Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên ngoài Cố lão thái một mình hát nửa ngày, không ai phản ứng với bà, thì cũng liền yên tĩnh.
Ngày hôm sau, chờ Cố Vân Khê tỉnh lại, anh chị lớn đều ra ngoài, chỉ để lại tờ giấy nói có việc, trong nồi có mì, hâm nóng lên là có thể ăn.
Cố Vân Khê không đi đâu cả, cô rất nhẫn nại, ngồi ở nhà nghiên cứu bản vẽ.
Cố Hải Ba bưng một ly nước nóng tới, "Tiểu Khê, em nói bản vẽ này với anh đi, anh suy nghĩ cả đêm cũng đã có chút cảm giác.”
Cố Vân Khê vừa mừng vừa sợ, "Được, em lặp lại lần nữa, anh không biết chỗ nào thì hỏi lại em.”
Một người nghiêm túc dạy, một người nghiêm túc học, đến giữa trưa Cố Hải Ba đã mò đến cửa ải nhập môn.
Điều này khiến Cố Vân Khê rất vui, "Anh nhỏ, não của anh cũng rất thông minh, không hổ là anh trai sinh đôi của em.”
Khóe miệng Cố Hải Ba nhếch lên, ý cười không che giấu được, "Đúng vậy, em thông minh như vậy, anh cũng sẽ không kém đâu.”
Hai anh em đợi đến chạng vạng, mới nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc chật vật tiến vào sân.
Cố Vân Khê không khỏi ngây ngẩn cả người, "Anh chị đâu vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Quần áo bẩn thỉu, trên mặt cũng dính bụi, giống như bị cướp.
Cố Hải Triều mệt mỏi vừa vào cửa liền ngồi xuống, "Chúng ta không cẩn thận ngã một cái, không sao, rất nhanh sẽ tốt thôi.”
Cố Hải Ba bưng nước ấm tới rửa mặt cho bọn họ, Cố Vân Khê kinh ngạc nhìn bọn họ, bỗng nhiên một tay giữ c.h.ặ.t t.a.y chị gái, lật lại, chỉ thấy lòng bàn tay đỏ bừng, còn nổi bọt nước.
“Hai ngươi đi khuân vác?” Cố Vân Thải sửng sốt, "Sao em biết?”
Cô nhanh chóng phản ứng lại, bối rối che giấu, "A, cũng không nặng, chỉ là giúp đỡ người khác, không vất vả chút nào..."
Rõ ràng là đi làm việc nặng kiếm tiền, lại luôn miệng nói không mệt mỏi, tâm Cố Vân Khê như bị một tảng đá lớn đè nặng, "Anh cả, hiện tại trong nhà có bao nhiêu tiền?"
“Rất nhiều, em đừng lo...” Cố Hải Triều không ngờ em gái lại nhạy bén như vậy.
Cố Vân Khê nghiêm mặt, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, "Nói cho em biết.”
Cô nghiêm mặt dáng vẻ rất có uy thế, Cố Hải Triều yên lặng lấy ra một nắm tiền lẻ, cô đếm, chỉ có 18,8 đồng.
"Sáu trăm đồng đều tiêu hết rồi?" Cái này cũng khiến Cố Hải Ba có chút nóng nảy.
Không có tiền thì ăn gì? Uống gió tây bắc sao?
Cố Vân Khê nhanh chóng tính toán ở trong lòng, "Anh cả, nếu anh tin tưởng em, thì cho em mượn chút tiền này đi..."
"Tiểu Khê, nhà chúng ta..." Cố Hải Triều chần chờ, điều kiện trong nhà quá kém, không thể lãng phí nữa.
Cố Vân Khê bình tĩnh nhìn anh, "Đánh cuộc một phen đi anh cả, đánh cuộc thắng, bốn anh em chúng ta ăn ngon uống ngon, đánh cuộc thua... Thì cả nhà chúng ta đi xin cơm."
Mắt Cố Hải Ba sáng lên, "Thật sự không được, thì em có thể đến nhà máy khóc, cầu xin lãnh đạo giúp đỡ.”
Cố Vân Thải cũng tỏ vẻ, "Em có thể đi làm thêm, vẫn còn nơi cần lao động.”
Ba phiếu đối một phiếu, Cố Hải Triều không thể làm gì mà thở dài, "Còn có tám ngày là có thể lĩnh tiền trợ cấp, thôi, em cầm đi."
“Ngày mai mọi người cùng đi.” Cố Vân Khê dự định sẽ đến hiện trường dạy học, bắt đầu dạy từ nguồn mua sắm.