Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lời Văn Tắc nói khiến cho bầu không khí xung quanh một lần nữa trở nên vô cùng an tĩnh.
Vẫn là Nhan Như Tinh ho nhẹ hai tiếng, nói với cậu: “Là nam nhân mặc áo khoác màu đen bên ngoài kia, là người đi giày da màu xám giày da tóc ngắn rũ đến vai.”
Văn Tắc có điểm thất vọng khi người Nhan Như Tinh nói không phải Thẩm Từ, nhanh chóng tóm Chu Duyệt đang chuẩn bị trộm rời đi.
Ch Duyệt bị ném vào còn ngây người, hiển nhiên không nghĩ tới, tốc độ của Văn Tắc sẽ nhanh như thế.
Hơn nữa lúc cậu bắt được anh ta, rõ ràng anh ta muốn phản kháng, nhưng đột nhiên không còn sức lực.
“Nhan Như Tinh!” Lâm Vận Nhi ngồi không yên, ngoài mạnh trong yếu nói, “Cô không thể làm như vậy, chúng ta là đồng đội. Hiện tại cô giết hắn, sẽ vi phạm hiệp nghị giữa đồng đội.”
“Tôi chưa nói muốn giết anh ta, cô kích động như vậy, vừa nói đã bảo tôi sẽ giết anh ta, là sợ anh ta sẽ khai ra người ở sau lưng hại tôi là tôi à?” Nhan Như Tinh thờ ơ, vui cười mà nhìn cô ta.
Lâm Vận Nhi cứng đờ, nhận thấy được ánh mắt của Chu Duyệt và Thẩm Từ không đúng. Cô ta vội vàng lắc đầu, phủ nhận nói:
“Tôi không có, tôi biết cô có ý kiến đôi với tôi, muốn hắt nước bẩn lên người tôi. Nhưng chuyện giết hại đồng đội cũng không phải là chuyện có thể nói giỡn được, cô nhanh bảo bạn trai cô thả anh ta ra đi.”
“Hơn nữa vào tình huống lúc ấy, chỉ bằng lời nói từ một phía của cô đã kết luận Chu Duyệt hãm hại cô sao? Không thể là do cô hoa mắt không nhìn rõ, nhìn nhầm người. Tôi tin tưởng Chu Duyệt sẽ không hại cô.” Lâm Vận Nhi dùng lời lẽ chính đáng nói.
Ánh mắt Chu Duyệt nhìn về phía cô ta nháy mắt ấm áp lại, lại lần nữa đối mặt với Nhan Như Tinh, anh ta đột nhiên có lý, bắt đầu có tinh thần có ngôn từ lớn tiếng kêu oan.
“Tôi và cô không thù không oán, tôi không có lý do để hãm hại cô. Ngược lại là cô, rõ ràng còn sống, lại một hai muốn hãm hại tôi là vì sao?”
Nhan Như Tinh nhìn bọn họ kẻ xướng người hoạ, nháy mắt đem đề tài xoay ngược lại. Thẩm Từ cũng suy tư không bao lâu, sau đó dùng ánh mắt khiển trách đối với cô, đột nhiên cười.
Ngay sau đó, Nhan Như Tinh ngữ khí nhàn nhạt nâng lên cằm mệnh lệnh với Văn Tắc: “Giết anh ta đi!”
Văn Tắc sớm đã cảm thấy người lải nhải trong phiền muốn chết, tay dùng một chút lực, vặn gãy cổ Chu Duyệt.
Động tác của cậu nhanh nhẹn dứt khoát, khiến những người chơi xung quanh hoảng sợ.
Lâm Vận Nhi còn ngây ngốc hơn nửa giây, hoa dung thất sắc hét to: “Nhan Như Tinh, sao cô dám ——”
“Lại kêu nữa tôi sẽ để bạn trai tôi giết cô luôn!” Nhan Như Tinh ác liệt mà cười đối với cô ta, không chút lưu tình nào uy hiếp cô ta.
Lâm Vận Nhi đột nhiên im bặt, gắng gượng đem lời muốn nói nuốt trở về dưới ánh mắt chăm chú như hổ rình mồi của Văn Tắc.
“Tinh Tinh, cô……” Thẩm Từ hoàn hồn, không thể tưởng tượng được mà nhìn Nhan Như Tinh, tựa hồ không thể tin được, vì sao cô sẽ biến thành dạng này.
“Xin hãy gọi đầy đủ tên của tôi,” Nhan Như Tinh mang vẻ mặt nghiêm túc mà sửa lại đúng lời anh ta.
Đúng lúc này có một người dáng người cường tráng mặt chữ điền đi đến, người đàn ông cường tráng mặc đồng phục bảo an giống với Hồng Lâm. Anh ta mang theo bốn thuộc hạ, cả người hung hãn, nhìn qua không dễ chọc.
Chờ đến nhìn thấy thi thể của Chu Duyệt, mắt người đàn ông cường tráng cũng không chớp lấy một cái, quan sát kỹ Nhan Như Tinh rồi nói: “Cô chính là người vừa trở về à? Ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô.”
Nhan Như Tinh nhẹ nhàng thích ý mà đi theo người đàn ông kia.
Khi rời đi, cô nhìn thấy ánh mắt nhìn mình giống như người xa lạ của Thẩm Từ, không để bụng bĩu môi.
Xem ra nam chủ này còn che dấu sâu hơn so với cô suy đoán.
Sợ là anh ta đã sớm bất mãn đới với Chu Duyệt. Bằng không khi Chu Duyệt đã chết anh ta cũng không thờ ơ như vậy, còn rảnh rỗi nghi ngờ cô.
Thật ra cô muốn trực tiếp giết chết Thẩm Từ hoặc Lâm Vận Nhi luôn.
Nhưng mà hai người này làm cô có cảm giác tạm thời vô pháp đối phó. Đặc biệt là Thẩm Từ, mạc danh khiến cô cảm thấy chỉ dựa vào Văn Tắc thì không thể giết được anh ta.
Thật là phiền phức.
Vậy thì cứ đơn giản mắt không thấy tâm không phiền, chờ sau khi cô thăm dò rõ ràng tình huống ra sao rồi tính sau.
Trên đường đi gặp ông chủ trong miệng tráng hán kia, Hồng Lâm yên lặng không tiếng động đi theo phía sau cô, không dám dựa vào quá gần.
“Cô với Thẩm Từ rốt cuộc có quan hệ gì?” Hồng Lâm bát quái hỏi.
Nhan Như Tinh không muốn để ý đến anh ta.
“Nếu cô nói cho tôi, thôi sẽ nói cho cô một chút tình huống hiện tại.” Có Văn Tắc ở đây, Hồng Lâm kiêng kỵ sự tồn tại của cậu, không dám làm càn với Nhan Như Tinh như trước.
“Không phải là anh đã đoán được rồi sao? Là bạn trai cũ.” Nói xong Nhan Như Tinh hỏi anh ta: “Hiện tại trong nơi đóng quân còn có bao nhiêu người?”
“Chúc mừng cô, lại thấy ánh sáng.” Hồng Lâm nói giỡn xong, mờ mịt nói ra một con số: “Bốn mươi ba người.”
Nhan Như Tinh nháy mắt đã hiểu được. Tùy ý quét một vòng xung quanh, tò mò hỏi: “Hai ngày nay có người nào trở về giống như tôi không?”
"Cô là người đầu tiên.” Hồng Lâm dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô nói, tiếp theo ngẩng đầu lên nhìn về bầu trời không quá tốt hai ngày hôm nay, như thật như giả nói một câu: “Hai ngày nay rất yên ả.”
Nói xong, anh ta hết sức uyển chuyển u oán nói trước khi tráng hắn quay đầu lại: “Tôi không hiểu sao, loại người Thẩm Từ lại có nhiều người thích như vậy chứ.”
“Sao? Người anh thích lại thích anh ta à?” Lời nói của Nhan Như Tinh như đang chọc vào phổi, nhưng cô lại cảm thấy không có vấn đê gì.
Nhìn vẻ mặt xanh trắng đan xen của Hồng Lâm, Nhan Như Tinh liền hiểu.
“Anh ta đẹp trai hơn anh, điểm này không thể nghi ngờ.”
Nào biết được câu nói này lại chóc cho Hồng Lâm nổi đóa lên: “Ngoại hình đẹp trai thì có lợi ích gì, đệp trai có thể mài ra ăn được à?”
“Có thể ăn được.”
Hồng Lâm nghẹn lời.
“Đầu ổ gà, anh ta là chủ tịch của đội trường đội bảo tiêu mời tôi à?” Nhan Như Tinh ra hiệu nhìn về phía tráng hán uy vũ phong sinh kia.
“Đúng vậy, hiện tại anh ta là đội trưởng đội bảo tiêu nguyên chiến trong nới đóng quân. Không đúng, cô gọi tôi là gì?” anh ta trừng mắt, không cao hứng mà hét lên.
“Đủ rồi, mầy người nói chuyện nhỏ tiếng một chút.” Tráng hán Nguyên chiến phía trước quay đầu lại cảnh cáo liếc hộ một cái.
Tâm tình Hồng Lâm khó chịu, hừ lạnh một tiếng liền lập tức đi lên phía trước.
Nhan Như Tinh tò mò nhìn quanh bốn phía, cô phát hiện ra lều trại nơi này phân bố rất thú vị, tạo thành vòng bao vòng, giống như đang bảo vệ cái gì đó.
Ở phụ cận còn có người tuần tra mặc đồng phục bảo an, xem ra tình huống này giống như mặc dù thuyền chìm nhưng bọn họ cũng không thiết vật tư để khống chế những người này.
“Tinh Tinh.” Văn Tắc đột nhiên kéo quần áo của cô, đôi mắt nhìn về trong cùng, nhìn vào một lều trại hơi nhỏ màu xanh lá cây đậm dựa gần lều trại lớn nhất trong kia.
“?” Nhan Như Tinh quay đầu lại, không tiếng động hỏi hắn.
“Tôi có chút không thoải mái.” Văn Tắc nhíu mày, sắc mặt tái nhợt, suy yếu dựa ở trên vai Nhan Như Tinh. Từ khi tới gần nơi này, trong đầu cậu, liền bắt đầu không chịu khống chế hiện ra mảnh nhỏ ký ức nào đó.
Những mảnh nhỏ ký úc này, tràn ngập huyết tinh và sợ hãi, khiến cậu rất khó chịu.
Nhan Như Tinh vốn tưởng là cậu giả vờ, định đẩy cậu ra. Đột nhiên, cô cúi đầu phát hiện ra tay Văn Tắc đang run rẩy kịch liệt.
Cô do dự mà ôm lấy eo cậu. Đúng lúc này người dẫn đội dừng lại, đoán chắc đã đến nơi.
Quả nhiên, Nguyên Chiến lạnh mặt nhìn về phía lều trại lớn nhất, quay đầu lại nói với Nhan Như Tinh: “Ông chủ ổ bên trong, các người tự mình vào đi.”
Nhan Như Tinh đờ Văn Tắc, đôi mắt nhìn chằm chằm Hồng Lâm đang khoanh tay trước mặt xem diễn ở ngoài.
Hồng Lâm vốn định không quan tâm cô, nhưng cô vẫn luôn nhìn anh ta một lúc lâu. Thời gian dài sẽ mang đến phiền toái cho hắn.
“Thân thể bạn trai của tôi không thoải mái, tôi có thể vào một mình được không?” Nhan Như Tinh dùng ánh mắt sầu lo hỏi Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến không kiên nhẫn liếc cô một cái, muốn từ chối cô.
“Đội trưởng Nguyên, tôi cảm thấy thân thể của cậu ta không được khỏe cho lắm, anh cũng biết là chủ tịch ghét nhất mấy người thân thể không tốt. Nếu không thì cứ để cậu ta ở lại bên ngoài đi.” Chung quy thì Hồng Lâm cũng không thể không xấu mặt lên giải vây cho Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh đưa Văn Tắc đã sắp ngất ý thức không còn tỉnh táo cho Hồng Lâm, lúc hai người đến gần nhau, cô vô tình hỏi một câu: “Cái lều hơi lùn một chút bên cạnh là của ai thế?”
Hồng Lâm sửng sốt, trên mặt bất động thanh sắc mà lộ ra một chữ.
“Văn”
Nhan Như Tinh ngơ ngẩn, trước khi đi vào lều trại, cô đối chiếu với từ “Văn” và tư liệu giới thiệu Chu Duyệt nói về “Tiến sĩ Văn” khi tiến vào phó bản.
“Tiến sĩ Văn” thần bí.
Văn Tắc.
Đều họ Văn, hai người này sẽ có quan hệ gì?
Trong phó bản này, nguy hiểm thật sự là gì?
Dù trong lòng có không ít nghi vấn, nhưng Nhan Như Tinh thoạt nhìn cũng không quá vội vàng.
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người cô bước vào trong lều trại, ngạc nhiên đối với bố trí bên trong lều trại, thế mà có hai gian, một gian phòng ngủ và một gian thư phòng. Không tính là quá tinh xảo nhưng cái gì cần có thì đều có.
Trong lều trại không có ai, nhưng căn phòng được cố ý ngăn cách ở phía sau lại có tiếng nước chảy truyền ra.
Nhan Như Tinh đợi trong chốc lát, một nam nhân thể suy yếu, bị người nâng ra.
Nam tử có diện mạo hiền hòa nho nhã, làn da mang theo sắc trắng bệnh tật. Anh ta đeo một cặp kính mắt khung vuông bằng bạc, mặc một âu phục nghiêm trang, tinh xảo giống như đang di thị sát. So với “chủ tịch” được hình dung trong miệng người khác thì Thường Minh Sinh không giống chút nào.
Thân thể của anh ta có vẻ không được tốt lắm, mới đi được vài bước đã bắt đầu ho khan kịch liệt.
Cô nàng vừa nâng anh ta lên vừa vội vàng lấy ra một cái bình sứ màu trắng, lấy ra hai viên thuốc màu đen từ bên trong cho người đàn ông dùng.
Sau khi Thường Minh Sinh uống thuốc xong, thì anh ta mới có cảm giác tốt hon một chút. Lúc này mới rảnh mà nhìn về phía Nhan Như Tinh, chỉ vào ghế mới được đặt nói với Nhan Như Tinh: “Ngồi đi.”
“Không cần lo lắng, tôi chỉ muốn hỏi cô mấy vấn đề đơn giản thôi.” Thái độ của anh ta hòa nhã, ngữ khí thân thiết, rất dễ khiến người ta sinh ra hảo cảm.
Nhan Như Tinh dùng ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt không còn chút máu của anh ta, rũ mi mắt xuống, ngồi nghiêm chỉnh ra vẻ thả lỏng nói: “Ngài hỏi đi.”
“Có thể nói chuyện sau khi cô rơi xuống biến thì sống sót như thế nào được không?” Người đàn ông lớn tuổi cố gắng không hiện ra đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh. Rõ ràng không có ác ý gì nhưng lại khiến người cảm thấy không thoải mái.
Nhan Như Tinh không đổi sắc, thậm chỉ còn lộ ra biểu tình hồi ức: “Lúc ấy tôi đã ngất xỉu nên không nhớ rõ nhiều lắm.”
“Nhưng mà……” Lúc cô vừa chuyển hướng câu chuyện, nhạy bén phát hiện ra cảm xúc khẩn trương của người đàn ông, trong lòng hiện ra một chút hoài nghi, nói: “Hình như trước khi tôi ngất đi đã thấy được Người cá trong chuyện cổ tích.”
“Người cá!” Sắc mặt Thường Minh Sinh thay đổi, kinh hô đứng lên, vẻ mặt kích động hỏi: “Cô xác định sao?”
Anh ta đột nhiên đi đến trước mặt Nhan Như Tinh, trên khuôn mặt trắng bạch hiện ra màu đỏ ửng không bình thường.
Khi đến rất gần, Nhan Như Tinh mới phát hiện ra thân thể anh ta rất hư nhược, giữa mày còn hiện ra màu xanh đen, có vẻ không còn sống được bao lâu.
Đồng thời trên người anh ta còn truyền ra một mùi hôi khó thể che dấu, mùi hôi này chỉ có ở người già đã bước nửa chân vào trong quan tài.
Nhan Như Tinh giả vờ như bị giật mình hoảng sợ lùi về phía sau hai bước, ấp úng nói: “Chắc là vậy đi, tôi không thấy rõ lắm.”
“Sau khi tôi tỉnh lại, đã bị bạn trai của tôi cứu lên bờ.”
“Bạn trai của cô?” Lúc này Thường Minh Sinh giống như mới phản ứng được là thiếu một người, nhíu mày nói: “Bạn trai cô không cùng cô vào cùng sao?”
Câu này nói xong, hốc mắt Nhan Như Tinh đỏ lên, tủi thân nói: “Bạn trai tôi giúp tôi báo thù, kết quả thân thể anh ấy không tốt. Sau khi giúp tôi báo thù thì bất tỉnh, bây giờ đang ở bên ngoài.”
“Báo thù?” Thường Minh Sinh nghi hoặc.
Nữ lang ở bên cạnh vội vàng kề sát vào tai anh ta giải thích rõ tiền căn hậu quả cho anh ta.
Thường Minh Sinh nghe xong, mặt ngoài chưa nói cái gì, trong lòng lại rất thưởng thức đối với thủ đoạn của Nhan Như Tinh.
“Nhưng mà gần đây trên đảo không yêu ổn. Nếu về sau động thủ thì có thể đổi chỗ khác, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt.”
“Tôi cũng muốn nhịn, nhưng tôi thật sự không thể nhịn được nữa.” Nhan Như Tinh nhíu chặt mày, căm giận nói: “Bọn họ quá quá đáng.”
Bộ dáng này của cô khiến Thường Minh Sinh biến mất vài phần cảnh giác vừa mới dâng lên đối với cô.
“Tôi có thể không truy cứu cô lến xúi giục người khác giết người tôi mời đến, cũng có thể giúp có thoát khỏi phiền toái kế tiếp. Nhưng cô phải dẫn đường cho chúng tôi.”
“Dẫn đường?” Nhan Như Tinh nghi hoặc.
“Không sai, tôi cảm thấy rất có hứng thúc đối với người cá mà cô vừa nhắc đến, nếu có có thể giúp tôi tìm được nó, tôi nguyện ý chi tả cho cô một triệu lục sao và một điều kiện.”
“Điều kiện này, chỉ cần tôi còn sống, là có thể thực hiện.”
Nói trắng ra là, nếu chết liền không có.
Nhan Như Tinh trong lòng khinh thường nhìn lại, trên mặt lại đúng lúc lộ ra vẻ cảm động.
“Một triệu không đủ, phải hai triệu! Ngoài ra tôi còn muốn dự chi trước một nửa.”
Thường Minh Sinh: ……
“Mà tôi chỉ dẫn đường thôi, còn có thể tìm được người cá hay không thì tôi mặ kệ.” Nhan Như Tinh được voi vòi tiên yêu cầu thêm với anh ta.
Mí mắt Thường Minh Sinh hung hang giật giật, nhìn vẻ mặt tham lam của cô, Miệng giật giật, đẩy cặp kính trên mũi, từ chối yêu cầu của cô: “Tìm được người cá, trả hai triệu. Nếu tìm không thấy, một triệu thôi.”
“Tôi có thể trả trước cho cô năm trăm trước, nhưng hy vọng cô không cô phụ mong đợi của tôi, nêu không chắc chắn cô sẽ hối hận.”
“Thành giao!” Đối mặt với sự uy hiến của anh ta, Nhan Như Tinh nửa điểm không giả, thuận tiện bổ sung một câu: “Tôi muốn tiền mặt.”
Thường Minh Sinh nhìn kỳ cô một lúc lâu, rồi để bí thư bên cạnh đi chuẩn bị tiền,
Chỉ một lát sau, Nhan Như Tinh đã ôm mọt cái rương tiền đắc ý đi ra từ lều trại.
Hồng Lâm thấy thế, vội vàng từ nhảy xuống từ một cái rương gỗ thượng.
Bạn trai cô bị làm sao thế?”
Nhan Như Tinh ngừng lại, lạnh lùng nhìn anh ta.
Bị cô nhìn chằm chằm, Hồng Lâm chửi thầm “ĐM” trong lòng, không đùa với cô, vội vàng kéo cô đến một góc, nhỏ giọng giải thích với cô: “Đột nhiên cậu ta chạy đi mất, tôi cản cũng không cản nổi.”
Nghe thấy anh tự mình chạy đi, trong lòng Nhan Như Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao thì Văn Tắc là do cô mang đến đây, nếu xảy ra chuyện gì thì cô không có khả năng mặc kệ cậu.
“Cô nói chuyện gì với anh ta ở bên trong thế? Sao đi lâu như vậy? Còn cái hòm cô đang ôm là gì?” Hồng Lâm nói, tay chân lại muốn mở đồ ra xem.
Nhan Như Tinh đập bay tay của anh ta, nâng cằm lên đắc ý nói: “Anh đoán thử xem.”
Hồng Lâm hít hít mũi, bỗng nhiên vẻ mặt kỳ quái nói: “Không phải là tiền chứ?”
Nhan Như Tinh: ……
Mũi anh ta là mũi chó à?
Ai ngờ Hồng Lâm lại khiếp sợ hơn cả cô.
“Không thể nào, thật là tiền à?”
“Rất nhiều.” Nhan Như Tinh nghĩ đến bản thân ở thế giới hiện thực an một bữa cơm còn phải đi ăn nhờ nhà người khác. Bây giờ cô đã có tiền, sau này có thể thuê người về nấu cơm cho mình mỗi ngày, sung sướng biết bao nhiêu.
Thấy vẻ mặt vui vẻ giống như tên ngốc ôm lấy rương tiền rời đi của cô. Hồng Lâm vẻ mặt môt lời khó nói hết, không thể không theo sau cô, đánh vỡ ảo tưởng một đêm liền phất của cô.
“Cô không biết là, tiền ở trong phó bản không mang ra ngoài được à.”
Nhan Như Tinh: “??!”
Thấy vẻ mặt dại ra của cô, Hồng Lâm nghẹn cười, nói với cô: “Không tin cô thử thu tiền vào không gian hệ thống thử xem.”
Vào lúc Nhan Như Tinh thử, anh ta nói tiếp:
“Không gian trong hệ thống chỉ có thể gửi đạo cụ vào, nếu không phải là đạo cụ thì không thể mang ra ngoài được. Kể cả cô có đạo cụ không gian thì tiền trong phó bản cô có mang ra ngoài thì cũng không thể dùng được. Bởi vì mỗi phó bản được đánh số khác nhau, nên chỉ có thể sử dụng ở thể giới riêng được thôi.”
“Nếu không thì cô cho rằng trong nhóm người chơi lại không có mấy kẻ có tiền. Thậm chí mỗi lần vào phó bản còn phải đổi tiền tệ sang thiên đường tệ.”
Nhan Như Tinh: ……
Nhìn vẻ mặt chịu đả kích trầm trọng của cô, Hồng Lâm không nhịn nổi mà ôm bụng cười nắc nẻ.
Nhan Như Tinh trực tiếp cầm hòm tiền lên đập vào người anh ta.
Cô hiểu đại khái, nghĩ dù sao phó bản này đều thông dụng lục sao với hiện thực, vì vậy mới lấy chút tiền ở phó bản mang về.
Không nghĩ tới, mọe nó, hệ thống cư nhiên đã sớm lấp kín cái lỗ hổng này.
Thôi, cô không kiếm tiền nữa.
Cô vẫn nên tiếp tục ăn cơm nhà người khác thì hơn.
Dù sao hàng xóm ở tầng ba cô cũng chưa nhận thức hết. Sau khi trở về mỗi ngày đến một nhà, một ngày cứ thế mà qua.
Sau khi đã quen hết người ở tầng ba thì còn có tầng một, hai, bốn, năm sáu, còn có một đống tầng cô vẫn chưa đi cơ mà!
Không vội!
Nhan Như Tinh nghĩ như vậy xong, tâm tình trong nháy mắt đã tốt lên.
Nếu bản thân cô kiếm được tiền rồi thì sao có thể đến cọ cơm nhà hàng xóm được nữa.
“Thôi, tôi không cười cô nữa, cô cứ từ từ mà đi.” Hồng Lâm đuổi theo phía sau Nhan Như Tinh, không đi được bao lâu, hai người bị hai nam một nữ ngăn lại.
“Xin hỏi, chúng ta có thể hợp tác với nhau không?” Người tới cũng rất trực tiếp, vừa đi lên đã nói rõ mục đích của mình.
Nhan Như Tinh nhìn về phía ba người, đầu tiên là hỏi chuyện người đàn ông, nhìn khoảng hai mươi tuổi, có một khuôn mặt non choẹt như em bé, khi cười rất ngọt ngào đáng yêu.
Hai đồng bạn của anh ta đứng ở bên trái và bên phải anh ta. Người đàn ông bên phải nhìn qua có vẻ khá thẹn thùng, không giỏi biếu đạt. Cô gái thì có mái tóc ngắn gọn gàng, làn da hơi ngăm đen. Trên người mặc một bộ quần áo da bó sát người, mang vẻ đẹp trung tính.
Thấy Nhan Như Tinh quan sát bọn họ, ba người theo bản năng đứng thẳng eo, tự tin để cho cô đánh giá.
Không đợi Nhan Như Tinh mở miệng, Hồng Lâm đẩy ra Nhan Như Tinh, đi đến trước mặt ba người, ánh mắt khinh phiêu phiêu quét bọn họ liếc mắt một cái, thong thả ung dung nói: “Các người là người chơi cấp mấy?”
Anh ta vừa nói, nháy mắt đã có khí thế người bề trên, ngăn chặn đối phương.
Đào Nhiên vốn định lấy ưu thế nhiều người để chiếm thế chủ đạo thấy thề bèn do dự suy nghĩ một lát mới trả lời: “Tôi và Trình Lệ là người chơi cấp D, Trịnh Uyên còn thiếu một phó bản nữa là có thể thăng cấp.”
“À~” Hồng Lâm kéo dài ngữ điệu, nghe đặc biệt khiến người khác khó chịu.
Nhưng vì ngại với thực lực và cấp bậc của anh ta nên ba người Đào Nhiên chỉ có thể chịu đựng.
“Còm tạm.” Hồng Lâm nói, quay đầu nhìn về phía Nhan Như Tinh, hỏi: “Cô cảm thấy thế nào, có muốn hợp tác với bọn họ không? Nếu không được thì chúng ta lại đổi.”
Nhan Như Tinh mặc kệ anh ta, nói với ba người chơi: “Tôi là Kiều Thanh Ngọc, người chơi cấp E.”
Cô nói ra tên của mình ở trong phó bản này.
Hồng Lâm ở cạnh nghe được cũng lập tức nói: “Lâm Thiên, cấp D.”
Nghe thấy ánh ta cũng là người chơi cấp D, Đào Nhiên thỏ phào nhẹ nhõm, không còn khẩn trương như trước nữa.
Mãi cho đến khi Hồng Lâm hỏi bọn họ: “Mấy người là người chơi màu gì?”
Bọn họ hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn, sôi nổi trả lời: “Chúng tôi đều là người chơi màu trắng.”
“Ồ, tôi là người chơi màu đen chơi, mọi người sẽ không để ý đâu đúng không.” Hồng Lâm cười hì hì nói.
Ba người Đào Nhiên: ……
Nhìn vẻ mặt biến sắc của bọn họ, Hồng Lâm chỉ cảm thấy buồn cười
Cuối cùng Đào Nhiên vẫn rất cẩn thận hỏi Hồng Lâm: “Xin hỏi, xác xuất dị hóa của anh là bao nhiêu? Có cao hơn hai mươi không?”
“Nếu cao hơn thì sao, không cao hơn thì như thế nào?”
“Nếu cao hơn hai mươi thì chúng ta vẫn nên trao đổi một ít tin tức đi.” Tuy rằng nói lời này rất dễ đắc tội với người chơi màu đen, nhưng vì mạng nhỏ của bản thân, Đào Nhiên vẫn không chút do dự hỏi ra.
“Không phải nói suất dị hóa cao hơn 50 mới là dị hóa nguy hiểm sao?” Nhan Như Tinh cau mày hỏi.
“Đó là dị hoá nguy hiểm, trên thực tế dị hoá suất cao hơn 20 đã có thể xuất hiện dấu hiệu dị hoá. Đặc biệt là người chơi màu đen, bọn họ còn phải chịu ảnh hưởng của quỷ nuôi trong cơ thể, xuất hiện tình trạng tính cách thay đổi lớn, xuất hiện tình hình tính tình trở lên táo báo. Nghiêm trọng hơn một chút còn đánh mất lý trí, trở thành người thích giết chóc máu lạnh.”
“Đây cũng là lý do tại sao nơi có người chơi màu đen thì liền có chết chóc.”
Trình Lệ đến trước mặt Nhan Như Tinh, cực kỳ tốt bụng giải thích với cô.
“Em gái à, bạn trai của em đâu rồi? Sao không thấy cậu ta đâu?”
Nhan Như Tinh nghĩ thầm sao mỗi lần vào phó bản đều có người hỏi bạn trai cô đi đâu.
“Chốc lát nữa anh ấy sẽ về, anh tìm anh ấy có việc gì?”
“Không, không phải là tôi tò mò sao.” Trình Lệ cười lấy lòng, không hề lắm miệng.
“Nếu các người muốn trao đổi tin tức, vậy trước các người muốn trao đổi tin tức gì, sẽ dùng tin tức gì trao đổi với chúng tôi?” Nhan Như Tinh bị Trình Lệ nhắc nhở mới phản ứng lại, Văn Tắc không tiện để nhiều người biết đến.
Cho nên việc hợp tác của bọn họ phải suy xét thận trọng.
“Chúng tôi……” Đào Nhiên vừa nói hai chữ vừa chỉ chỉ về phía bên ngoài nới đóng quân, một chỗ trống trải không dễ ẩn nấp đất trống, nói: “Chúng ta qua bên kia nói chuyện được không?”
Nhan Như Tinh không từ chối.
Trước khi Hồng Lâm đi, anh ta còn quay đầu hướng về phía lều trại nào đó liếc mắt gì đó, chợt thấy một vạt áo quen thuộc, cười nhạo một tiếng rất là sung sướng.
——
“Tôi muốn biết, lúc nãy cô đi vào lều trại đã thấy được ai.” Đào Nhiên dẫn đầu mở miệng, vì tiết kiệm thời gian, anh ta đi thẳng vào chủ đề.
“Sau đó chúng tôi có thế nói cho hai người, lần này chúng tôi đến nơi này có mục đích gì.”
“Là chủ tịch tập đoàn Chế dược Vĩnh Sinh, Thường Minh Sinh.” Nhan Như Tinh dứt khoát trả lời anh ta.
“Quả nhiên là anh ta.” Biểu tình của Đào Nhiên tốt hơn một chút, anh ta nói tiếp: “Lần này chúng tôi được mời lên đảo, thực ra là để tìm một thứ.”
Nói rồi, Đào Nhiên gấp không chờ nổi hỏi: “Anh ta tìm cô có chuyện gì?”
“Trùng hợp, anh ta cũng muốn để tôi tìm giúp anh ta một thứ.” Nhan Như Tinh mỉm cười vui vẻ không nhanh không chậm đáp.
“Chúng tôi cần tìm đồ dưới mặt đất.” Đào Nhiên thử đáp.
“Dưới biển.”
Cư nhiên không giống nhau?
Đào Nhiên nhíu mày, tiếp tục nói: “Thứ chúng tôi cần phải tìm, là một viện nghiên cứu.”
Đã đến nước này, anh ta cũng không cần nói dối làm gì.
“Viện nghiên cứu này được thành lập năm mươi năm trước, do chủ tịch tập đoàn chế dược Vĩnh Sinh đời trước – dược tề sư tiến sĩ Văn, mục đính là để nghiên cứu một loại tề dược hoàn mỹ.”
Đào Nhiên là không muốn nhắc tới cái “dược tề hoàn mỹ” này, bởi vì danh hào của nó quá lớn.
Nhưng nếu không nói, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ biết. Còn không bằng trước tiên nói, kiếm một cái nhân tình.
Quả nhiên, vừa nghe đến dược tề hoàn mỹ, Hồng Lâm vốn dĩ đang đi vòng quanh ở bên ngoài, đột nhiên đã đi tới.
“Tề dược hoàn mỹ?” Có vẻ anh ta có hứng thú với thứ này, trong mắt đựng đầy cảm xúc hưng phấn.
“Đúng vậy.” Đào Nhiên căng da đầu gật đầu, nói tiếp: “Nhưng mà tôi cũng không biết được dược tề hoàn mỹ này có giống với loại mà chúng ta biết không?”
Anh ta vội vàng bổ sung.
“Vận khí của anh ta, vẫn tốt như trước nha.” Hồng Lâm vuốt cằm, cảm thán nói.
Đào Nhiên chính là từ trong câu bình đạm này của anh ta nghe ra sát khí, ngơ ngác một lúc.
Yên lặng cách anh một chút.
“Tiến sĩ Văn? Là tiến sĩ Văn tiến nào? Cùng lần tiến sĩ Văn đến lần này có quan hệ không?” Nhan Như Tinh đột nhiên hỏi anh ta.
“Cái này tôi cũng không biết, kể cả mấy tin tức này, tôi cũng hỏi thăm người khác mới có được.” Đào Nhiên lắc đầu.
“Được rồi.” Nhan Như Tinh không nghe được tin tức mình muốn nghe cũng không nản lòng, sau đó đem chuyện “người cá” nói cho anh ta.
“Người cá!!” Ba người Đào Nhiên ngây ngốc, Hồng Lâm cũng giật mình.
“Không phải, phó bản này của chúng ta cái không phải phó bản đồng thoại. Lấy đâu ra người cá chứ? Cô không tính sai chứ?”
Đối mặt với sự chất vấn của bọn họ, Nhan Như Tinh chỉ nhún vai nói: “Người ta cũng chưa nghi ngờ, mấy người hoài nghi cái gì. Dù sao cứ đi một bước trước rồi hẵng tính, ngày mai đi tìm thì mới biết được.”
Sau khi trao đổi tin tức với bọn họ, Hồng Lâm cũng bị mấy nhân viên bảo an anh ta quen gọi đi. Nhan Như Tinh định trở về xem thử lều trại mà Thường Minh Sinh phái người sắp xếp cho cô đã xong chưa.
Không nghĩ đến, trên đường đi đã bị Thẩm Từ ngăn lại.
Nhan Như Tinh mặt không biểu tình nhìn anh ta.
“Tinh Tinh, cùng anh trở về đi. Anh không cùng em so đo chuyện của Chu Duyệt, em đừng làm loạn nữa được không?” Thẩm Từ dùng vẻ mặt chân thành mà khẩn cầu cô.
“Thì thế nào? Chu Duyệt hại tôi, rõ ràng anh biết mà vẫn luôn im lặng giả bộ không biết. Bản thân tôi tự báo thù anh ta thì anh còn muốn so đo chuyện tôi muốn giết anh ta?”
“Anh muốn so đo chuyện này như thế nào? Muốn báo thù cho anh ta sao? Nhan Như Tinh dùng ngữ khí nóng này phun cho Thẩm Từ á khẩu không đáp lại được.
Một lúc lâu sau Thẩm Từ mới trầm giọng nói: “Tội của anh ta không đến mức phải chết.”
“Tội không đáng chết, là do anh thấy tôi chưa chết đúng không.” Nhan Như Tinh dùng ánh mắt khinh miệt mà nhìn hắn, ánh mắt ấy khiến Thẩm Từ cảm thấy vừa khó xử lại nhục nhã.
Anh ta không biết tại sao lần này Nhan Như Tinh trở về giống như đã thay đổi thành một người khác.
Không chỉ có khó chơi, còn độc ác.
Nếu không phải mệnh bàn ứng anh ta ở trên người cô, còn có không cam lòng nội tâm anh ta thúc đẩy, thì anh ta nói gì cũng không có người giám cản.
“Theo như lời cô nói làn trước, lúc cô nằm ở bệnh viện, cô vẫn còn ý thức vào cuối tuần tuần đầu tiên.
Thẩm Từ nói đến đây, trong biểu tình phức tạp lộ ra vài phần thống khổ cùng hối hận.
“Nếu anh nói cho em biết, ngày hôm sau khi em xảy ra tai nạn xe cộ, anh đã bị trò chơi lựa chọn làm nhóm người chơi thí nghiệm đầu tiên tiến vào trò chơi. Chờ anh ngoài đã trôi qua ba ngày, còn mất trí nhớ một đoạn thời gian, em có tin không?”
Nhìn biểu tình của Nhan Như Tinh không có nửa phần biến hóa, hắn cười khổ tiếp tục nói:
“Lúc đó trí nhớ về em là do Lâm Vận Nhi nói với anh là anh có một người bạn gái, lúc đến viện thăm em anh mới từ từ nhớ ra.”
“Nhưng mà trong lúc anh mất trí nhớ Lâm Vận Nhi có khả năng đã làm chuyện gì khiến em hiểu lầm, khiến em cảm thấy anh muốn phản bội em.”
“Đương nhiên anh thừa nhận là sau khi khôi phúc ký ức anh vẫn ở cùng Lâm Vận Nhi. Nhưng lúc đó em đã nằm trên giường bệnh một năm rồi, bác sĩ nói em có thể sẽ không tỉnh lại nữa.” Thẩm Từ cúi thấp đầu xuống, dùng biểu tình áy náy và thái độ nghiêm túc mà xin lỗi cô: “Xin lỗi em, là anh có lỗi với em.”
“Cho nên xin em hãy cho anh một cơ hội đi, anh sẽ cố gắng hết sức bồi thường cho em.” Trong mắt Thẩm Từ tràn đày mong đợi nói.
“Anh muốn bồi thường như thế nào? Lấy mạng ra bồi thường cho tôi à?” Như Tinh cười như không cười nhìn hắn.
Nghe giống như nói giỡn, lại làm biểu tình Thẩm Từ thay đổi.
Anh ta rất muốn nói một câu, nếu em muốn, anh sẽ cho em.
Nhưng khi anh ta nghĩ đến Chu Duyệt thì tức khắc không dám hé răng nửa lời.
Nói trắng ra là, anh ta không dám đánh cuộc. Nói cách khác, những lời vừa rồi anh ta nói chỉ là đánh rắm.
Tha thứ cái gì, bồi thường cái gì, chỉ là thuận miệng nói để dỗ dành cô mà thôi.
Không muốn thừa nhận? Mọi người có mắt đều đang nhìn. Còn lời nói của cô, bọn họ cũng chỉ nghĩ là nói đùa, nhưng một câu nói đùa anh ta cũng không dám hứa hẹn với cô.
Đây không phải vả mặt hay sao?
Còn do anh ta tự mình dâng lên để cho người ta đánh.
Trong nhất thời mặt của Thẩm Từ xanh trắng đan xen, nhìn thật đặc sắc.
Đúng lúc này một thanh âm vang lên khiến tất cả mọi người cảm thấy dễ nghe, chỉ có Thẩm Từ cảm thấy phiền chán và phiền chán:
“Tinh Tinh bảo bối muốn mạng của anh ta làm gì? Mạng của anh cho em còn chưa đủ sao? Nếu như em thích, cả người của anh cũng là của em.”
Thẩm Từ: ……