Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tang Viễn Viễn nằm trên giường, tròng mắt thỉnh thoảng chuyển lại chuyển, nhìn tên thị vệ trẻ tuổi xinh đẹp đang đi tới đi lui trong đại điện.
Hắn ôm cánh tay, thoạt nhìn vô cùng nhàm chán.
Sau một lúc lâu, hắn bước tới, đưa đầu tiến gần sát bức màn lụa, không có gì biểu tình hỏi nàng: "Hàn Thiếu Lăng tới, muốn gặp hắn không?"
Tang Viễn Viễn: "......" Chẳng lẽ nàng còn có sự lựa chọn sao?
Nàng cảm thấy cái tên thị vệ này có thể sống đến bây giờ, nhất định là bởi vì y thuật của mẹ hắn quá mức cao minh.
"Gặp, làm sao lại không gặp." Tang Viễn Viễn thở dài, "Ta cùng với hắn rốt cuộc là có hôn khế trong người."
Hắn gật gật đầu, rời đi khỏi màn lụa, bước ra phía ngoài điện.
Một câu nói thì thầm thổi qua: "Cho nên ta vì sao lại lãng phí thời gian ở chỗ này chứ?"
Tang Viễn Viễn: "......"
Hắn vừa đi khỏi trong chốc lát, Hàn Thiếu Lăng liền bước vào.
Hàn Thiếu Lăng thoạt nhìn tâm tình cũng không tệ lắm.
Hắn đã vận dụng hết thảy thủ đoạn đi điều tra, kết quả chính là, trên đời này thật sự không ai là U Vô Mệnh.
Rất nhiều chuyện đều không còn giống như đời trước, người đang ngồi trên long ỷ ở Thiên Đô chính là Khương Hư Hồng, nữ đế quân kiếp trước là Khương Nhạn Cơ sớm đã bỏ đi theo một người nam nhân nhiều năm trước, đến nay tung tích không rõ.
Vương tộc U thị cũng không có gặp phải kiếp nạn thảm sát kia, U Châu vương trẻ trung khoẻ mạnh, dưỡng ra một tên rõ đầu rõ đuôi là phế vật, ăn chơi trác táng, thế tử U Doanh Nhật —— không phải là U Vô Mệnh cái tên tính tình khó đoán giả heo ăn thịt hổ, mà rõ ràng chính xác là phế vật.
Mấy ngày trước đây, U Doanh Nhật chạy tới Đông Châu, mua được nữ trai tiên kỹ tử của Tây Phủ, vừa nghe thấy Hàn Châu vương muốn tìm hắn, lập tức tung tăng mang theo nữ trai tiên chạy lại đây, Hàn Thiếu Lăng mới vừa rồi đã gặp qua, diện mạo U Doanh Nhật tương tự như U Doanh Nguyệt, mập mập lại giả tạo, vừa nhìn liền biết trầm mê tửu sắc.
Hàn Thiếu Lăng tính để Tang Viễn Viễn trông thấy hắn, hoàn toàn loại bỏ bóng ma mà kiếp trước U Vô Mệnh đã mang lại cho mình.
"Tang Nhi, hôm nay khí sắc nàng không tồi, ta đưa ngươi đi dạo ngoài vườn, chờ lát nữa có tiệc tối, nàng phải cùng ta đi gặp một người." Hắn thập phần chu đáo nâng nàng dậy.
Tang Viễn Viễn lễ phép gật gật đầu, để nữ hầu phủ thêm cho nàng áo ấm thật dày, đi theo bên cạnh hắn, chậm rãi đi dạo về hướng hoa viên.
Đi ra khỏi tẩm điện, trong lòng bỗng nhiên nổi lên bất an nhàn nhạt, nhịn không được quay đầu lại, vô ý thức nhìn về phía đỉnh điện.
Cái gì cũng không có.
Mới vừa bước ra khỏi cửa Hồi Vân điện, liền có thị vệ vội vàng tới báo, nói là bên chỗ U thế tử xảy ra chút chuyện.
Trực giác Hàn Thiếu Lăng cảm thấy không ổn.
Thị vệ gian nan nói: "U thế tử ngẫu nhiên gặp được Mộng Vô Ưu cô nương, đối với nàng vừa gặp đã thương, nói là...... dùng thị thiếp hắn mang đến, cùng chủ quân...... trao đổi."
Tang Viễn Viễn mặt lộ vẻ hiểu rõ.
Loại nữ chủ Mary Sue như Mộng Vô Ưu vậy, cốt truyện đều là có thật nhiều nam phụ quay chung quanh yêu nàng, chọc cho nam chủ ăn thêm mấy bình dấm, bình thường thôi, bình thường thôi.
Tang Viễn Viễn phát hiện Hàn Thiếu Lăng bỗng dưng nắm chặt tay.
Nàng thực săn sóc mà lui về phía sau một bước, hướng về phía hắn hơi hơi thi lễ: "Hàn Châu vương đi xử lý chuyện của U thế tử trước đi, ta vừa lúc cũng mệt mỏi, liền trở về nghỉ tạm."
Loại tình huống này nàng quả thực quá có kinh nghiệm!
Trên đất diễn của nam chủ và nữ chủ, nếu xuất hiện nữ phụ, cái nữ phụ này nhất định sẽ bị hung hăng vả mặt, không cần thương lượng. Nàng mới không cần đưa mặt ra làm trống.
Hàn Thiếu Lăng bỗng nhiên quay đầu, khẩn trương nhìn thẳng nàng.
Nhìn chằm chằm nửa ngày, không phát hiện nàng có chút không vui nào.
Hàn Thiếu Lăng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi —— thật tốt quá, nàng còn không biết chuyện của Mộng Vô Ưu kia, những chuyện đó đó lần này nhất định phải gắt gao giấu nàng, chờ đến bắt được trái tim nàng rồi, lại chậm rãi thổ lộ với nàng bản thân mình cũng là bất đắc dĩ.
"Tang Nhi, vậy nàng nghỉ ngơi thêm đi," Hàn Thiếu Lăng thâm tình nhìn nàng, "Ta mau chóng trở về, cùng nàng dùng bữa tối."
Tang Viễn Viễn đáng thương vẫn luôn chờ đến màn đêm buông xuống, đều không nhìn thấy Hàn Thiếu Lăng, cùng với cơm của hắn.
Có lẽ là diện mạo nàng quá đẹp quá có tiên khí, người khác thực tự nhiên liền cho rằng nàng không dính khói lửa phàm tục, từ đầu tới đuôi, đám nữ hầu đều không có lại đây hỏi nàng một câu, có đói bụng không?
Người khác không hỏi, nàng cũng không nói. Mắt thấy màn đêm buông xuống, nàng cho lui nữ hầu, một mình ngồi ở bên cửa sổ gỗ lớn khắc hoa, cũng không biết đang chờ đợi cái gì.
Dù sao khẳng định là không phải đang đợi Hàn Thiếu Lăng.
Đạo lý này nàng hiểu, sau một màn ngược đi ngược lại, nam nữ chủ nhất định sẽ điên loan đảo phượng một hồi, tâm sự ân ái nhau.
Bụng kêu vài lần, nàng rốt cuộc kìm nén không được, bình tĩnh gọi: "Thị vệ, mời ngươi ra đây."
...... Cư nhiên quên hỏi tên hắn!
Sau một lúc lâu không có động tĩnh.
Tang Viễn Viễn đứng dậy, giương giọng kêu: "Vị thị vệ Hàn Châu vương phái tới bảo hộ ta, mời ngươi ra đây, ngay lập tức!"
Trước cửa điện truyền tới thanh âm hơi chần chờ : "Phu nhân có gì phân phó ạ?"
Thanh âm không đúng.
Tang Viễn Viễn nói: "Ngươi tiến vào đây."
Đối phương do dự một hồi, đẩy cửa ra đi vào trong điện, khoanh tay đứng ở một bên.
Cũng không phải là tên kia.
"Phu nhân có gì phân phó?" Thị vệ lại hỏi.
"Các ngươi thay phiên nhau canh gác sao?"
Thị vệ cung kính thành thật trả lời: "Thuộc hạ tu vi là thất trọng thiên Linh Minh cảnh, không cần ngủ, một mình vẫn có thể khán hộ phu nhân."
Tang Viễn Viễn phát hiện không đúng rồi, nàng do dự một lát, hỏi: "Hàn Châu vương chỉ phái một mình ngươi bảo hộ ta?"
"Đúng vậy." Thị vệ nghi hoặc nâng mắt lên, "Phu nhân?"
Tâm Tang Viễn Viễn bỗng dưng trầm xuống.
Suy nghĩ lướt qua một chút, nàng nói: "Ta có chút không thoải mái, có thể mời y giả lại đây xem một chút được không?"
"Dạ, phu nhân!"
Ngự y mau chóng tới.
Tang Viễn Viễn rào trái đón phải một lát, thực mau liền xác định, cũng không có vị nữ y sư nào có nhi tử trong cung làm thị vệ.
Nàng rốt cuộc ý thức được chuỗi vấn đề râu ông nọ cắm cằm bà kia là từ ai mà ra.
Người kia, căn bản không phải thị vệ của nàng, nương của hắn cũng căn bản không phải y sư của nàng.
Cho nên hắn là ai?
Một đêm này Tang Viễn Viễn mất ngủ.
Nàng thỉnh thoảng sẽ ngồi dậy, nhìn chung quanh gian địa điện hoa lệ quạnh quẽ này.
Một người không biết danh tính, thế nhưng có thể vòng qua hàng phòng ngự thật mạnh mẽ, lặn xuống bên cạnh nàng, nghĩ như thế nào đều cảm thấy có chút làm nhân tâm kinh sợ. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng cũng không nói chuyện này cho cái thị vệ chân chính kia.
Trực giác nói cho nàng, tên bệnh thần kinh xinh đẹp đó cũng không có ác ý với nàng.
Còn mang cho nàng cá nướng ngon đến như vậy nữa.
Vừa nhớ tới cá nướng, nàng càng ngủ không được.
Quay đầu ngẫm lại, từ khi biết Hàn Thiếu Lăng tới nay, hắn vậy mà cả một bữa cơm cũng không cho nàng ăn!
Loại người này có thể làm chồng sao? Cho xin đi!
Bụng đói kêu vang, trằn trọc.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới câu cuối cùng mà người kia nói —— "Cho nên ta vì sao phải lãng phí thời gian ở chỗ này?"
Lúc ấy hắn hỏi nàng có gặp Hàn Thiếu Lăng hay không.
Nàng nói đương nhiên muốn gặp, nàng cùng Hàn Thiếu Lăng rốt cuộc có hôn khế trong người.
Sau đó hắn liền đi rồi.
Hắn cảm thấy không cần tiếp tục lãng phí thời gian trên người nàng nữa?
Cho nên, hắn thật đúng là do nương hắn phái tới cưới nàng?
Tang Viễn Viễn bị tốc độ động não của mình chinh phục. Nàng lại quay cuồng trong chốc lát, đói đến thật sự ngủ không được, dứt khoát phủ thêm xiêm y ngồi vào trên sạp bên cửa sổ, nâng má nhìn ánh trăng.
Nàng phát hiện tình cảnh của mình thật quá bi đát.
Đã là nữ phụ rồi mà ngay cả bụng cũng không được ăn no, có thể sống được mấy tập? Phải mau chóng nghĩ cách liên hệ Tang Châu.
Cuộc hôn nhân này, cần phải ly càng sớm càng tốt!
Vương tộc vì ăn không đủ no mà ly hôn, thật đúng là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.(*)
(*) tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: ý chỉ người trước, kẻ sau chưa từng có ai trải qua.
Bất tri bất giác trời liền sáng.
Tang Viễn Viễn đứng lên, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, chân mềm nhũn liền ngã xuống dưới sạp, cái trán ' phanh ' một cái đập vào trên sạp gỗ, đem mấy cục đói trong bụng phải tràn ra hết, hóa thành sao Kim, xoay vòng vòng trước mắt.
Chợt nghe tiếng ' phành phạch ' nhẹ nhàng một cái, trước mắt nàng xuất hiện một đôi cẳng chân thon dài thẳng tắp.
Người nọ ngồi xổm xuống, hai tay vịn đầu gối, tang tang nhìn nàng: "Vì một người nam nhân? Ngươi cần thiết phải vậy sao?"
Tang Viễn Viễn phát hiện mình đã đói đến mức không có sức lực nói chuyện.
Hắn bắt lấy cánh tay nàng, xách nàng từ trên mặt đất lên, sắc mặt nhìn có chút xú.
Hắn nói: "Hàn Thiếu Lăng cũng không phải ngày đầu tiên ngủ với nữ nhân khác. Hắn ngủ thì ngươi liền không ngủ được?"
Tang Viễn Viễn suy yếu nhìn hắn một cái, phun ra như khí âm: "Đói."
Hắn: "......"
Sau một lúc lâu, hắn phốc lên cười một tiếng, quái dị nhìn chằm chằm nàng: "Ta không trở lại, ngươi sẽ không ăn cơm?"
Tang Viễn Viễn: "...... Không phải, là không có cơm ăn."
"Lừa quỷ à. Hàn Thiếu Lăng không lẽ không cho ngươi được bữa cơm." Hắn phiền não nhíu nhíu mày, "Đây là ăn vạ ta?"
Tang Viễn Viễn: "......"
Hắn do dự một chút, sau đó cong lưng, ôm nàng chặn ngang lên.
Tang Viễn Viễn phát hiện, người này nhìn yếu đuối mong manh, kỳ thật rất rắn chắc, trên người có một tầng cơ bắp gầy nhưng rắn chắc, rất có cảm giác có lực.
Hắn đem nàng đặt lên trên giường, rũ mắt nhìn nàng: "Còn ăn cá nướng không?"
Tang Viễn Viễn: "...... Canh."
Hắn gật gật đầu, từ cửa sổ nhảy đi ra ngoài, biến mất trong tầm nhìn.
Tang Viễn Viễn: "......" Thị vệ bên ngoài, cường giả thất trọng thiên Linh Minh cảnh là để bài trí sao?
Thực mau, cái tên soái bức tang tang này liền đã trở lại.
Hắn mang về một cái bình gốm nhỏ, trong bình đựng đầy canh cá vừa thơm lừng vừa trắng đục.
Hắn nâng nàng dậy, nàng liền dựa vào trước ngực hắn, cầm tay hắn, há to mồm uống hết canh cá.
"Cá đâu?" Nàng quay đầu nhìn hắn.
"Quăng rồi," hắn đương nhiên nói, "Ngươi không phải nói muốn canh."
Ánh mắt Tang Viễn Viễn bi phẫn: "...... Ta đói."
Con ngươi hắn bỗng nhiên co rút lại thật mạnh một chút.
Cái Tiểu Tang Quả này, vừa nhỏ lại vừa mềm, cuộn thành một cục nho nhỏ, bộ dáng dẩu môi đỏ đáng thương vô cùng, bỗng nhiên ' ầm vang ' một tiếng, dường như đâm vào trong lòng hắn.
"...... Ta lại đi tìm thêm cho ngươi." Thanh âm của hắn có hơi phát run.
"Cảm ơn ngươi." Nàng hướng về phía hắn cười, "Chờ ta về Tang Châu, nhất định sẽ báo đáp ngươi."
Hắn gật gật đầu qua loa, hai hàng lông mày sắc sảo như đẽo ra nhíu chặt lại, giống như đang gian nan tự hỏi vấn đề gì.
Đi được hai bước, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, từ trong lòng lấy ra hai tờ khế, vỗ vào bên gối.
"Đây nha, hôn khế và đồng tâm khế, ngươi muốn đây."
Tang Viễn Viễn: "?!"
Nàng nhặt lên nhìn nhìn.
Giấy làm bằng vật chất bất phàm, mặt trên khắc đầy ám văn cổ xưa hoa lệ.
Hắn ôm cánh tay, đắc ý nhìn nàng, giống như đang chờ đợi nàng khích lệ.
"Ngươi còn sẽ làm đồ giả luôn hả!" Tang Viễn Viễn cảm khái vạn ngàn.
Vấn đề là, nàng cần mớ giấy tờ giả này để làm gì chứ?
Hắn có chút khó hiểu, nghiêng nghiêng đầu, sau đó nói: "Ta đi tìm đồ ăn cho ngươi trước."
"Ngươi tên là gì?" Nàng hỏi.
Hắn bỗng nhiên dừng lại.
Trong nháy mắt, Tang Viễn Viễn cảm thấy hơi thở của hắn đều biến mất.
Sau một lúc lâu, hắn thấp giọng nói: "Tộc của chúng ta, trước khi thành niên, không có tên. Ta đã 25, nhưng nương ta vẫn không cho ta lấy tên, nàng nói, tức phụ tương lai của ta sẽ nói cho ta biết ta nên gọi là gì."
Tang Viễn Viễn: "......" Thật là một nhà quá kỳ dị.
"Ta cưới không được tức phụ, nên vẫn luôn không có tên." Hắn tang tang nói.
Tang Viễn Viễn hoàn toàn không biết nên an ủi thanh niên bất hạnh này từ góc độ nào.
Ánh mắt hắn bỗng nhiên lóe lên, nheo lại đôi mắt xinh đẹp, kề sát vào một chút: "Hàn Thiếu Lăng tới, muốn gặp hắn không?"
Tang Viễn Viễn nhướng mày: "Không muốn."
"Ờ." Trong đôi mắt đen nhánh lập loè một chút ánh sáng nhảy nhót, hắn xoay người, bước đi ra ngoài.
Hàn Thiếu Lăng quả thực không có xuất hiện.
Ước chừng qua hai mươi phút, soái ca vô danh mang theo một bình canh cá mới nấu cùng cơm lam đã quay trở lại.
Tang Viễn Viễn trước nay chưa từng ăn qua canh cá nào tinh tế thơm ngon như vậy.
Nàng như gió cuốn mây tan ăn sạch mấy đồ hắn mang về tới, nghiêng đầu vừa nhìn, thấy hắn đứng ở cạnh giường, cũng không nhúc nhích.
"Khẩu thị tâm phi." Thanh âm thanh lãnh bình tĩnh sâu kín bay ra.
Tang Viễn Viễn nhìn theo ánh mắt hắn vừa nhìn, thấy hôn khế cùng đồng tâm khế.
"Nói cái gì không muốn Hàn Thiếu Lăng, cầm hôn khế tới cho ngươi luôn rồi, còn không phải không nỡ xé." Hắn xoay người, lãnh đạm cười cười.
Tang Viễn Viễn: "......" Cái tên này trình độ diễn còn muốn cao hơn mình.
À được, tới luôn, thi diễn xem nào!
Nàng tiến lên một bước, cầm hai cái khế ước kia lên, dùng động tác vô cùng khoa trương đem chúng nó xé thành hàng trăm mảnh, hướng về chỗ cao ném đi.
Một cổ cảm giác kỳ dị chợt lướt qua đầu tim.
Dường như có thứ gì tách ra, một cảm giác kỳ quái vừa chua xót vừa đau đớn tràn đầy trái tim, có chút giống như tư vị thất tình.
Đồng tâm khế.
"Đây là hôn khế cùng đồng tâm khế thật hả?" Trong hàng trăm mảnh giấy bay tán loạn, nàng hoảng sợ mà nhìn chằm chằm hắn.
"Còn có thể giả được ?." Hắn dùng ánh mắt xem kẻ ngu ngốc nhìn nàng.
"Cho nên ta đã đơn phương hoà li cùng Hàn Thiếu Lăng?" Tang Viễn Viễn cảm thấy một cơn choáng váng.
"Ừ." Hắn lui một bước, cảnh giác nhìn nàng, "Nhưng ta còn chưa đồng ý cưới ngươi. Tiểu Tang Quả, ngươi không cần nghĩ quá nhiều. Ta còn muốn quan sát kỹ một chút."
Tang Viễn Viễn: "......" Rốt cuộc là ai nghĩ quá nhiều?
"Từ từ!" Nàng hồ nghi nheo mắt lại, "Mới vừa rồi Hàn Thiếu Lăng thật sự đã tới? Ngươi làm như thế nào có thể khiến hắn biến mất?"
Vẻ mặt hắn không sao cả: "Ta đem cái đồ dỏm lớn lên giống ngươi ném vào trên giường U Doanh Nhật."
......
Ngay thời điểm Tang Viễn Viễn xé đồng tâm khế, Hàn Thiếu Lăng đang đứng ở cung điện hắn bố trí cho U Doanh Nhật, nhìn U Doanh Nhật cùng Mộng Vô Ưu quần áo bất chính, ánh mắt lạnh băng.
Hắn nói: "Không sao cả. Ta đối với Mộng Vô Ư cũng không chút tình ý nào, chẳng qua nàng ta là Tình tộc, ta vô ý dính, cần phải lấy nàng ta giải độc. Ngươi nếu cũng muốn bị nàng ta độc hại, có thể, tùy tiện ngủ, còn có thể kêu luôn Khương Cẩn Nguyên cùng nhau chơi —— hắn cũng chân ái cái ả Mộng Vô Ưu này mà."
U Doanh Nhật ngơ ngác nhìn Hàn Thiếu Lăng, ý cười trên mặt hoàn toàn cứng đờ.
Hàn Thiếu Lăng tiếp tục tàn nhẫn nói: "Chỉ là cái công cụ giải độc thôi, ba người chúng ta xài chung cũng được mà. Bất quá có chuyện quan trọng ta cũng phải nói trước cho rõ ràng, để không ảnh hưởng tới tình cảm của cùng với phu nhân, ta sẽ hoàn toàn hủy đi gương mặt của Mộng Vô Ưu này, ngươi suy xét rõ ràng, muốn ngủ với một nữ nhân dung nhan đáng sợ hay không, ngủ cả đời."
U Doanh Nhật sợ tới mức liên tục xua tay, cười làm lành nói: "Hàn Châu vương, Hàn Đại ca, Hàn muội phu, ta ta ta ta tuyệt đối không có ý này, không không, không có, ngươi làm sao lại tưởng thật chứ!"
Mộng Vô Ưu đứng một bên nghe được, ruột gan đứt từng khúc.
Nhân lúc mọi người chưa chuẩn bị, nàng ta đâm đầu về phía loan trụ bên cạnh.
"Hàn Thiếu Lăng, ta hận ngươi cả đời!"
Ngay khi đầu Mộng Vô Ưu sắp đập vào trong loan trụ, Hàn Thiếu Lăng bỗng nhiên cảm giác được một cảm giác cực chua xót từ đáy lòng trỗi lên! Hắn khép hờ ngực, căn bản không ý thức được đây là tác dụng của đồng tâm khế bị huỷ, chỉ cho rằng bản thân mình kỳ thật có yêu Mộng Vô Ưu.
Hắn rùng mình một cái, không cần nghĩ ngợi lướt lên, dùng thân thể của mình chặn nàng ta.
Nàng ta lặn xuống một cái đâm vào trong ngực của hắn.
Hàn Thiếu Lăng phát hiện, lực đạo đâm vào trụ này thật sự không tính là lớn, khẳng định người đâm không chết được, nhiều lắm nằm trên giường năm bữa nửa tháng.
Nhưng mà, mặc dù đã thấy rõ gương mặt thật một khóc hai nháo ba thắt cổ của nữ nhân này, nhưng giờ phút này thấy nàng ta tìm chết, tâm hắn vẫn rất thành thật mà đau nhức, đâu đến mức hắn cả người khó chịu, kinh hãi không thôi.
"Nữ nhân, ta không để ngươi chết được."
Hoá ra, kiếp trước làm bạn bên nhau lâu dài, nữ tử này trong lòng hắn đã có một vị trí nhất định, hắn căn bản không thể chấp nhận nỗi đau khi mất đi nàng.
Trời ạ, hoá ra hắn lại là yêu nàng ta sao! Nếu không phải, vì sao giờ phút này tâm hắn lại đau như vậy! Phản ứng bản năng của thân thể tuyệt đối không sai, hắn nhất định là yêu Mộng Vô Ưu......
Mộng Vô Ưu cùng Tang Viễn Viễn, hai người này hắn đều muốn!
Các nàng đều là của hắn!
Trong nháy mắt, Hàn Thiếu Lăng liền hạ quyết tâm.
Nếu trên thế gian này không có U Vô Mệnh, như vậy, còn có cái gì mà hắn không chiếm được chứ? Giang sơn, mỹ nhân, hết thảy những thứ này đều là vật trong túi của hắn!
Hàn Thiếu Lăng hào hùng vạn trượng, bế Mộng Vô Ưu đàn khóc đến cơ hồ tắt thở lên, bỏ lại U Doanh Nhật đang vô cùng sửng sốt, bước đi về hướng tẩm điện của mình.
"U thế tử, không giữ ngươi!"
Hàn Thiếu Lăng hoàn toàn tiếp nhận Mộng Vô Ưu, dùng thân hình cường tráng của mình an ủi nàng thương tâm, hai người phiên vân phúc vũ suốt một đêm trên chiếc giường thật lớn ở Vô Cực điện kia.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy mình có chút ngốc. Kiếp trước Tang Viễn Viễn phản bội mình theo U Vô Mệnh, là nàng phụ lòng mình trước, vậy mình hà tất còn phải khách khí với nàng như vậy?
Trước để nàng ở đó mấy ngày lại nói!
......
Tang Viễn Viễn ngồi ở bên cửa sổ phát ngốc.
Sau khi cơm chiều xong, vô danh bệnh thần kinh liền đi ra ngoài, trời tối đen rồi còn chưa thấy trở về.
Nàng phát hiện mình đối hắn có một chút tình cảm chim non mới nở —— từ lúc xuyên qua tới nay, chỉ có hắn cho nàng ăn. Đến bây giờ, khi bụng đói, liền không tự giác mà bắt đầu nhớ tới hắn.
Nên ăn khuya rồi.
Tiếng trống canh bên ngoài cửa lại gõ một hồi, rốt cuộc thấy hắn một tay chống cửa sổ nhảy vào.
Hắn mang cho nàng một bao thịt hươu nướng.
"Chứng cớ ngươi muốn đã thu thập được gần đủ rồi." Hắn ngồi xổm xuống đối diện nàng, "Chỉ còn thiếu tình cảnh nào cho ba người ngươi, Hàn Thiếu Lăng và Mộng Vô Ưu cùng nhau xuất hiện thôi. Nếu chỉ có hai người bọn họ bên cạnh nhau, Hàn Thiếu Lăng có thể giảo biện nói Mộng Vô Ưu là ngươi."
Bắt đầu từ hôm qua, hắn liền dùng Ký Linh Châu giúp nàng thu thập chứng cứ, chứng minh Hàn Thiếu Lăng tìm về một nữ nhân giống nàng như đúc —— thu thập mấy chứng cứ này chỉ là để ngừa vạn nhất. Nếu Hàn Thiếu Lăng nguyện ý chia tay hoà bình, vậy tất nhiên là hảo tụ hảo tán, mọi người đều vui vẻ.
Sợ là sợ nam chủ ngược văn đầu óc không mấy thanh tỉnh, không chịu thả người.
Tang Viễn Viễn cần phải tính đường lui trước cho mình.
"Cảm ơn ngươi vì ta làm nhiều như vậy." Nàng một bên cắn miếng thịt vừa thơm vừa mềm, một bên chân thành nói, "Giờ phút này ta chỉ có hai bàn tay trắng, chưa dám nói tới chuyện báo đáp, ngươi cho ta chút thời gian, ta nhất định sẽ không lúc nào cũng vô dụng như vậy."
Hắn vứt vứt cái Ký Linh Châu vừa mang về tới, lười biếng hỏi: "Ngươi tính làm cái gì?"
"Tu hành." Tang Viễn Viễn vui sướng cong mắt lên.
Hắn nhướng mày: "Cái này ta am hiểu nha, để ta dạy cho ngươi."
Ngữ khí hắn cực kỳ tự nhiên, làm trong lòng nàng nổi lên một chút khác thường: "Sau khi ta về Tang Châu, ngươi còn thường xuyên tới thăm ta không?"
"Bằng không thì sao? Mẹ ta nói ngươi là tức phụ của ta." Hắn vẻ mặt đương nhiên trả lời.
Tang Viễn Viễn bỗng nhiên có một chút hoảng loạn.
Liền thấy hắn biếng nhác mà nửa tựa vào gối dựa trên sạp, biểu tình ai oán: "Tiểu Tang Quả, ngươi không biết nương ta có bao nhiêu khủng bố."
Hắn bẻ ngón tay: "Ba tuổi bức ép ta tẩy gân phạt tủy. Bảy tuổi dùng linh tủy mạnh mẽ ép ta đột phá linh diệu cảnh. Mười tuổi mang ta đến Đông Châu bức ta luyện hoá Bất Diệt hoả. Mười lăm tuổi phá cảnh. Hai mươi tuổi diệt một đống lão già thần thần thao thao. Từ khi đó, mỗi một năm, một nửa thời gian đem ta ném dưới mặt đất giết Minh ma, một nửa thời gian kia bức ta luyện hoá loại ánh sáng bảy màu đáng sợ. Ngươi nói một chút xem, ta có bao nhiêu thảm!"
Tang Viễn Viễn ngơ ngác nhìn hắn. Nàng không khỏi nhớ tới những tiểu bằng hữu học cùng nhà trẻ hay bu nhau lại than vắn thở dài.
Hắn sâu kín liếc mắt nhìn nàng một cái: "Mấy ngày trước đây, bà kêu ta tới cứu tức phụ của ta. Tiểu Tang Quả, ngươi nói ta có thể làm thế nào chứ."
Tang Viễn Viễn: "......" Hoá ra là nam thanh niên bị bắt ép lớn lên.
Mới vừa rồi, trong lòng dâng lên kia một tia mạc danh hoảng loạn bị nàng ' bang ' một cái, bóp chết.
"Ta hiểu ngươi." Nàng nói bằng tự đáy lòng, "Nếu là ngươi muốn ta cùng ngươi ứng phó nương ngươi, ta chắc chắn toàn lực phối hợp."
"Ừ." Hắn vui sướng nheo mắt lại, "Tiểu Tang Quả, ngươi đúng là người không tồi."
Tang Viễn Viễn: "......" Đây là phát thẻ người tốt cho nàng sao?
Nàng ăn xong thịt nướng rồi, thấy hắn đem cái Ký Linh châu tròn xoe đặt ở trên mặt bàn lăn qua lăn lại, nhịn không được duỗi tay kéo lại đây.
"Ta nhìn xem hôm nay ngươi ghi lại cái gì?"
Nàng không có linh uẩn, xem không được Ký Linh Châu.
"Được nha." Hắn lập tức hứng thú lên, vòng qua cái bàn lùn nhỏ, ngồi xổm bên cạnh nàng, hắn nói, "Ta đem nó đặt ở nóc nhà, sau đó liền đi nướng thịt cho ngươi rồi, lúc ta rời đi cái đồ dỏm kia còn đang khiêu vũ, không thấy gì."
Rót linh uẩn vào, Ký Linh Châu nổi lên ánh sáng trắng.
Sau một lát, trước mặt xuất hiện một khối hình ảnh hình vuông như phát ra từ máy chiếu.
Hàn Thiếu Lăng cùng Mộng Vô Ưu ăn cơm, Hàn Thiếu Lăng xem Mộng Vô Ưu khiêu vũ, Hàn Thiếu Lăng cùng Mộng Vô Ưu nói chuyện, Hàn Thiếu Lăng cùng Mộng Vô Ưu...... lên giường.
Thanh âm cùng hình ảnh thiếu nhi không nên xem phiêu ra tới. Tuy rằng cách xa không nhìn thấy chi tiết, nhưng mà......
Tang Viễn Viễn xấu hổ đến lông tóc dựng đứng, lé mắt nhìn qua bệnh thần kinh ngồi xem bên cạnh.
Chỉ thấy hắn cũng như bị sét đánh trúng, đôi mắt đen rành mạch hiện lên vẻ ảo não, tròng mắt chậm rãi chuyển, bộ dáng cố gắng trấn định.
Sau một lúc lâu, hình ảnh cùng thanh âm rốt cuộc biến mất.
"Tiểu Tang Quả ngươi tại sao lại đỏ mặt vậy, xem chứng cứ thôi mà, có phải ngươi lại tưởng tượng những chuyện lung tung rối loạn gì rồi." Hắn quay đầu đi, nghiêm trang giở trò ác nhân cáo trạng trước.
Tang Viễn Viễn: "...... Ta không phải, ta không có!"
Hắn đột nhiên kề sát vào, một khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng phóng đại lên trước mắt nàng.
Một cổ mùi hoa u ám cùng hơi thở ấm áp đột nhiên đánh úp lại, hắn vươn hai ngón tay, xem xét gương mặt và cái trán nàng.
"Sao nóng vậy, bị bệnh à?"
Tang Viễn Viễn: "...... A, có chút không thoải mái."
Hắn đưa tay ôm ngang nàng lên, đi về hướng giường.
Nàng bỗng nhiên phát hiện, cánh tay và cái eo gầy nhưng rắn chắc kia của hắn đều phi thường phi thường có cảm giác tồn tại, hơi thở nam tử dễ ngửi như có như không nhiễm trên người nàng.
Trái tim Tang Viễn Viễn hơi hơi căng thẳng, liếc mắt nhìn trộm, phát hiện hắn đầy mặt đứng đắn.
"Ta tìm thuốc cho ngươi." Hắn đem nàng đặt lên trên giường, vội vàng thối lui đến bên cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Tang Viễn Viễn: "......" Muốn chết.
Nàng giống như bị tên bệnh thần kinh kia lây bệnh luôn rồi!
Hắn vừa rời khỏi không lâu, cửa điện bỗng nhiên bị người đẩy ra.
Hàn Thiếu Lăng mang theo mùi rượu đầy người đi đến.
Trong lòng Tang Viễn Viễn hơi kinh sợ, vội vàng bò từ trên giường lên, đoan đoan chính chính thi lễ về phía hắn.
"Tang Nhi," Hơi thở Hàn Thiếu Lăng nặng nề, "Đã nhiều ngày nay bận công vụ, vắng vẻ nàng. Tới đây, ta cho người tiêu một số tiền lớn tìm được một viên linh đan, sau khi ăn vào, có thể giúp nàng nhớ lại tình ý của chúng ta."
Trực giác Tang Viễn Viễn thấy không ổn, nàng cảnh giác nói: "Hàn Châu vương, ngươi có phải uống rượu quá nhiều hay không ? Ta kêu người làm canh giải rượu cho ngươi."
Vừa nói vừa nhanh chóng đi đến hướng cửa điện.
Hắn nắm lấy cánh tay nàng một phen.
"Tang Nhi, nàng sợ ta? Vì sao sợ ta?" Hắn túm lấy nàng một cái làm nàng lảo đảo, đánh vào trong lòng ngực cứng rắn của hả, "Hử?! Nàng làm sao lại không sợ U Vô Mệnh chứ?"
Vẻ mặt của hắn có chút dữ tợn: "Lúc nàng và U Vô Mệnh ở bên nhau, tại sao không thấy sợ hãi gì!"
"Ngươi say rồi!" Mùi rượu nồng đậm xông vào trong mũi Tang Viễn Viễn làm đầu nàng bị choáng váng một lúc.
Nàng buồn bực muốn chết. U Vô Mệnh, lại là U Vô Mệnh, Hàn Thiếu Lăng này một ngày không nhặt nón xanh đội lên đầu liền cả người khó chịu có phải hay không?
"Ừ say." Hàn Thiếu Lăng híp mắt cười, "Nghĩ về nàng suốt hai đời, không biết nên mở ra chuyện tình giữa hai chúng ta như thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, thật ra không cần phức tạp như vậy, nàng là là phu nhân mà ta cưới hỏi đàng hoàng, vi phu chỉ cần thực hiện tốt nghĩa vụ của mình, chúng ta liền có thể cầm sắt hòa minh."
Hôm nay, Khương Cẩn Nguyên lại tìm hắn ồn ào một đống, một hai phải gặp Mộng Vô Ưu. Hiện giờ Khương Cẩn Nguyên cũng không giống như kiếp trước, cha ruột của hắn Khương Hư Hồng đang là đế quân của Thiên Đô, Khương Cẩn Nguyên hiện tại chính là đường hoàng chính chính Thái Tử gia, Hàn Thiếu Lăng không muốn đắc tội.
Nghẹn một cổ khí axit trong họng, Hàn Thiếu Lăng bỗng nhiên liền nhớ tới mình còn có một vị chính phu nhân vô dụng.
Sau khi bước vào cảm giác say, trước mắt hiện lên hình ảnh kiếp trước Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh ở bên nhau, lòng đố kị công tâm, trong đầu chỉ còn một ý niệm —— chiếm hữu nàng!
Vì thế hắn tới.
Trong lòng Tang Viễn Viễn hiện lên dự cảm xấu, hoảng sợ nhìn hắn vân vê một viên thuốc ở trong tay.
Vừa thấy liền biết không phải là cái thứ tốt gì!
Nàng cố gắng bình ổn nỗi lòng, bình tĩnh mỉm cười: "Vậy, cũng để ta tắm gội một chút đã......"
"Uống thuốc rồi đi." Trong ánh mắt hắn như bốc cháy lên một ngọn lửa thâm trầm.
Trực giác nói cho Tang Viễn Viễn, nếu nàng cự tuyệt, hắn sẽ trực tiếp bóp miệng nàng miệng, đem viên thuốc kia nhét vào bụng nàng.
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt.
Đến phòng tắm rồi phun.
Nàng mỉm cười, từ trong tay hắn nhận viên thuốc viên, không chút do dự ăn vào.
"Hàn Châu vương," nàng cười đến kiều diếm, "Chờ ta nga."
Da đầu Hàn Thiếu Lăng muốn tê dại.
Nàng dùng đầu ngón tay đẩy nhẹ hắn, buộc hắn lùi lại vài bước, ngã xuống giường.
"Không được lộn xộn, ở chỗ này chờ ta!" Nàng lại vứt một cái mị nhãn.
Vốn đang mắt say lờ đờ mông lung, Hàn Thiếu Lăng càng là tìm không ra có gì bất thường.
"Tốt!" Hắn cười đến nhe cả răng ra.
Tang Viễn Viễn chạy ra khỏi tẩm điện.
Một cơn sóng nhiệt từ dạ dày bốc lên bừng bừng, thổi quét toàn thân.
Nàng nghiến răng nghiến lợi mà nhìn nữ hầu nói: "Ta muốn tắm gội bằng nước lạnh."
Khi bước vào thau tắm, nàng phát hiện mình ngay cả sức nôn mửa cũng không có. Đang ở trong nước lạnh như băng, vẫn cảm thấy cơ thể nóng bừng muốn chết.
May mắn Hàn Thiếu Lăng uống rượu nhiều, may mắn nàng ổn định hắn, nếu không dữ nhiều lành ít!
Trong thân thể giống như có một vạn con kiến đang bò, nàng đem cả đầu nhúng vào trong nước đều khó có thể thanh tỉnh.
Cái thuốc này, dược tính quá mạnh rồi!
Nói vậy Hàn Thiếu Lăng cũng là đập nồi dìm thuyền, quyết tâm muốn làm nàng.
Đúng khi đàn khó chịu, chỉ thấy cửa điện mở một cái, một thân ảnh cao gầy bước đi vào, đi trên đất mà như bay lướt tới bên cạnh thùng gỗ, cúi đầu nhìn nàng, thần sắc không hiểu.
Là hắn, bệnh thần kinh, hắn đã trở lại.
Tang Viễn Viễn hung hăng bóp mặt mình vài cái, xác định không phải ảo giác, lúc này mới nhẹ giọng nhìn hắn nói ——
"Giúp giúp ta."