Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế
  3. Chương 233
Trước /682 Sau

Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 233

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Điện thoại dập máy, mà điện thoại của Hàn Chí Quốc lập tức vang lên, "Chủ tịch, là tôi, ngài nói.”

“Lập tức khai trừ Tề Minh Châu, truyền lời tôi, phàm là sản nghiệp của Tề gia đều không cho nó tiến thêm một bước.” Tề lão gia chẳng khác nào tước đoạt quyền thừa kế của cô ta, cắt đứt dã tâm leo lên của đối phương.

“Vâng.” Hàn Chí Quốc còn có thể nói gì đây? Đại tiểu thư thật sự là một lời khó nói hết.

Tề Minh Châu nhào tới cướp điện thoại của Hàn Chí Quốc, lo lắng nói, "Ông nội, ông nghe cháu giải thích...”

Cô chỉ nghe thấy tiếng bíp, đối phương đã cúp điện thoại.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô chỉ cảm thấy lòng bàn chân dâng lên một cỗ hàn khí, nhanh chóng lan khắp cơ thể.

Cô trừng mắt nhìn thiếu nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, "Cố Vân Khê, cô thật ác độc, thật ác độc.”

"Đúng vậy, tôi có thể giúp cô lên đỉnh, nhưng cũng có thể kéo cô xuống vực sâu vạn trượng." Cố Vân Khê giống như nhìn một tên não tàn, "Có điều, chỉ cần có tôi ở đây, tôi sẽ không để cô được như ý nguyện.”

Hàn Chí Quốc nhìn ánh mắt của cô có thêm một tia kính sợ, không cần tốn nhiều sức liền lật ngược đối thủ, không, hoặc là nói, cô căn bản không đem Tề Minh Châu trở thành đối thủ, chỉ là diệt trừ một tên ngốc chướng mắt mà thôi.

Cô dễ dàng cướp đi thứ đối phương muốn nhất, chỉ dùng một chiêu!

Quả nhiên, ngưu bức tuổi còn nhỏ, lực sát thương cũng rất lớn.

Tề Minh Châu khóc ngã xuống đất, nước mắt chảy ròng, "Cô...... cô rốt cuộc là vì cái gì? Tôi đã nói, tùy cô ra điều kiện.”

Cố Vân Khê đương nhiên là vì Tề Thiệu, nhưng lời này không thể nói.

“Loại người vừa ngu xuẩn vừa xấu xa như cô muốn lên vị trí này, Tề thị sẽ xong, mấy vạn nhân viên Tề thị sẽ cắt đứt kế sinh nhai, vì bọn họ, tôi cũng không thể dung cô.”

Nói chính khí lẫm liệt như thế, liền hỏi có tin hay không?

Dù sao, thực khách bốn phía đều tin.

Cố Vân Khê ở khách sạn hai ngày, không có người đáng ghét lắc lư trước mắt, cả người đều cảm thấy thoải mái.

Cô cũng không có lãng phí thời gian, sau khi xử lý chuyện làm ăn trong nhà, thì lại xem tình hình khách sạn.

Khách sạn từ khi bắt đầu khai trương, mỗi ngày đều chật ních, làm ăn phát đạt, doanh thu rất khả quan.

Đối với Cố Vân Khê mà nói, đây là mua bán không vốn, mỗi một ngày đều là kiếm lời.

Việc kinh doanh của ăng ten Teletubbies trượt dốc, nhưng việc kinh doanh nồi cơm điện lại đạt mức cao mới.

“Việc làm ăn của ăng ten Teletubbies từ từ thu hẹp lại đi, nhân viên nhiều thì để ở nhà máy nồi cơm điện.”

“Bây giờ bắt đầu thu hẹp lại?” Cố Hải Ba có chút không nỡ, ăng ten Teletubbies đối với Cố gia mà nói, có ý nghĩa đặc thù.

Là ăng ten Teletubbies giúp Cố gia thoát nghèo, trải qua những ngày tốt đẹp tha thiết ước mơ. “Đúng, chúng ta không kiếm đồng bạc cuối cùng.” Cố Vân Khê xem xong báo cáo tài chính, tiện tay đặt lên bàn, "Nồi cơm điện này có thể làm lớn làm mạnh, chỉ cần không ngừng thăng cấp, sẽ không bị thị trường đào thải.”

“Được, vậy nghe lời em.” . truyện kiếm hiệp hay

Điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên, tim Cố Vân Khê đập thình thịch, hiện tại cô sợ nhất chính là tiếp điện thoại của Tề lão gia, không có động tĩnh chính là tin tức tốt, chỉ sợ...”Alo.”

Nghe giọng nói xa lạ trong micro, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, "Tôi là Cố Vân Khê, xin hỏi ngài là ai?”

“Tôi là Hoắc Vân Sơn.”

Cố Vân Khê mạnh mẽ xoay người đứng lên, đối phương chính là anh trai trong quân đội đến nhà đưa cô đi vào lần trước, mãi về sau mới biết được, hắn là doanh trưởng.

Điều một doanh trưởng tới mời cô, xem ra cô rất có phân lượng.

Hai người vừa gặp mặt chào hỏi giao tình, cái khác liền không đề cập tới.

Cho nên, cô theo bản năng hỏi, "Là hệ thống xảy ra vấn đề?"

“Không phải, tôi đang ở đại sảnh khách sạn Ngũ Hồ, cô xuống đi.”

Sắc mặt Cố Vân Khê thay đổi mấy lần, không phải lại là nhiệm vụ khẩn cấp gì, mang cô đi chứ?

Cô còn đang muốn đi HK gặp Tề Thiệu!

Thấy sắc mặt cô khó coi, Cố Hải Triều lo lắng không thôi, "Tiểu Khê, không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Cố Vân Khê miễn cưỡng nở nụ cười, "Em xuống gặp một người bạn, anh đừng lo lắng.”

Cô đi thang máy thẳng xuống đại sảnh lầu một, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng cao ngất kia.

“Hoắc doanh trưởng, sao anh lại tới đây?”

Hoắc Vân Sơn mặc một thân âu phục, tư thế oai hùng bừng bừng như trước, nhưng thần kỳ chính là, cơ hồ nhìn không ra khí chất quân nhân trên người hắn.

Làm sao hắn làm được? Có các khóa đào tạo liên quan?

"Tôi được lệnh hộ tống một phái đoàn y tế đến thăm HK, mà cô cũng là một phần của phái đoàn, khởi hành vào ngày mai."

Phản ứng đầu tiên của Cố Vân Khê chính là, cô có thể đi HK rồi! “Thân phận của tôi là?”

Ở tuổi này của cô cũng không giống sinh viên y khoa, sao có thể làm đại biểu?

“Hậu nhân của Quốc y Hoắc Tử Chính lão tiên sinh, một đường theo hầu lão tiên sinh.”

Quốc y? Cố Vân Khê trừng to mắt, trời ạ, bánh từ trên trời rơi xuống, vừa vặn đập trúng đầu của cô!

Nhưng, cô nhanh chóng phản ứng lại, "Anh...... anh và Hoắc lão tiên sinh là?”

Đều họ Hoắc, hẳn không phải trùng hợp chứ?

Quảng cáo
Trước /682 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Việt Nam] Phong Lưu Thành Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net