Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lễ đang cơ cùng nghi điển đại hôn đã được quyết định sẽ tổ chức vào ba ngày sau.
Suốt một đêm cuồng hoan, U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn bịt kisn cửa sổ cung điện, lấy thiên diễn kính ra.
Tang Viễn Viễn hít sâu một hơi, đặt bàn tay nhẹ nhàng lên trên mặt kính trong như nước.
Kính mặt hơi hơi rung động, nàng rõ ràng mà cảm ứng được.
Đây là một loại cảm giác cực kỳ huyền diệu, nếu là nhất định phải so sánh với cái gì đó cho dễ hiểu một chút, thật giống như đang dùng sóng điện não để điều khiển một cái máy vi tính vậy.
Sau một lát, nàng thu tay lại.
"Có thể được." Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, "Thiên diễn kính có thể chống đỡ được ba canh giờ, ta chỉ cần trong vòng ba canh giờ này tìm được Khương Nhạn Cơ, là cũng đủ năng lượng mang theo bà ấy cùng nhau trở về."
"Có nguy hiểm không?" Trên mặt U Vô Mệnh vô cùng nghiêm túc.
"Có!" Tang Viễn Viễn nghiêm túc gật gật đầu, "Thân thể ta ở thế giới kia không biết đã chết hay chưa. Nếu đã chết, ta có khả năng phải điều khiển tro cốt của mình chạy ra khỏi mộ địa, còn phải dùng đống tro cốt ấy cố gắng viết từng chữ từng chữ trước mặt Khương Nhạn Cơ để cho bà ấy xem, xác thật là một nhiệm vụ nguy hiểm lại khó khăn."
Khóe miệng U Vô Mệnh vừa kéo: "...... Tiểu Tang Quả! Nàng đứng đắn chút."
Nàng sâu kín liếc hắn: "Đêm qua ăn rồi lại ăn, ta cầu chàng đứng đắn chút, chàng bỏ qua cho ta sao."
U Vô Mệnh không chút chột dạ nào, cánh tay dài mở rộng, bao lấy nàng, ép vào trong lòng ngực, bóp lấy cằm: "Là do ta quá mức dung túng nàng rồi."
Tang Viễn Viễn nhanh chóng xin khoan hồng: " Cái thân thể kia của ta chắc đang ở trong trạng thái người thực vật rồi. Sau khi ta quay về đó, nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện, tìm được Khương Nhạn Cơ, mang bà quay về, không có gì khó khăn! Tin tưởng ta!"
"Ừ." U Vô Mệnh buông nàng ra.
Tang Viễn Viễn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, ấn bàn tay lên mặt kính.
Đôi mắt U Vô Mệnh cũng không dám nháy lấy một cái.
Đợi rất lâu sau đó.
Đột nhiên thấy nàng mở to mắt.
U Vô Mệnh theo bản năng ngừng hô hấp.
Lại thấy trong mắt nàng không có chút linh động nào, nàng nhìn hắn hơi hơi nhíu mi, nói: "Đế quân cùng thiếp chưa thành hôn, đơn độc ở cùng nhau trong một điện, không hợp lễ nghi."
U Vô Mệnh: "......"
Đôi mắt đen nhánh chuyển một chút, lại chuyển một chút.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề —— Tang Viễn Viễn khi hồn xuyên dị thế 6 năm, cái người gỗ Tang vương nữ kia, là ai?
Còn không phải là vị trước mặt này.
U Vô Mệnh chỉ cảm thấy cổ họng phát khô: "Ngươi là người phương nào."
Chỉ thấy mặt mày nàng càng không vui: "Đế quân là chủ nhân của thiên hạ, mỗi tiếng nói cử động đều phải làm gương tốt cho thiên hạ, ăn nói như vậy còn ra thể thống gì?"
U Vô Mệnh: "......"
Hắn nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Liền thấy nàng ta đứng dậy bước đi.
U Vô Mệnh nóng nảy, mở hai tay ngăn nàng lại: "Ngươi muốn đi đâu."
Người trước mắt rõ ràng là khuôn mặt, thân thể của Tiểu Tang Quả, nhưng toàn thân không có chút linh khí nào của nàng, còn giống như một con rối gỗ.
Hắn lại không dám động nàng.
Nàng cúi người, thi lễ vô cùng chuẩn: "Thiếp về Tang Châu đợi gả. Đế quân, xin đừng ngăn trở."
U Vô Mệnh trừng mắt, nghiêng người về bên hông.
Liền thấy nàng liếc mắt một cái cũng không nhìn hắn, theo đúng khuôn phép, từ bên cạnh hắn nhẹ nhàng bước qua, không chút lưu luyến bước về phía cửa điện.
U Vô Mệnh hít sâu một hơi, một tay giơ lên, đánh hôn mê nàng.
Hắn đưa lòng ngực ra đỡ nàng, nghĩ tới cái gì, suýt chút ném nàng đi ra ngoài.
U Vô Mệnh: "...... Mẹ nó."
Ôm nàng, cảm giác giống như là phản bội tức phụ nhà mình ấy.
Ném nàng, ngã bị đau vẫn là tức phụ nhà mình.
U Vô Mệnh cảm thấy mình quá gian nan rồi.
Hắn đem nàng thả lại trên giường, ngồi xổm bên cạnh giường, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm nàng.
Nghĩ tới nghĩ lui, không ra manh mối gì.
Bộ dáng này của nàng không có chút nào giống với Khương Nhạn Cơ giả cùng với Mộng Vô Ưu, loại nữ nhân ' xuyên qua 'này.
Rốt cuộc thì là cái thứ gì chứ?
Lúc trong lòng đang nôn nóng, thời gian luôn trôi qua đặc biệt chậm.
Ba canh giờ này phải được cho là ba canh giờ dài nhất trong cuộc đời của U Vô Mệnh.
Bất tri bất giác, trời đã tối đen rồi......
U Vô Mệnh giật mình nhảy lên một cái.
Thiên Đô tối đen, vậy ba canh giờ cũng sớm trôi qua lâu rồi, Tiểu Tang Quả vì sao còn chưa trở về!
Hắn hít một ngụm khí lạnh, trong nháy mắt, trên người bùng nổ sát ý cơ hồ muốn phá tan đỉnh điện.
Hắn nhanh chóng bước ra ngoài cửa cung, hỏi cung nhân mới biết được đã qua bảy canh giờ.
Hắn chờ bảy cái canh mà cứ tưởng ba canh giờ, khó trách thấy lâu đến như vậy.
U Vô Mệnh cảm thấy mình biến thành con kiến bò trên chảo dầu, lại giống như con bướm bị đứt cánh rơi vào mạng nhện.
Hắn xoay xoay nửa ngày, lại ngồi xổm trước giường, trừng mắt nhìn nàng ngủ đến an tường.
"Tiểu Tang Quả, Tiểu Tang Quả, Tiểu Tang Quả......"
Hắn thấp giọng khẩn trương gọi.
Âm thanh đã khàn khàn.
Nàng vẫn không tỉnh.
U Vô Mệnh không biết một đêm này hắn làm sao để trải qua hết, nhưng khi ánh mặt trời chiếu sáng tiến vào trong phòng, hắn mơ mơ màng màng nhìn ánh sáng sáng ngời kia, chỉ cảm thấy trong đầu như choáng váng.
Hết thảy giống như đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Ngay khi hắn cảm thấy mình nên biến thành một người gỗ luôn thì hơn, thì trên giường bỗng nhiên truyền đến âm thanh 'ưm' cực nhẹ.
Hắn hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn qua.
Liền thấy nàng cau mày, một bàn tay không biết khi nào che kín sau cổ, rầm rì không mở được mắt.
U Vô Mệnh: "......"
Hắn đã quên, ngày hôm qua hắn cho một kích làm hôn mê cái Tang Viễn Viễn như đầu gỗ kia.
Cho nên, nàng thật ra sớm đã trở lại, nhưng mà do thân thể này đang hôn mê......
U Vô Mệnh cười: "Phốc ha ha ha ha!"
U Vô Mệnh giận: "Ta giết ta chính mình thì hơn!"
Tang Viễn Viễn cố hết sức mở mắt: "U Vô Mệnh, chàng làm sao vậy?"
Tròng mắt hắn chạy tán loạn một vòng , lấp lửng cho qua nói: "Không, không có việc gì. Tiểu Tang Quả, thế nào rồi."
Làm bộ như không chút để ý.
Tang Viễn Viễn nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, sau đó chớp chớp mắt, nói: "Khương Nhạn Cơ kia, tùy tiện xử trí đi. Nương nói không cần cái thân thể kia nữa."
U Vô Mệnh cực chậm cực chậm mà hút một ngụm khí: "Gặp rồi?"
"Ừ." Biểu tình Tang Viễn Viễn có chút một lời khó nói hết, "Bà ở thế giới khác kia sống khá tốt, thực hạnh phúc, không muốn trở về."
U Vô Mệnh xuy cười: "Vậy là tốt rồi, ta cũng không muốn gặp lại bà ta. Quay về ta phải nuôi thêm một miệng ăn nữa, tốn một mớ tiền chứ không ít đâu."
"Chàng thật giống bà ấy." Nàng thấp giọng nói thầm một câu.
Hắn u ám nhìn chọc chọc, quan sát biểu tình của nàng, giống như kẻ săn mồi, bất động thanh sắc tiến đến bên cạnh nàng, đem nàng cuốn vào trong lòng ngực. Đợi nàng hơi hoàn hồn trở về một chút, hắn dứt khoát lưu loát ấn nàng vào giữa đống chăn đệm trên giường.
Lần này, U Vô Mệnh trực tiếp không bỏ nàng xuống giường.
Cánh tay dài vẫn ôm chặt nàng, hơi thở bao bọc lấy nàng, hắn nhìn chằm chằm nàng, cắn răng thầm hận: "Làm tới đại hôn luôn, ta xem nàng còn chạy đi đâu!"
Tang Viễn Viễn: "?" Chạy? Chạy cái gì? Vì sao muốn chạy? Ai muốn chạy?
Nàng không phải kiểu người thích chơi trò tân nương bỏ trốn nha.
Quả thực có độc.
Tang Viễn Viễn mau chóng sẽ biết cái gì gọi là chết đi sống lại.
Nàng biết hắn trên giường thực hung, lại không dự đoán được có thể hung đến nước này. Nàng cũng chưa có cơ hội cùng ai bình thường lên giường nên cũng không rõ lắm.
Nàng phát hiện giữa mái tóc đen của hắn không biết khi nào xuất hiện ra một sợi bạc, nhưng nàng căn bản không có sức lực đi hỏi, thậm chí cả sức lực giơ tay lên nhổ cọng tóc bạc kia cũng không có l.
Tay nàng mềm mại nằm liệt bên người, nàng cảm thấy mình biến thành một bãi nước, mặc cho hắn nhào nắn nàng thành loại hình dạng gì.
Nàng phát hiện, một trận này hắn đánh còn vui sướng hơn so bất luận cái gì.
Mãi đến khi lễ quan tới thúc giục, U Vô Mệnh mới phát hiện mình phóng túng hơi quá.
Đã quên thời gian.
Dưới đôi mắt hai người đều treo quầng thâm mắt hết sức rõ rệt.
Dưới sự trợ giúp của người hầu, tân đế tân hậu thay hôn phục vô cùng nặng nề, bước lên long phượng liễn, vội vàng đi tới chính điện.
Tang Viễn Viễn nhân cơ hội triệu mấy đoá hoa thái dương nhỏ, phun sương trị liệu cho cái thân thể đang bủn rủn vô cùng của mình.
Xa xa vẫn có thể cảm giác được nghi điển thập phần long trọng trong chính điện kia.
Hai người xuống khỏi long phượng liễn ở trước Thiên môn, nữ hầu xúm lại, phô dọn cái đuôi áo thật dài, sau đó cung kính lui ra.
U Vô Mệnh vươn tay tới, nắm lấy tay Tang Viễn Viễn tay.
"Đi nào."
Tuy rằng hoa thái dương nhỏ đã ra sức trị một đường, nhưng trên người nàng vẫn dấu vết có chút thâm thâm thiển thiển, chưa hoàn toàn biến mất, chân cũng có chút nhũn ra, đáy mắt vẫn có mơ hồ, phấn đánh lên mặt cũng không áp xuống hết.
Hắn thật quá đáng.
Mũ phượng to nặng trên đầu nàng lắc qua lắc lại, hơi có chút bất kham.
"Thế gian này chỉ sợ sẽ không có đôi nào như chúng ta, ngay đại hôn lại chật vật đến như vậy. Đều tại chàng đó, U Vô Mệnh!"
Nàng căm giận thì thầm nói.
"Tại ta tại ta." Khoé mắt đuôi mày của hắn đều tràn đầy không khí vui mừng, căn bản áp không được.
Hai người nắm tay, theo con đường bạch ngọc đi về hướng chính điện.
Mấy trang trí phục sức cũ đã toàn bộ bị huỷ đi, hiện giờ trong chính điện của đế cung đã dày đặc trang trí màu xanh lục đậm, giống như một con cự thú thâm trầm, nằm phía trên bậc thang.
Lễ quan dẫn dắt văn võ bá quan cùng với chư hầu, vương hầu các châu quốc đứng hai sườn, tuy là ban ngày, cũng đã bắt đầu châm ngòi pháo hoa.
Môi U Vô Mệnh bất động, thanh âm lại lẩm nhẩm lầm nhầm phiêu vào lỗ tai Tang Viễn Viễn.
"Ta chưa nói qua là muốn phóng pháo hoa ban ngày nha, xong việc rồi thì cái đống tiền lãnh phí này phải lấy lại từ phía Vân Hứa Chu thôi. Tự chủ trương."
Tang Viễn Viễn: "......"
Môi nàng cũng bất động, thanh âm tinh tế bay ra: "Người ta thu xếp cho chàng nhiều như vậy, không trả tiền công thì thôi đi, còn muốn người ta thối tiền lại cho mình, giống bộ dáng gì. Số tiền này, khi nào xong việc lại nương theo chuyện thành phố ngầm, hung hăng gõ Tần Châu một cái, đòi lại cũng được."
U Vô Mệnh nghiêng mắt nhìn nhìn nàng, đuôi lông mày, khóe môi bất động, nói: "Thông minh! Nghi điển một kết thúc, ta lập tức liền làm việc này trước!"
"Đồ tham tiền." Tang Viễn Viễn bưng phong nghi dành cho Hoàng Hậu, mặt mày đoan trọng túc mục, ngữ khí lại vừa mang chút mắng yêu lại lười biếng, làm tâm tình U Vô Mệnh rất tốt.
Hai bên tả hữu, vương hầu tương tướng không rõ nội tình, nín thở đứng hầu một bên xem lễ, trong lòng chỉ cảm thấy tân đế uy nghi lẫy lừng, Đế hậu quốc sắc thiên hương, thật là châu liên bích hợp.
Lên đài tế thiên, nhận bá quan triều bái, xong đến đủ loại quan lại chúc phúc, một thêm một loạt lễ nghi phức tạp nữa, ước chừng khoảng năm sáu canh giờ, rốt cuộc chính sự cũng hạ màn, tiến vào giai đoạn thịnh yến khắp chốn mừng vui.
Đế hậu cao cao ở phía trên, trái phải là quốc quân cùng phu nhân các chư quốc, phía dưới nữa là văn võ bá quan.
Giữa tiếng nhạc du dương khắp đại điện, Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh nhận rượu mời ở khắp nơi, uống đến hơi say, ngậm cười, nhìn phía dưới ai cũng hoà thuận vui vẻ.
Vợ chồng Tang Châu vương hỉ khí dương dương.
Hỉ sự của Tang Bất Cận cùng Vân Hứa Chu đã gần thành.
Hoàng Phủ Hùng đi dự tiệc cũng mang theo ngẫu tử.
Chương Châu vương, cha con Bình Châu Vương xưa nay vốn giao hảo tốt với U Vô Mệnh cũng mừng rỡ say mèm.
Đế muội đang chịu tang phu U Doanh Nguyệt lập tức biến thành cái bánh nóng hổi, đối mặt khắp nơi đều vô cùng khiêm tốn, nàng ta càng biến thành chim sợ cành cong, vẫn luôn lén giương mắt đánh giá sắc mặt Đế quân Đế hậu, túng như con mèo chỉ dám ngồi im.
Yến hội tan đi, U Vô Mệnh bảo chư hầu và các quan lại thối lui trước.
Hắn ôm ngang Tang Viễn Viễn, từ thiên điện, một đường ôm trở về động phòng.
Chân trời treo một vòng trăng tròn, tường trong cung vừa cao lại vừa dày, dưới ánh trăng, hắn không giống đế vương chút nào, chỉ tựa như một tân lang vô cùng đắc ý.
Không khí trong tẩm điện ấm áp.
Hai người dựa theo lễ chế, uống rượu hợp cẩn, xá nhau một cái.
Mũ phượng quá lớn, suýt nữa chọc vào mắt U Vô Mệnh.
Hai người cười một hồi, trút bỏ hết đống lễ phục nặng nề, ôm nhau tiến vào đống chăn đệm hỉ đỏ như lửa.
Hôn môi một lát, nàng đưa tay nhổ cọng tóc bạc trên đầu hắn.
"Ta trở về muộn một đêm, hại chàng lo lắng, phải không?"
Tang Viễn Viễn đáng thương vẫn còn không biết tên ngốc U Vô Mệnh này đánh hôn mê nàng, sau đó tự bản thân mình nóng nảy một suốt đêm.
Nàng tưởng thiên diễn kính xảy ra sai lầm gì, tốc độ dòng chảy thời gian của hai bên bị thay đổi.
Nhưng sự việc mất mặt như vậy, có đánh chết U Vô Mệnh cũng không có khả năng thừa nhận.
Hắn đạm thanh nói: "Không, là hiệu quả của luyện hóa Minh cốt thôi."
Căng da đầu bịa ra.
"A, như vậy." Tang Viễn Viễn nói, "Nếu luyện hoá xong rồi thì sau này lửa của chàng trở thành toàn màu trắng rồi nhỉ?"
U Vô Mệnh: "......" Làm sao bây giờ? làm sao bây giờ?
Hắn ngắt lời nàng.
Tròng mắt xoay chuyển: "Chuyện nhỏ, ta sẽ tự nghĩ cách giải quyết. Đúng rồi Tiểu Tang Quả, khi hồn phách nàng rời đi, ta gặp được cái đầu gỗ Tang Viễn Viễn kia."
U Vô Mệnh kể lại sự tình ngày đó một lần.
Tang Viễn Viễn suy nghĩ một lát, chậm rãi gật gật đầu: "Ta đã biết. Một người nếu mất đi ý thức tự chủ, tiềm thức sẽ chi phối thân thể, nước chảy bèo trôi, sống thành bộ dáng mà nàng cần có trong mắt thế nhân. Cũng không phải nói không tốt, chỉ là không thú vị."
Nàng cong mắt, khóe môi tràn ngập tươi cười.
"Ừ." Hắn chống trán của nàng, bàn tay to lặng lẽ bắt đầu chơi xấu, "Muốn ăn thử Quả Tử như vậy, đó mới là thú vị cực kỳ nha."
......
Hoàng Phủ Hùng bị đế quân giữ lại một ngày.
Khi rời khỏi đế cung, U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn tự mình tiến đến tiễn đưa, làm Hoàng Phủ Hùng thụ sủng nhược kinh.
"Lại đây."
U Vô Mệnh tìm một sườn núi sạch sẽ thảo, ngồi xuống trước.
Tang Viễn Viễn mỉm cười tựa vào bên người hắn, ngẫu tử cùng Đoản Mệnh nhảy nhót ủn ủn tới bên cạnh hai người, một nhà bốn người cười ngâm ngâm nhìn Hoàng Phủ Hùng.
Hoàng Phủ Hùng ngơ ngác há hốc miệng, nhất thời không biết nên nói gì.
"Lại đây, ngồi xuống, nghe chuyện xưa." Khoé miệng U Vô Mệnh nhướng lên đạm cười, từ phía sau lấy ra mấy vại rượu.
Thanh mai linh nhưỡng.
Hoàng Phủ Hùng ngơ ngác ngồi xuống, ngơ ngác nghe hết câu chuyện xưa của Minh tiểu công tử.
Hắn xách rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
"Làm, làm thành rối gỗ sao?" Hoàng Phủ Hùng thất hồn lạc phách, "Minh tiểu công tử, thật quá đáng thương."
Khi hắn nghe được đôi cẩu nam nữ kia kết phường hại chết hai người phụ tử kia, hắn chân tình thật cảm mà muốn đem đôi cẩu nam nữ kia lôi ra, thiên đao vạn quả.
Sau đó hắn ý thức được cái cẩu nam kia là ai.
Hắn mê mang.
Nội tâm phảng phất có một toà tháp hạnh phúc cao lên rồi sụp đổ, sau đó lại có một tòa thống khổ lại dần dần cao lên rồi sụp đổ, hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng hỗn tạp đan xen vào nhau, mài giũa trái tim hắn, hắn không biết đây là tư vị gì.
Hắn hoảng hốt trong chốc lát, hỏi một vấn đề mà trong lòng sớm đã biết đáp án: "Ngài, chính là tiên sinh viết thuyết Tiêu Trọng báo thù lúc trước......"
"Đúng." U Vô Mệnh bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn.
Không cần nói rõ, Hoàng Phủ Hùng đã có thể đoán được từ đầu đến cuối.
Từ lúc bắt đầu chính là lừa gạt cùng lợi dụng.
Hắn cảm thấy mình hẳn là nên báo thù, nhưng mà hắn lại không có một chút sức lực nào để nhấc lên. Không phải bởi vì tu vi chênh lệch, mà là tâm đã biến thành năm bè bảy mảng.
Ngẫu tử lung lay đi đến trước mặt hắn, phun ra một quả Ký Linh Châu nho nhỏ, đặt bên chân Hoàng Phủ Hùng.
Hoàng Phủ Hùng cầm nó lên. Ngày hôm đó ở trung tâm quân trận, hắn vẫn chưa xem hình ảnh bên trong, hôm nay, còn còn phải xem sao?
Hồi lâu, hai ngón tay bóp lại.
Ký Linh Châu vỡ thành bột phấn.
"Hai mạng, đổi hai mạng." Hoàng Phủ Hùng xoay thân lại, thanh âm nhàn nhạt mà bay ra, "U Vô Mệnh, Đông Châu cùng ngươi thanh toán xong. Từ đây về sau không ân không oán."
"Được."
Sau một lúc lâu, Hoàng Phủ Hùng hít sâu một hơi, quay thân lại, một đầu gối khuỵ xuống đất: "Đế quân bảo trọng, Hoàng Phủ Hùng còn mang trọng trách thủ vệ đông tuyến, xin cáo lui trước!"
Nam tử cao to như gấu, khóe mắt lại nổi lên ánh lệ phức tạp đến cực điểm.
Cô đơn đi ra một đoạn, vạt áo bỗng nhiên bị kéo lấy.
Tiểu Ngẫu Ngẫu nắm chặt xiêm y hắn, cọ cọ bò bò lên trên, bò đến ngực, cái tay nhỏ bằng gỗ vòng lấy cái cổ thô kệch của hắn, khuôn mặt nhỏ tiến lên, ' bang kỉ ' hôn quai hàm hắn một cái.
Hoàng Phủ Hùng: QAQ
Thanh âm U Vô Mệnh âm trắc trắc mà thổi tới: "Hoàng Phủ Hùng, ngươi dưỡng cái con Đoản Mệnh của ta đến khó ăn khó ở lắm rồi, sau này mỗi nửa tháng, ta liền thả nó cùng ngẫu tử đi Đông Châu ngươi ăn ké một trận mới được."
Hoàng Phủ Hùng: "!!!"
Hoàng Phủ Hùng: Điên cuồng gật đầu.
Nam nhân cao tám thước, chùi nước mắt chạy đi.
Tiễn Hoàng Phủ Hùng xong, U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn đi địa lao, ' thăm ' Khương Nhạn Cơ.
Khương Nhạn Cơ sớm đã không còn khí thế nữ hoàng.
Ả ta biết U Vô Mệnh nhất định sẽ không bỏ qua ả, cái kẻ điên này không biết suy nghĩ ra biện pháp gì tới tra tấn ả rồi. Mấy ngày nay dày vò chà sáng, nhuệ khí của ả cũng sắp gần hết, tóc ả thoạt nhìn càng thêm thưa thớt, sau khi bị phế tu vi, ẩn ẩn đã có dấu vết tuổi già hiện ra.
U Vô Mệnh lấy thiên diễn kính ra.
Hắn tiến đến bên cạnh Khương Nhạn Cơ, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng hữu hảo khách khí.
Hắn có thương có lượng mà nói: "Hiện tại, ta đang muốn thử luyện hoá ngươi cùng cái mặt gương này, khả năng là hơi đau một chút, cũng hơi lâu một chút, ngươi kiên nhẫn nha. Nếu nhịn không được...... vậy cũng không có biện pháp gì."
Khương Nhạn Cơ lui về phía sau, đập lưng vào trên vách tường.
Thanh âm U Vô Mệnh càng thêm ôn hòa: "Nếu ta thất bại, ngươi sẽ cùng với cái gương này bị đốt thành một đống bụi nho nhỏ."
Hắn xoa xoa hai ngón tay vào nhau, khoa tay múa chân một chút: "Nè, một chút như vậy nha."
Khương Nhạn Cơ rùng mình một cái.
Khoé môi U Vô Mệnh cong lên cao, cười như gió xuân ấm áp: "Ngươi hy vọng ta thành công không?"
Khương Nhạn Cơ hoảng sợ nhìn hắn.
U Vô Mệnh nói thẳng: "Nếu ta thành công, gương này vẫn sẽ bị đốt thành tro, chỉ còn lại kính hạch, mà hồn phách của ngươi sẽ bị ta bắt ra, nhốt vào bên trong kính hạch. Mỗi một ngày ta tước một chút, một ngày lại tước một chút, một ngày nào đó, nó vẫn sẽ hoàn toàn biến thành một đống bụi nho nhỏ. Đến đây đi, đoán xem ta sẽ thành công, hay là sẽ thất bại?"
Hắn cười ngâm ngâm đưa chân chuyển về hướng Khương Nhạn Cơ.
Cười giống như một tiểu thiên sứ.
"Ta đánh cuộc ta sẽ thành công nga!"
Thực mau, trong địa lao truyền ra tiếng người kêu thảm thiết.
......
Sau khi đăng cơ, U Vô Mệnh liền làm một hôn quân, không thèm để ý tới triều chính.
Tang Viễn Viễn khuyên vài lần, hắn thực có lệ, thực ứng phó mà khai đại hội bảo mọi người tụ tập tới.
Chứ loay hoay lộn xộn như vậy, bất tri bất giác, chủ quân các châu quốc lớn lớn bé bé đều lục tục giao ra vương ấn, cúi đầu xưng thần.
"U Vô Mệnh, đây có tính là chúng ta đem lịch sử bẻ trở về quỹ đạo?"
"Có lẽ?"
"Nhưng nếu như vậy, thực mau sẽ có hoạ diệt thế nha."
U Vô Mệnh thực khinh thường, cười nhạt một tiếng.
Nàng thay đổi tư thế, lười biếng ghé vào trên đùi hắn.
"Hiện giờ Vân Cảnh này, thoạt nhìn còn tốt hơn so với lúc trước nhiều, vì sao lại còn hoạ diệt thế chứ? Chàng nói xem, có thể nào là những ' người bên ngoài ' đó tiến vào tiêu diệt chúng ta?"
"Ừ," hắn câu được câu không vỗ vỗ tóc nàng, "Không có chuyện gì. Không tới mấy năm, ta có thể hoàn toàn luyện hoá cái Minh cốt trong đỉnh khổng lồ rồi."
Nàng gật gật đầu, ôm hắn.
Quá trình luyện hóa nàng cũng có tham dự. Năng lực đồng cảm của nàng từ trước đến nay rất mạnh, khi luyện hóa Minh cốt, nàng ẩn ẩn có thể cảm giác được cảm xúc còn sót lại bên trong Minh cốt.
' Minh ', chính là trung tâm của ánh sáng cực độ thuần tịnh, tự tại du tẩu, toả xuống toàn bộ thế gian ánh sáng và ấm áp sái lạc, nó vốn là một nguồn năng lượng quang minh vô tận và tốt đẹp cho thế giới.
Nhưng nhân loại tham lam cũng không thỏa mãn, bọn họ giam cầm Minh, điên cuồng bòn rút năng lượng từ trên người chúng nó, làm chúng nó sinh ra tâm ma.
Sau đó, nhân loại lại đem tâm ma của nó như rác rưởi mà ném tới thế giới khác.
Ác liệt đến cỡ nào chứ.
Thống khổ và oán niệm của Minh đều xuất phát từ nhân loại, không có nhân loại tham lam, sẽ không có sinh linh và những thế giới bị Minh ma độc hại.
Những tàn khốc cùng tham lam đó mới chân chính là nguồn gốc của vạn ác.
Tang Viễn Viễn biết, trong lòng U Vô Mệnh đã có ý niệm, tính toán làm một chút chuyện.
Con người của hắn, một khi đã có ý niệm, sẽ không bỏ qua.
Địch nhân bị U Vô Mệnh theo dõi nhất định sẽ phi thường hối hận đã sinh ra trên đời này, điểm này, Tang Viễn Viễn vô cùng chắc chắn.
Nàng ngẫu nhiên có chút hoài nghi, có khi nào Minh tộc ở Vân Cảnh này, cái chủng tộc tự hy sinh chính mình, có thể chính là thần tính ban đầu của Minh cốt ? Một cái xương ngón tay, bị trấn áp tại nơi đây hàng trăm triệu năm, ký thác thần tính không cam lòng cùng hy vọng, cuối cùng sẽ thức tỉnh hoàn toàn trên người một người nào đó, tạo thành một thiên tài.
Chẳng qua, đây là một chuyện vĩnh viễn không có cách nào chứng thực được.
Dù sao, bất kể hắn muốn làm cái gì, nàng đều sẽ ủng hộ hắn vô điều kiện, chuyện này thì chắc rồi.
......
Chợt có một ngày, U Vô Mệnh mặt vô cùng thần bí tiến đến bên tai Tang Viễn Viễn.
"Quả tò mò! Ta mang nàng đi ra ngoài chơi nha."
Hiện giờ hắn, đã có thể bay lượn chân chính.
Hắn mang theo nàng, bay xuống Minh Uyên.
Lôi điện thật mạnh ở bên cạnh nổ vang, tiếng cười của U Vô Mệnh càng cuồng vọng.
Phong lạnh thổi vù vù qua mặt, Tang Viễn Viễn cảm thấy mình giống như ở xuyên qua năm tháng vô tận trong một câu chuyện cổ tích.
Rốt cuộc.
Dưới Minh Uyên là một không gian rộng lớn cùng đại địa mênh mông vô bờ màu đỏ đậm.
Trên đại địa này chứa đầy Minh ma.
Từ nơi này nhìn lại, Vân Cảnh mười tám châu cũng chỉ là một nơi bị lôi điện vờn quanh, nhìn như đỉnh núi lớn rất xa rất xa, ánh sáng từ Minh cốt ẩn ẩn lộ ra từ ngọn núi lớn đó, hấp dẫn toàn bộ thế giới Minh ma dày đặc, hết con này đến con khác, hướng về cái ngọn núi kia mà bò đi.
Đại địa vô biên vô hạn, U Vô Mệnh bay vút hồi lâu, đều không thấy biên giới gì.
Toàn bộ thế giới đều là Minh ma. Nơi này quá lớn, xa xa nhìn lại, Vân Cảnh mười tám châu giống như một toà núi nhỏ trong biển ma.
"Nếu diệt hết tất cả chúng nó, thế giới trên mặt đất liền có thể trải qua rất nhiều năm tháng thái bình." Tang Viễn Viễn vuốt cằm, âm thầm trầm ngâm.
Nàng ngưng thần cảm ứng một lát.
"Trong lòng đất có rất nhiều dây leo cây bông mục nát."
U Vô Mệnh ngầm hiểu, từ từ cong khóe môi.
Tang Viễn Viễn hít sâu một hơi, dùng ý niệm kéo ra mấy dây leo mục quăng về hướng đại địa vô cùng vô tận màu đỏ đậm.
Nàng toàn lực làm, liền thấy một đóa lại một đóa bông màu đỏ đen thật lớn chui ra từ trong mấy đống Minh ma, cánh bông nứt ra, một tia lại một tia sợi bông từ trong cánh hoa xoã tung ra, vừa nhìn liền biết là đồ dễ cháy.
U Vô Mệnh rơi xuống thẳng tắp, trở tay nắm đao, đâm vào mặt đất.
Trong hai tròng mắt của hắn bốc cháy lên hắc diễm, ánh lửa thuần triệt như vậy, đã phân không rõ là nước hay là lửa.
Hắc diễm theo chuôi đao, chảy qua thân đao, trong khoảnh khắc, ầm ầm bùng nổ.
Liền thấy dòng chảy lửa cuồn cuộn, dũng mãnh hướng về tứ phương, châm lửa vào những sợi bông xoã tung, thế lửa càng ngày càng lớn, Minh ma phảng phất như rơi vào luyện ngục chật kín, không hề có sức giãy giụa chút nào, hóa thành một đống bụi đen chạy dài ra xa.
Từng vòng từng vòng bụi đen, lấy trung tâm là hai người, mở rộng ra đại địa vô biên vô hạn.
U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn liếc nhau.
Trong ánh mắt hai người đều là lửa ngập trời, trên người cũng có hơi lửa đang chậm rãi tiêu tán.
Phóng tầm mắt nhìn khắp thế giới, nơi chốn là lửa quay cuồng, Minh ma, cùng với xác chết của Minh ma.
Giữa thiên địa không thấy văn minh của nhân loại, chỉ còn ở xa xa một ngọn núi cô đơn, cùng với hai ác ma phóng hỏa.
À, thì ra đây là vận mệnh.
Thì ra là thế.
( chính văn xong )