Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tang Bất Cận khi làm nữ nhân thì đúng là thu hút khắp nơi.
Tang Viễn Viễn ngồi trên xe ngựa hắn an bài, nhìn hắn phong lưu tựa nửa người trên càng xe, trong tay xách một bình rượu hồ lô, một mặt uống rượu, một mặt quen thuộc cùng mấy người ngựa trên đường chào hỏi, không bao lâu liền bắt được một tờ giấy thông hành có một đống dấu lệnh.
Tới cửa thành, Tang Viễn Viễn vén màn xe lên, thấy phía trước kiểm tra cực kỳ cẩn thận, ngay cả xe vận chuyển phân nước cũng đều phải bị kiểm một vòng, đề phòng để lọt lưới thích khách.
Trái tim nàng lại một lần nữa treo cao.
Một đoàn xe này của các nàng có tổng cộng ba xe ngựa, xe đầu tiên là nàng cùng U Vô Mệnh, Tang Bất Cận ngồi chung lái xe, U Ảnh vệ trốn trong mấy thừng chứa đầy xiêm y chất trên xe tiếp theo, một nhà ba người Ninh Hồng Tài cùng thân vệ Tang Châu đi chiếc cuối cùng.
Bất kể chiếc nào bị xét phải đều vô cùng phiền phức.
Sắc mặt U Vô Mệnh lạnh lùng nghiêm túc, nắm chặt tay Tang Viễn Viễn, thời thời khắc khắc đều chuẩn bị mang theo nàng mạnh mẽ phá vòng vây.
Ai cũng biết, một khi cần mạnh mẽ phá vòng vây chính là đã cùng đường bí lối.
Tường thành canh phòng nghiêm ngặt, đại đội cưỡi Vân Gian thú tuần tra ở trên tường thành, nghiêm túc giám thị cửa thành tứ phương, một khi có nơi nào có dị động, lập tức liền sẽ xuất động đại quân, đội thương nhân thương tích đầy mình của U Châu này căn bản không đường trốn thoát.
Kết cục chỉ có một, đó là chết.
......
Tang Bất Cận nhờ rải chút vàng bạc, chen ngang tới đằng trước.
Chỉ thấy hắn một thỏi lại một thỏi ném vàng đến trên người quan binh, cặp mắt xinh đẹp nhướng cao, hừ lạnh nói: "Ngay cả Vân Phượng Sồ ta đều không nhận ra sao, lần nào đi qua cái cửa thành này của ngươi, không một lần có người dám chạm qua đồ vật của ta."
Tang Viễn Viễn ngẩn ra, nghĩ thầm, hóa ra đại ca khi cải trang thành nữ đi ra ngoài là mượn tên tuổi Vân gia nha.
Vân Châu ở phía Đông của Thiên Đô, Vân thị từng chủ nhân của Vân Cảnh, 500 năm trước đều là lá cờ mang chữ "Vân" bay phất phới trên đế cung. Vân thị lúc còn thịnh, quyền thế hơn xa Khương vương triều hiện giờ, ẩn ẩn đã có thế thái của chủ nhân thiên hạ, chủ quân các châu cũng sắp giao ra binh quyền cúi đầu xưng thần.
Tiếc nuối chính là, Vân thị không có thể tránh được ma chú "thịnh quá hóa suy", tự sau khi đại Vân đế thượng vị, Vân thị giống như bị trúng nguyền rủa. Chuyện ngoài ý muốn nối gót nhau tới, nam đinh một người lại một người chết đi, trẻ con sinh ra cũng là nữ nhiều nam ít, nam tử có thể bình an lớn lên thì lại là người không nên thân. Ngắn ngủn mấy chục năm, Vân đế đã không còn ai nối nghiệp.
Lại sau này, Vân đế tuổi già nhường ngôi, Khương thị tiếp nhận binh quyền , nội tình trong đó sớm đã biến mất ở bên trong mớ vải liệm, chỉ thấy một mảnh nhân nghĩa cao thượng.
Hiện giờ đứng đương gia của Vân Châu chính là nữ tử, xưa nay hành sự đều rất khiêm tốn, cũng không biết sao có thể để cho Tang Bất Cận này lợi dụng lấy họ Vân ra bên ngoài tung hoành nhảy nhót.
Tang Viễn Viễn rất bội phục nhìn lão đại nhà mình.
Chỉ thấy Tang Bất Cận đem cái tờ giấy thông hành đóng đầy dấu lệnh kia ném đến trước mặt quan binh tên Thủ Thủ: "Thấy rõ ràng không có!"
Lại ném tiếp mấy thỏi vàng lớn lớn qua.
Trong thế giới này, vàng vẫn rất dùng được, ngay cả cố ngọc tinh của các hệ vô cùng quý giá cũng có thể dùng vàng đổi được.
"Rõ, rõ rõ." Quan binh Thủ Thủ bị thỏi vàng chọi vào đầu muốn hôn mê, phất tay cho đi.
Ba cỗ xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.
Hôm nay người ra vào cửa thành thật sự là quá nhiều, kiểm tra lại rất cẩn thận nên tốc độ lưu hành cũng giống y chang như rùa bò.
Nhìn ánh sáng quang minh bên ngoài cổng tò vò phía trước, trong lòng Tang Viễn Viễn chỉ cảm thấy nôn nóng, rất có cảm giác sống một ngày bằng một năm.
Ba cỗ xe ngựa mới vừa đi đến dưới cửa thành, chợt thấy ngọc giản bên hông quan binh Thủ Thủ chợt lóe, có quân lệnh truyền xuống ——
"Đông Châu vương rời kinh ra khỏi thành, nhanh chóng dẹp đường, không cho ai qua cửa thành nữa!"
Hoàng Phủ Tuấn muốn ra khỏi thành?!
Tình huống này là như thế nào!
Trái tim Tang Viễn Viễn vọt lên tới cổ họng, không tự giác nắm chặt tay U Vô Mệnh.
Gần như cùng một lúc, U Vô Mệnh cũng nghe tin tức. Chỗ cứ điểm bọn họ âm thầm dừng lại lúc trước đã bị thủ hạ cao giai thị vệ của Khương Nhạn Cơ đóng lại, giờ phút này ba gã cao thủ đang dẫn người theo manh mối đuổi về hướng cửa thành!
Nếu bị kẹt lại ở chỗ này, không ra được trong khoảng mười lăm phút thôi liền biến thành sủi cảo trong tay người.
Tang Viễn Viễn chui ra khỏi thùng xe, đi vào trên càng xe.
Chỉ thấy sắc mặt Tang Bất Cận cũng ngưng trọng rất nhiều, lạnh mặt nhìn quan binh Thủ Thủ kia nói: "Ta đang gấp, một khắc cũng không trì hoãn được. Để ta ra ngoài trước đã!"
Quan binh Thủ Thủ đã thu xong thỏi vàng, bày ra một bộ mặt việc công xử theo phép công, nói: "Trở về trở về, đến phía sau chờ đi! Khi nào phía trên truyền lệnh cho đi, lại đến mặt sau xếp hàng ra khỏi thành!"
Tang Bất Cận tức giận đến tưởng đánh người.
Quan binh Thủ Thủ kia đã mang theo người đứng ở phía trước, ra lệnh cưỡng chế ngựa xe cùng bá tánh dưới cửa toàn bộ quay đầu lại, trở lại trong thành chờ đợi mệnh lệnh cho đi.
Mà phía sau, cao thủ của đế cung đang hướng về phía cửa thành tới !
Giờ phút này quay đầu lại, chỉ có một đường chết.
Cửa thành có thể dùng xe ngựa ủi đổ, muốn mạnh mẽ phá vòng vây chỉ có thể bỏ xe liều chết xung phong chạy ra ngoài. Tuy rằng tất cả đều là cường giả, nhưng mà một thân máu thịt làm sao địch nổi vũ khí sắt thép, tốc độ chạy có nhanh đến mấy làm sao có thể vượt qua mưa tên từ trên đầu tường.
Cho dù miễn cưỡng chạy ra khỏi tầm bắn đi, người sống sót cũng chỉ mười người không đủ một, lúc đó dùng cái gì chống cự lại thiết kỵ của quân chính quy?
Thái dương Tang Bất Cận nổi gân xanh.
"Quay đầu, quay đầu!" Quan binh Thủ Thủ đã mang theo người đứng bên dưới cửa thành, quật tay xuống, bắt đám người đang đứng ở cửa thành đuổi trở về trong thành.
Tang Bất Cận chậm rãi nheo mắt, khóe môi mím thành một đường chỉ hồng, chậm rãi nâng một bàn tay lên, chuẩn bị mạnh mẽ phá vòng vây!
Tiếng lòng mọi người đã căng thẳng tới cực hạn.
Nhưng vào lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến từng trận tiếng chân ầm vang, vừa nghe liền biết là thiết kỵ trang bị hoàn mỹ.
Tiếng móng thú như đòi mạng, từng nhịp từng nhịp như đạp trong ngực mọi người.
Da đầu Tang Viễn Viễn tê dại, quay đầu lại nhìn lại.
Chỉ thấy một đội thú kỵ bay nhanh tới gần, người dẫn đầu thân mặc giáp y thị vệ cao giai, uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí.
Tang Viễn Viễn hít một hơi khí lạnh, cả người lạnh băng, máu phảng phất đình trệ.
Trái tim nàng không tự giác mà đập theo tiếng móng thú gõ xuống, càng lúc càng nhanh......
Tang Bất Cận đứng ở bên cạnh nàng lại là nao nao, tay giơ lên chậm rãi nắm thành quyền, rũ bên người.
Trong nháy mắt, đội thú kỵ kia liền đến cửa thành, binh lính dạt ra hai bên tả hữu, chĩa giáo thô bạo đẩy đám người đang chen chúc ra.
Tướng lãnh dẫn đội cao cao ngẩng đầu, áo choàng sau người ào ào rung động, hướng về hàng bên này nhanh chóng tới gần. Hắn là một nam nhân chữ điền tầm 30 tuổi, cao lớn vạm vỡ, làn da màu đồng cổ bị phơi đến hơi hơi nổi lên một chút hồng.
"Vân Phượng Sồ!" Vị tướng lãnh người chưa tới, thanh âm tới trước, "Ta tới mở đường cho Đông Châu vương, vừa lúc tiện đường tiễn ngươi!"
Tang Viễn Viễn bừng tỉnh hoàn hồn, trong nháy mắt, cả người như là bị đánh rớt xương sống, thân thể muốn rơi xuống, lại muốn bay lên trên.
Một đội thú kỵ này dứt khoát lưu loát dọn ra một thông đạo ở dưới cửa thành, tướng lãnh mặt chữ điền cưỡi thú đi tới bên người Tang Bất Cận, không biết từ nơi nào lấy ra một bầu rượu, duỗi tay đưa lại đây,đâm một cái thật mạnh vào hồ lô rượu trên tay Tang Bất Cận, nói: "Dô! Nhấp một ngụm rồi đi, cũng không chào hỏi một cái! Nếu ta không tới, ngươi có phải muốn không từ mà biệt như vậy ?"
Tang Bất Cận bật cười, thân thể lắc lư theo nghiêng về phía trước theo nhịp bánh xe, giơ hồ lô rượu trong tay lên, nói: "Được rồi lão Kim, bớt ra oai một chút!"
Kia tướng lãnh ha hả cười: "Đúng rồi, Vân Phượng Sồ không giống người thường, cũng không phải là cái loại tiểu nương tử nhão nhão dính dính! Ta Kim Ngô, cũng sẽ không đem mấy loại yếu ớt như gà chết đó làm bằng hữu!"
Tang Bất Cận: "Ừ."
Ba cỗ xe ngựa đều thuận lợi lướt qua một nửa cửa thành.
Quan binh Thủ Thủ đang mải lục tục dọn đường đằng trước vội vàng chạy về tới, từ thật xa đã la lên: "Trở về, trở về, nghe thấy được không có! Thật to gan! dám đi về phía trước! Đi cái gì mà đi! Đuổi chết bây giờ!"
Khi tới gần rồi, tên óc nho này mới ' dát ' một tiếng, thu liễm lại, cúi đầu nói: "Bái kiến Kim Ngô tướng quân. Kim Ngô tướng quân, phía trên có lệnh không được cho đi......"
Tang Bất Cận hừ cười: "Nếu không phải ngươi ngăn cản ta muốn vàng, ta sớm đã ra khỏi thành rồi!"
Vừa nghe lời này, Kim Ngô tức khắc liền nổi giận, trở tay từ sau lưng rút ra roi thiết, đem kia quan binh Thủ Thủ quất một cái ngã lộn nhào, liền thấy mấy nén vàng tròn vo từ trong lòng ngực hắn rớt ra, quay vòng tròn trên mặt đất.
Bắt cả người lẫn tang vật, quan binh Thủ Thủ sợ tới mức nằm trên mặt đất liên tục xin tha.
Kim Ngô còn muốn đánh tiếp, Tang Bất Cận nhanh chóng khuyên hắn.
Lúc này đêm dài lắm mộng, không thể kéo dài.
Chỉ thấy Tang Bất Cận giơ lên miếng lụa đỏ, cười vang, dùng hồ lô rượu trong tay chạm chạm vào giáp sắt của Kim Ngô, nói: "Được rồi, trở về đi lão Kim, tháng sau ta lại đến tìm ngươi uống rượu!"
"Vậy ta không tiễn, ta còn phải quay về nghênh đón Đông Châu vương đây." Kim Ngô nhảy xuống Vân Gian thú, nhặt mấy nén vàng lăn trên mặt đất , giơ giơ lên, nói, "Tiền này ta thu giùm ngươi, mua mấy bình rượu, chờ ngươi lại đến!"
Tang Bất Cận vẫy vẫy tay, ba xe ngựa tăng tốc chạy nhanh hơn, hơn mười giây sau, một xe lại một xe chạy ra khỏi cửa thành.
Thần sắc hắn cũng chưa thả lỏng, thân thủ túm lấy dây cương, cẩn thận điều khiển thú, dùng tốc độ nhanh nhất mà không làm cho trên tường thành chú ý từ từ ra khỏi tầm bắn của đối phương.
Thành Đế Đô mã não trắng dần dần bị bỏ lại ở phía sau.
"Đã bảo chuyện nhỏ đúng không? Muội xem đại ca của muội, cử trọng nhược khinh(*), dễ như trở bàn tay, chuyện nhỏ không tốn sức gì." Tang Bất Cận đắc ý dào dạt, nghiêng đầu hướng về phía Tang Viễn Viễn nhướng mày.
(*)cử trọng nhược khinh: Là hình dung mưu tính sâu sắc, đảm phách hơn người, đối mặt với khó khăn, hiểm cảnh vẫn bình tĩnh, ứng đối tự nhiên, cho dù có núi băng đổ ụp xuống trước mặt cũng không thay đổi khí phái.
Nếu không phải mồ hôi lạnh đang làm trôi đi son phấn của hắn, Tang Viễn Viễn thật đúng là tin hắn phong khinh vân đạm.
Nàng suýt chủ thuận miệng cho hắn thêm mấy thành ngữ nối tiếp —— lao tâm lao lực, lực bất tòng tâm, hãi hùng khiếp vía......
Huynh muội hai người ngồi trên càng xe, tắm dưới ánh mặt trời, hưởng thụ gió ấm, rất là vui vẻ thoải mái.
Tới ngã rẽ cách hơn mười mấy dặm, phía sau bỗng nhiên truyền ra một thanh âm trắc trắc.
"Bên trái." Ngữ khí chân thật đáng tin.
Trong lòng Tang Viễn Viễn nhảy dựng, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy U Vô Mệnh hơi ôm lấy đầu, một đôi mắt tối om nhìn chằm chằm nàng. Trong thùng xe ánh sáng mặt trời chiếu không tới, hắn thoạt nhìn giống như là một mảnh rêu phong giấu trong bóng ma.
Nàng nhanh chóng bò trở về, cọ cọ bên người hắn.
Tang Bất Cận quay đầu lại, chần chờ nói: "Bên phải là có có thể tiến vào địa giới Khương Châu. Ơ trong Khương Châu thông hành của ta không bị ngăn trở, chỉ cần đi về phía Nam là có thể từ Phong Châu vòng trở về Tang Châu, không ai nghi ngờ. Đến lúc đó ngươi muốn về U Châu thì tự mình trở về, không ai ngăn ngươi."
"Ta nói bên trái." U Vô Mệnh gằn từng chữ một, "Đến Băng Vụ Cốc của Vân Châu, chặn giết Hoàng Phủ Tuấn."
Ngữ khí hắn bình tĩnh dị thường, bình tĩnh như cục diện đáng buồn.
Tang Bất Cận chậm rãi nheo mắt, gật đầu nói: "Không tồi. Hoàng Phủ Tuấn không tiếc lê thân đang trọng thương vội vàng ra khỏi thành chạy về Đông Châu, tất nhiên là vì Đông Châu có dược có thể cứu tính mạng hắn. Đều đã xé rách mặt, há có thể đợi hắn phản công lại? Hắn có thân vệ cùng tiếp dẫn sử đồng hành, Băng Vụ Cốc xác thật là cơ hội ám sát duy nhất! Cho nên chúng ta cần thiết đoạt thiên cơ, đến đó trước Hoàng Phủ Tuấn, đến Băng Vụ Cốc bố trí sát cục!"
Hắn cũng là người cực kỳ quyết đoán, vung tay lên, đoàn xe lập tức nghiêng vào đường đi Vân Châu.
"Vân Châu khí hậu rét lạnh, đến đằng trước, ta mua cho tiểu muội thêm chút xiêm y." Tang Bất Cận âm thầm lẩm nhẩm, xả dây cương thật mạnh, đám Vân Gian thú rải bốn vó chạy như bay.
Tang Viễn Viễn đóng cửa xe, ngồi vào bên cạnh U Vô Mệnh.
Mới vừa rồi tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng và Tang Bất Cận cùng nhau ngồi ở bên ngoài càng xe phơi nắng thổi gió ấm, người có chút phiêu phiêu, cười cũng hơi lớn tiếng chút, quên để ý cảm xúc của người bệnh trong xe.
Hắn khẳng định rất khó chịu.
Toàn bộ trong ê vừa tối vừa lạnh, so với bên ngoài là hai thế giới bất đồng. Loại người như U Vô Mệnh này khẳng định lại muốn nghĩ đông nghĩ tây.
Nàng nhẹ nhàng dựa về phía hắn, đem gương mặt tựa vào trên vai hắn.
U Vô Mệnh sửng sốt, duỗi tay ôm lấy nàng.
Hắn đã có chút quen thân cận với nàng.
Nếu là nàng tới gần hắn, hắn tự nhiên không tự giác mở rộng vòng tay về phía nàng.
Nàng nhẹ giọng nói: "Chàng nhanh nhanh khoẻ lên đi, chỉ có chàng mới có năng lực giết Hoàng Phủ Tuấn dưới sự bảo vệ của nhiều người như vậy."
Hắn ngẩn ra, cười khẽ ra tiếng: "Chuyện nhỏ."
"' nó ' theo tới không?" Nàng hỏi.
U Vô Mệnh mỉm cười: "Dưới thùng xe ấy. Nhìn chằm chằm ca ca nàng."
Tang Viễn Viễn: "......"
Tang Bất Cận đang ở bên ngoài vui sướng hát tiểu khúc.
Tang Viễn Viễn thầm nghĩ, nếu đại ca biết cái con người gỗ kia đang nằm phía dưới xe, dùng một đôi mắt đen âm u mà chú ý hắn, chỉ sợ hắn cũng hát không ra tiếng.
Nàng dùng gương mặt cọ cọ U Vô Mệnh trong chốc lát, sau đó liền ngồi ngay ngắn, nói: "Tới đây, ta tiếp tục trị thương cho chàng."
U Vô Mệnh không có ý kiến.
Tang Viễn Viễn nhảy thẳng lên trên giường nệm, khoanh chân ngồi gọn gàng.
Mới vừa nhắm mắt, chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh đánh úp lại, nàng bị hắn áp thật mạnh trên vách thùng xe.
"Tiểu Tang Quả," hắn nhẹ nhàng nghiến răng, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi tới gần, trầm giọng nói, "Tang Bất Cận nói, không cho nàng cùng ta ở bên nhau. Nàng nói ta nên làm cái gì bây giờ?"
Trong mắt hiện rõ rành khát ý không chút nào che dấu làm lòng nàng run lên.
Hắn nheo mắt, tầm mắt nhìn như rắn, ở trên môi hồng nhuận của nàng vạch tới vạch lui, "Mới vừa rồi ta bỗng nhiên cảm thấy, Tiểu Tang Quả nàng trời sinh nên sống dưới ánh mặt trời, nếu cùng ta sống ở nơi âm u, sớm muộn gì sẽ biến thành rêu xanh."
Hắn dùng ánh mắt kẻ săn mồi nhìn chằm chằm nàng, thầm nghĩ, vậy không bằng hiện tại liền đem nàng biến thành rêu xanh.
Trong lòng Tang Viễn Viễn chấn động, giật mình giương mắt nhìn hắn.
Hắn đây là...... bắt đầu có ý rút lui sao?
Hắn thế mà có ý niệm buông tay?
Nàng há miệng thở dốc, hoảng sợ hỏi: "Chàng, nói như vậy là có ý gì ? Chàng có phải muốn cùng Hoàng Phủ Tuấn đồng quy vu tận?! Không thể!"
Biểu tình tà mị của U Vô Mệnh đột nhiên tan vỡ: "Nghĩ cái gì đâu không!"
Tang Viễn Viễn buồn bực quay đầu.
Nếu không phải muốn đồng quy vu tận, vì cái gì muốn nói mấy lời lừa tình như thế này, vừa nghe chính là lời cáo biệt muốn buông tay ?
U Vô Mệnh bị nàng quấy rầy tiết tấu, tay run lên, trong ống tay áo nhanh như chớp lấy ra một hộp phù dung chi.
Tang Viễn Viễn chậm rãi trợn tròn đôi mắt, nhìn phù dung chi, lại nhìn hắn, mặt không thể tin hỏi: "Chàng, không phải là muốn ở chỗ này...... Đại ca ta đang ở ngay bên ngoài!"
U Vô Mệnh bất chấp tất cả, khóe miệng kéo lên, nói: "Thì sao?"
Tang Viễn Viễn hít sâu một hơi: "Thật ra cũng không thế nào, chỉ là, lỡ như ca ca kéo cửa ra, chẳng phải là xem hai chúng ta... trống trơn?"
U Vô Mệnh: "......"
Mới trong nháy mắt vừa rồi, trong lòng hắn thật sự là quay cuồng vô cùng với ý niệm âm u, muốn không màng tất cả, lập tức liền đem nữ tử tươi đẹp như ánh mặt trời này nhiễm màu sắc của mình.
Nếu nàng kháng cự, nhất định sẽ kích phát hung tính của hắn, làm hắn càng thêm không kiêng nể gì. Nhưng nàng cũng không có ý cự tuyệt, băn khoăn của nàng cũng rất có đạo lý.
Đích xác không ổn. Tiểu Tang Quả là hắn hận không thể giấu ở nơi một tia ánh sáng cũng không lọt, không để bất luận kẻ nào nhìn đến.
Làm sao có thể để người khác nhìn được một ít bộ dáng thất thố, nghe được thanh âm mất khống chế nào?
Nhưng mà...... Cứ như vậy buông tha nàng?
Không có khả năng.
Ít nhất, cũng phải ấn được ấn ký độc nhất vô nhị của mình lên, như vậy nàng mới không chạy đến trong ánh mặt trời, làm hắn cái gì cũng không bắt được......
Hắn kéo ống tay áo.
Hắn kéo cái bình phong bằng gỗ trong thùng xe lại, trong không gian chật hẹp cách ly giường nệm ra.
U Vô Mệnh bao Tang Viễn Viễn lại, hung hăng túm nàng nhét vào trong lòng ngực mình, cúi đầu hôn xuống.
Hắn nói: "Nàng là của ta."
Thanh âm nghẹn ngào, nhiễm một hơi thở hơi mất khống chế.
Ngón tay đụng phải hộp ngọc đựng phù dung chi lạnh lẽo, hô hấp hắn chợt gấp gáp, đẩy nắp hộp ra, lấy ra một cụm chất cao mang theo mùi hoa oánh nhuận, giấu trong lòng bàn tay.
Tang Viễn Viễn bị hôn đến có chút choáng váng đầu.
Không thể không thừa nhận, năng lực học tập của U Vô Mệnh là cực kỳ kinh người, hơn nữa còn có thể suy một ra ba.
Hiện giờ, hắn đã có thể dễ dàng khuấy động tâm nàng, làm đầu quả tim nàng run rẩy, không biết làm cái gì.
Hắn thừa dịp nàng mơ mơ màng màng, bàn tay ẩn dấu phù dung đẩy quần áo nàng ra, lặng yên lặn xuống dưới nơi hắn muốn, chờ đến khi Tang Viễn Viễn bỗng dưng lấy lại tinh thần, sớm đã bị hắn quản chế.
Nàng chỉ tới kịp phát ra thanh âm như một chuỗi hít khí dài đã bị hắn bưng kín miệng.
Hắn dán vào bên tai nàng, thanh âm trầm thấp mị hoặc: "Ngoan, ta chỉ thử xem cái đồ này là như thế nào, cái gì cũng không làm."
Nàng kinh hoảng đẩy hắn ra, lại một chút cũng không có cách ngăn cản động tác hắn.
"Đừng lên tiếng, ca ca nàng sẽ nghe thấy." Hắn chậm rãi di chuyển bàn tay đang che miệng nàng lại, môi mỏng lại in xuống.
Hô hấp thổn thức.
......
......
Nàng ngơ ngác nhìn hắn.
Tên nam nhân đáng giận này đang thực tri kỷ mà đưa hai tay dựa vào gối đỡ nàng, mềm mại giúp nàng dựa vào giường nệm, sau đó lấy lụa bố ra, không nhanh không chậm mà lau một chút phù dung chi trong suốt còn lưu lại trên tay.
Hắn cũng không giống như bình thường, cọ tay qua liền đem lụa bố ném xuống, mà là lại đem nó chiết lên, bỏ lại vào chỗ cũ.
Thân thể của nàng còn đang hơi run rẩy.
"Tiểu Tang Quả của ta," hắn vui sướng cười, hỏi nàng, "Hôm nay còn muốn trị thương cho ta không?"
Tang Viễn Viễn: "......"
Hắn cúi người tiến tới, nheo mắt, thấp giọng nói cho nàng: "Dù cho không có Tang Bất Cận, ta cũng có thể mang nàng từ mật đạo rời Thiên Đô, dễ như trở bàn tay."
Tang Viễn Viễn biết cái mật đạo kia. Nó thậm chí có thể được xưng là ' địa cung ', bên trong giống như dưỡng cổ, nuôi Minh ma. Đó là đại bí mật cuối cùng của đại ma vương U Vô Mệnh, ngay cả U Ảnh vệ của hắn cũng không biết.
Giờ phút này trong đầu nàng là một mảnh hỗn độn, từ trong miệng hắn nghe thấy điều tuyệt mật này, cũng liền xoay tròng mắt, tỏ vẻ chính mình đã biết.
Cho nên hắn đột nhiên đối với nàng như vậy là bởi vì thực để ý mình bị Tang Bất Cận cứu một lần? Hoặc là hắn để ý chính là, nàng cùng Tang Bất Cận sóng vai đứng ở ngoài thùng xe, cùng nhau khoác ánh mặt trời, cùng nhau đối mặt cuồng phong bão tố, đem hắn...... ném trong bóng ma.
Hắn không chịu thua.
Không biết qua bao lâu, nàng rốt cuộc cũng bớt giận.
Nàng chậm rì rì bò dậy, thấy hắn xốc màn xe lên, ngón tay chống trán, một mình ngồi phát ngốc ở một bên cửa sổ nhìn ra ngoài, cũng không biết hứng hết bao nhiêu gió lạnh.
"U Vô Mệnh." Nàng gọi hắn.
Màn xe nhoáng lên, khép lại, hắn quay ngoắt người lại, mắt đen loang loáng: "Rốt cuộc nhớ ta sao."
Thanh âm xấu xa, không biết làm nàng nghĩ tới cái gì mà bỗng nhiên cả người không được tự nhiên.
U Vô Mệnh cười lớn ôm lấy nàng, đem đầu nàng ấn thật mạnh vào trong lòng ngực, kề lỗ tai nói nhỏ: "Tiểu Tang Quả, nàng biết ta vừa mới suy nghĩ cái gì không?"
"Không phải cái gì tốt." Nàng buồn bực nói.
Hắn cười khẽ ra tiếng: "Ta suy nghĩ, thời điểm đại hôn của hai chúng ta, sẽ là cảnh tượng như thế nào. Tiểu Tang Quả đầu nhỏ như vậy, mang mũ phượng lớn, nhất định sẽ thật buồn cười."
Tang Viễn Viễn không nói tiếp.
Hắn nhoài người qua, khuôn mặt tuấn tú tiến đến trước mặt nàng, thực đáng giận vươn ngón tay ra nắm lấy gương mặt nàng.
"Đừng tức giận." Hắn nói, "Ta cũng không có làm cái gì mà."
Là không có làm cái gì.
Nội tình trong ngoài quần áo hoàn toàn khác biệt.
Còn nói thầm vài câu cái gì ' làm sao để xuống dưới ta nhỉ ' , toàn mấy lời linh tinh hỗn trướng.
Nàng dám khẳng định, nhất định là cái loại ý tứ không đứng đắn!
Nàng thấp giọng nói: "Về sau không cần như vậy."
U Vô Mệnh ý vị thâm trường: "Tất nhiên sẽ không."
Hắn híp lại mắt, trong đôi mắt đen rành mạch viết —— lần sau, sao còn có thể dễ dàng buông tha nàng như vậy?
Nàng chỉ có thể lừa mình dối người thôi, nhưng hắn đáp ứng rồi.
"Trị thương cho chàng." Nàng rầu rĩ nói, "Tối nay phải đem cái chưởng ấn kia giải quyết cho xong."
U Vô Mệnh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu.
"Tiểu Tang Quả, ngươi không tức giận sao?" Hắn hơi có chút để ý hỏi.
Nàng nâng đôi mắt to ngập nước, nghiêm túc hỏi lại: "Vậy chàng hiện tại có cảm giác an toàn không?"
U Vô Mệnh thực khinh thường mà cười nhạt một tiếng, đem đầu chuyển hướng một bên.
Nàng thẳng nói: "Ta khơi thông mấy chỗ ứ đổ cho chàng, chàng nhẫn nại chút, cần phải kiên trì."
Hắn cau mày quay lại, thấy nàng đã tĩnh tâm nhập định đi.
Hắn nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, nhấp nhấp môi, cũng nhắm hai mắt lại.
Chưởng ấn do Khương Nhạn Cơ lưu lại đã bị Tang Viễn Viễn cắt năm ngón tay, nhìn có vẻ có chút đáng thương.
Tối nay, động tác Tang Viễn Viễn càng thêm hung tàn, ôm ấp một sức mạnh liều mạng ngọc đá cùng nát, thành thạo đem cái bàn tay này cắt sạch sẽ, một tia cặn cũng không còn.
Sau khi chịu tra tấn như lăng trì, U Vô Mệnh chỉ cảm thấy ngực phảng phất đã nhấc lên một ngọn núi lớn, một loại nhẹ nhàng nói không nên lời đang mờ mịt lan ra toàn thân, trong cơ thể tràn đầy vô số dòng nước ấm.
Giờ khắc này, đáy lòng hắn toát ra một ý niệm, muốn cho Tiểu Tang Quả của hắn vĩnh viễn thuộc về hắn —— không cần chết, mà phải sống.
Ý niệm hơi có chút hung tàn vừa mới chuyển qua nửa vòng, hô hấp hắn bỗng nhiên đình trệ.
Từng đạo Mộc linh uẩn nồng đậm thẳng tắp đi xuống.
Bên kia không bị thương chứ?!
Hắn còn chưa lấy lại tinh thần, liền cảm giác được mấy cái ' rong biển ' nhẹ nhàng bọc lấy, ôn nhu cuốn lấy hắn, không nhẹ không nặng, phảng phất như chơi đùa, lại phảng phất như công kích.
U Vô Mệnh nuốt một ngụm khí lạnh.
Đây là muốn...... làm cái gì?!
Giờ phút này, hồn hắn không một tí phòng bị, chỉ có thể mặc cho linh uẩn của nàng muốn làm gì thì làm. Nếu tùy ý nhúc nhích, khó đảm bảo bị nàng vô tình tạo ra tổn thương trí mạng gì.
Hắn ngừng hô hấp lại, cả người căng chặt.
Linh uẩn vui mừng chơi đùa, khi thì đem hắn cuốn lấy ôm thật chặt, khi thì khinh khinh nhu nhu bay đi, như gần như xa.
Hắn dần dần không nín được.
Nàng hiển nhiên cảm thấy được tim hắn đang đập bình bịch, nàng càng thêm chơi xấu, như nữ yêu tinh muốn mạng người trong truyền thuyết, làm càn thao túng những dải lụa linh uẩn đó trêu đùa hắn.
Hắn phảng phất có thể nghe được tiếng cười giảo hoạt xấu xa của nàng ở bên tai.
Thân thể U Vô Mệnh cứng còng, phút chốc trong óc trống rỗng.
Trong miệng vô ý thức mà tràn ra một tiếng kêu rên.
Đều là nam nhân, Tang Bất Cận đang ngồi trên càng xe vừa nghe thấy liền phát hiện không thích hợp.
Hắn đột nhiên xoay người, một phen xốc cửa xe lên, thấy trong thùng đã đặt một bình phong bằng gỗ ngăn trở tầm mắt, lập tức tức giận đến cả người phát run, suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Hắn thả người nhào vào thùng xe, kéo bình phong ra, sau khi hơi nghiêng đầu mấy giây, đột nhiên trừng mắt nhìn U Vô Mệnh.
Thấy rõ một màn trước mắt, hai mắt Tang Bất Cận dần dần dại ra.
Chỉ thấy tiểu muội nhà mình nghiêm trang nhập định, quanh thân tràn đầy Mộc linh uẩn tươi mát.
Mà U Vô Mệnh chật vật đến cực điểm mà ngẩng người ngồi bên cửa sổ xe, gân xanh trên thái dương nhảy thẳng, sắc mặt trắng đến giống như quỷ, ánh mắt chậm rãi chuyển về phía hắn, ánh mắt rất có điểm tứ đại giai không.
Tang Bất Cận: "......"
......
Khi Tang Viễn Viễn trợn mắt, U Vô Mệnh đã chạy thoát.