Tôi đang suy nghĩ..." Nhan Như Tinh nhanh chóng nhìn Thẩm Từ một cái, hai má phiếm hồng.

Lâm Vận Nhi:!

Cô ta chưa bao giờ thấy uất ức như thế này!

"Chúng ta đã quyết định xong rồi, phó bản lần này tôi cũng đi, còn có Chu Duyệt, vừa vặn bốn người bốn vé. Tôi nghĩ rằng có ba chúng tôi ở đây, việc bảo vệ Tinh Tinh sẽ trở nên rất dễ dàng. "Lâm Vận Nhi hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười hào phóng. Bọn họ cũng đã bàn bạc xong, Nhan Như Tinh chắc chắn sẽ không phản đối.

"Thế thì tốt, để tôi đi chuẩn bị vật tư." Lâm Vận Nhi nói xong, xoay người rời đi.

Thẩm Từ thấy Nhan Như Tinh khó hiểu nhìn phương hướng Lâm Vận Nhi vừa rời đi, sự mềm yếu trong lòng khẽ động, đi tới bên cạnh cô, nói: "Vận Nhi có một cái không gian, tuy rằng không lớn, nhưng có thể dùng để dự trữ các loại vật tư. Điều này sẽ giúp chúng ta sinh tồn dễ hơn trong loại phó bản sinh tồn này.”

Nhan Như Tinh ngạc nhiên, hai mắt sáng lấp lánh nói, "Không gian? Không gian chứa đồ?”

Thẩm Từ nhìn thấy cô cuối cùng cũng vui vẻ hơn, không nhịn được buồn cười gật đầu.

"Nếu cô thích, sau khi ra phó bản lần này, tôi sẽ tặng cho cô một cái."

"Không, không được." Nhan Như Tinh hoảng hốt xua tay, "Tôi không thể lấy đồ của anh, dù sao chúng ta, chúng ta đã chia tay rồi.”

Nói xong, cô còn cố ý lui về phía sau duy trì khoảng cách với anh ta, bộ dáng xa cách lạnh nhạt.

Thẩm Từ sửng sốt.

Anh ta nhìn Nhan Như Tinh rõ ràng cách mình không xa, lại tựa như cách một ngọn núi. Khóe miệng mím thẳng, yên lặng rời đi.

Chu Duyệt ở một bên nhìn thấy toàn bộ, sau đó lặng yên không một tiếng động dọc theo phương hướng Lâm Vận Nhi rời đi đuổi theo.

Trong lúc nhất thời, trong phòng khách chỉ còn lại vị khách là Nhan Như Tinh cô, nhìn qua vừa xấu hổ vừa mờ mịt lại bất lực.

Cuối cùng vẫn là Đỗ Chúc nhận lệnh của Thẩm Từ, đến nói chuyện phiếm với cô, thuận tiện giải thích một chút những điều cần lưu ý liên quan đến phó bản cấp D.

Vừa giải thích chưa được bao lâu, tiếng chuông điện thoại di Nhan Như Tinh mang theo trên người vang lên.

Nhan Như Tinh luống cuống tay chân cầm lấy điện thoại di động, "Thật ngại quá, tôi đi nhận điện thoại.”

Nói xong, cô đi xa một chút, lúc này mới nhìn về phía màn hình điện thoại di động, phát hiện lại là một số lạ gọi tới.

Nhớ đến có người đang nhìn cô, Nhan Như Tinh nhận điện thoại, giọng nói ôn nhu trả lời: "A lô? Xin chào, xin hỏi bạn tìm ai vậy? "

“Hả? Thông đường ống á? "Nhan Như Tinh thấy kỳ lạ lấy điện thoại di động xuống, lại nhìn số điện thoại một lần nữa, rồi đem điện thoại áp sát tai, nói: "Đường ống nhà tôi không có vấn đề. "

“Khụ khụ." Triệu Viễn nhìn người bên cạnh có vẻ mặt nghiêm túc, nói với điện thoại di động: "Là tầng dưới nhà cô bị chặn, chúng tôi đang điều tra vấn đề, đã điều tra được tầng này của cô rồi. Vậy bây giờ cô đang ở đâu? Có quay lại đây được không? "

“Không thể." Nhan Như Thinh đưa lưng về phía ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô, không kiên nhẫn nói với người ở đầu dây bên kia điện thoại di động: "Bây giờ tôi ở bên ngoài, thật sự không chờ được thì anh tự vào đi Chìa khóa nằm dưới tấm thảm chống trượt ở trước cửa, tự lấy nhé.”

Triệu Viễn:...

Trong lòng anh ta nghĩ làm điều này cũng được, một bên lại không biết làm thế nào nhìn về phía trưởng khu Tôn Long của bọn họ.

"Đưa điện thoại cho tôi." Vóc người Tôn Long không cao, vô cùng khí thế. Một đôi mắt màu nâu vàng âm u, mũi ưng bén nhọn, làm cho anh ta có cảm giác không giống người tốt.

Anh ta đưa tay về phía Triệu Viễn, đó là một đôi bàn tay vàng như nến, gầy gò còn mang theo đốm đen như tay của một ông lãi, không hề tương thích với khuôn mặt cùng lắm chỉ có ba bốn mươi tuổi của anh ta.

Triệu Viễn chần chừ, đưa điện thoại di động cho anh ta.

Nhưng mà chờ Tôn Long nhận lấy điện thoại mới phát hiện, điện thoại đã cúp máy.

Tôn Long im lặng hai giây, gọi lại, thì phát hiện đối phương đã tắt máy.

Tôn Long:???

Lần đầu tiên anh ta có cảm giác tức giận như thế này.

Vì thế, khi tên quỷ keo kiệt Phương Triển tìm anh ta hỏi Nhan Như Tinh có phải là người phụ nữ kia hay không, anh ta quả quyết gật đầu, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy người mà cậu nói, vô cùng giống một người thuê nhà ở đây của tôi.”

"Đôi mắt to, rất đẹp, nói chuyện và dịu dàng, đến già vẫn đẹp, quan trọng là, sức khỏe của cô ấy không tốt, khi trở về có ngồi xe lăn.”

Phương Triển vừa nghe nửa câu sau, liền biết người bên cạnh mình tiết lộ tin tức cho Tôn Long. Tuy nói anh đối với việc người của mình tiết lộ tin tức cho Tôn Long cảm thấy bất mãn, nhưng vẫn vì có tin tức của người phụ nữ kia mà cảm thấy cao hứng.

"Cô ấy bây giờ đang ở đâu?"

"Không biết."

"Không biết?"

"Kinh ngạc như vậy làm gì? Họ sống ở đây, miễn là họ không gây rắc rối, họ đi đâu tôi không thể quản lý. Hơn nữa, người ta là người chơi, càng không thuộc về phạm vi quản lý của tôi."

Người chơi, người phụ nữ gặp khó khăn trong đi lại, xinh đẹp.

Càng nghe, càng cảm thấy cô ấy có thể là người mình muốn tìm.

"Có thông tin liên lạc nào không?" Phương Triển quyết định nhanh chóng, hỏi. "Có đó, trước kia đã thỏa thuận giá cả."

"Đưa cho tôi, lát nữa người của tôi sẽ đưa tiền với đạo cụ cho anh."

Tôn Long nghe vậy hài lòng gật gật đầu, lấy số điện thoại di động của Nhan Như Tinh gửi cho Phương Triển.

Mà khi Phương Triển nhìn thấy số điện thoại, lại nhíu mày.

Sao anh ta lại cảm thấy số điện thoại này hơi quen quen?

Chờ anh ta phát hiện điện thoại của đối phương không liên lạc được, đang trong tình trạng tắt máy, Phương Triển đột nhiên nhớ tới. Số này, không phải là số của người phụ nữ mà anh ta đã đến bệnh viện thành phố tìm tối qua sao?

Hình như tên là Nhan Như Tinh.

Đột nhiên, Phương Triển nhớ đến hai ngày trước Triệu Tiểu Bắc an toàn không chút hao tổn từ phó bản kia đi ra. Theo lời mà anh ta nói, anh ta được một người chơi mới tên là Nhan Như Tinh dẫn nằm thắng.

Nhan Như Tinh!

Phương Triển nheo mắt: "Người chơi, di chuyển bất tiện, xinh đẹp".

Sẽ không thể trùng hợp như vậy chứ?

Trong một khoảnh khắc, Phương Triển vừa kinh sợ vừa mừng. Kinh sợ chính là tối hôm qua Nhan Như Tinh lừa gạt anh ta, vui mừng chính là, anh ta đã chắc chắn đến tám phần khả năng cô chính là người mình muốn tìm.

Thấy điện thoại không liên lạc được, anh ta chỉ có thể liên lạc với Tôn Long một lần nữa.

"Điện thoại của cô ấy tôi không gọi được, tôi cần anh giúp tìm ra cô ấy, đồng thời thuyết phục cô ấy đến chỗ tôi một chuyến..."

–––

Nhan Như Tinh tắt điện thoại di động nên cô không biết bên ngoài có người đang tìm cô.

Ở thời điểm thời gian đếm ngược của vé còn hơn mười phút, phần thưởng của hệ thống quản lý gửi đến, Nhan Như Tinh nhanh chóng mở rương kho báu ra.

[Tên đạo cụ: Tâm đao

Cấp độ: Không có

Hướng dẫn: Đây là một con dao thích hợp để cắm vào ngực

Lưu ý 1: Đâm vào ngực kẻ thù, sát thương tăng gấp đôi

Lưu ý 2: Tăng gấp đôi sát thương đối với người khác phái

Lưu ý 3: Trên cơ sở "2", "mức độ thù địch" của kẻ thù đối với bạn càng cao, sát thương càng cao (có hiệu ứng đặc biệt ở một mức độ nhất định)]

Bởi vì phòng khách có người ở đây, Nhan Như Tinh không lấy dao ra. Mơ hồ có thể thấy được, nó là một dao găm phổ thông, hình như con dao này còn chưa được khai nhận.

Lâm Vận Nhi trở lại nhanh chóng, đi cùng cô ta còn có Trầm Từ.

Nhìn thấy cô, Lâm Vận Nhi còn đang nói chuyện cùng Trầm Từ nụ cười trên mặt cũng giảm bớt mấy phần.

Thẩm Từ cũng theo bản năng nhìn về phía Nhan Như Tinh.

Điều khiến anh ta thấy hơi thất vọng là cô cũng không liếc nhìn anh ta nhiều thêm một cái.

Cô ấy vẫn còn tức giận.

Trong lòng Thẩm Từ thở dài, rũ mắt thu hồi chút lại phần khó chịu kia. Anh ta điều chỉnh lại cảm xúc, tiến lên nói với Nhan Như Tinh: "Chuẩn bị một chút, lát nữa sẽ vào phó bản.”

Trước khi vào phó bản, Nhan Như Tinh dùng thời gian nhìn đoạn trò chuyện của Vân Phong.

Lại phát hiện trước đó, anh ta vẫn khuyên cô không nên vào phó bản này.

Cuối cùng có thể nhận ra không thể khuyên cô được, đành tốt bụng nói cho cô một tin tức.

"Tôi vừa nhận được tin tức ngầm, có thể sẽ không có chuyện hạn chế đạo cụ bởi vì phó bản này thăng cấp thành phó bản cấp D. Nhân cơ hội này cô mua nhiều đạo cụ cần thiết ở trung tâm thương mại mang theo đi, đề phòng xảy ra chuyện.”

"Tôi có thể cho cô mượn năm trăm tiền thiên đường, nhưng mà, cô phải đồng ý lần sau sẽ vào một phó bản với tôi."

"Nhắc nhở: Người chơi Vân Phong chuyển cho bạn 500 tiền thiên đường."

"Nhắc nhở: Người chơi Khanh Ngôn đã từ chối nhận."

Vân Phong:??

Không phải, tại sao chứ? Đầu năm nay còn có người được cho tiền còn không muốn nhận sao?

Anh ta định giải thích thêm, để cô nhận lấy, không dẫn anh ta vào phó bản cũng được. Chỉ là: "Gửi tin nhắn thất bại, người chơi không ở trong khu vực dịch vụ"

[Bạn đã tiến vào phó bản được chỉ định cấp D “Sinh tồn trên hoang đảo" nâng cấp thành "Thoát khỏi đảo câm lặng’]

[Loại hình phó bản này là "Sinh Tồn". Tùy thuộc vào nhu cầu của nhiệm vụ, phó bản cấm mang theo hơn 500l tài nguyên nước ngọt]

[Đang tải bối cảnh cho bạn]

[Grever Kojima từng là một hòn đảo đẹp và không khí trong lành. Cho đến một ngày, các loài động vật trên hòn đảo Grever bắt đầu chết theo đàn, và thực vật trở nên khô héo và suy tàn. Ngay cả các loài chim biển ở trên biển cũng không thoát khỏi kiếp nạn này, xác chết phủ kín bãi biển. Mùi hôi thối của xác chết dù đã qua một thời gian dài cũng không biến mất. ]

[Sau đó một nhóm các chuyên gia đến đảo Grever để tiến hành nghiên cứu hiện tượng này, nhưng bọn họ một đi không trở lại, đừng nói đến chuyện mang về được tin tức hữu ích. ]

[Mười năm sau, thỉnh thoảng có các nhà thám hiểm và học giả lên đảo vì nhiều lý do khác nhau. Kỳ quái chính là, bọn họ cũng giống mấy người đi trước, đi rồi, cuối cùng cũng chưa từng trở về. ]

[Hôm nay, bạn và người bạn đồng hành của mình đồng ý với lời mời của ngài chủ tịch "Tập đoàn dược phẩm bất tử" đến đó để điều tra sự thật về ‘Đảo câm lặng’...]

[Nhiệm vụ chính: Sống sót]

[Nhiệm vụ ẩn: Tìm ra sự thật về "đảo câm lặng"]

[Thời lượng phó bản: 14 ngày]

Quảng cáo
Trước /149 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ước Hẹn: Một Đời Vì Nhau

Copyright © 2022 - MTruyện.net