Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hắn đem nàng để lên trên một cành cây.
Xa xa có tiếng ve kêu, trong làn gió đêm tươi mát nơi rừng núi, hơi thở ấm áp của hai người dần dần họp lại thành một.
Hắn dùng đầu ngón tay nâng cằm nagf lên, đôi môi như gần như xa, tinh tế hấp thu hơi thở của nàng.
Khi chóp mũi chạm nhau, hắn lại hạ giọng thấp thấp cười, ôm nàng càng chặt hơn.
Rốt cuộc, hắn đã nếm đủ tư vị ngọt ngào mà hắn hằng chờ mong, hôn thật mạnh xuống.
Nụ hôn này, phảng phất lại có chút không giống như trước.
Nàng mới vừa thấy được một mặt khác của U Vô Mệnh, giấu bên dưới thân xác máu lạnh thô bạo kia, lại có thể là một khí thế anh hùng mang theo một chút cứu thế như vậy, lại có một chút ấu trĩ, có một chút bướng bỉnh, lại có chỗ làm người cảm động.
Nàng làm bộ không biết tay hắn đang lặng lẽ lén chui vào trong xiêm y nàng .
Hai người đều có chút say tình, bất tri bất giác, thân thể của nàng theo thân cây tụt xuống.
U Vô Mệnh kịp thời đem nàng ôm vào trong lòng ngực, hắn ngồi dựa ở dưới tàng cây, rũ đầu, hai tay ôm chặt khuôn mặt nàng, hôn đi hôn lại.
Hô hấp càng ngày càng gấp.
"Tiểu Tang Quả," môi hắn nghiền qua khóe môi nàng, thấp giọng cười nói, "Nàng tựa như một khối đường ấy, tùy tiện hôn một cái liền muốn chảy ra. Như thế nào mà nàng lại mềm như vậy ?"
Nàng trừng mắt nhìn hắn, trong mắt sáng lên mấy tia sáng.
Nhưng lại làm hắn đắc ý.
Thân thể của nàng bây giờ xác thật rất mềm mại, không nhấc lên nổi một chút sức lực nào, nhưng vậy thì thế nào chứ? Bất quá chính là đặc tính sinh vật mà thôi. Chân không mềm thì ghê gớm sao? Vẫn chưa hoàn toàn đắc thủ nha, đến thời khắc cuối cùng kia, hắn có thể mềm sao ! Hắn dám mềm sao !
Còn không phải là nghiến răng nghiến lợi mà cứng rắn lên ấy chứ.
Trong lòng nàng nghĩ mấy ý tưởng xấu xa, trên mặt lại lộ ra mỉm cười càng thêm ngọt ngào .
"Bởi vì ta thích chàng đó."
Thanh âm mềm mại, giống như dây leo bò vào lỗ tai hắn, chui vào tim hắn.
U Vô Mệnh bị quấn lấy, hô hấp cứng lại.
"Tiểu Tang Quả......" Thanh âm hắn càng ách, "Nàng thật là, muốn mệnh ta."
Hắn gục đầu xuống, hôn càng sâu.
Hồi lâu, hắn không thể không buông lỏng nàng ra. Nhìn chằm chằm nhìn một lát, nhịn không được lại hôn lên trán của nàng mấy cái, nói, "Đợi trời sáng, ta lập tức theo nàng về Tang Châu cầu hôn, không đáp ứng liền đoạt."
Hắn còn định hôn tiếp, bỗng nhiên nghe được cái gì, động tác dừng lại đỡ nàng đứng lên.
Tiếng bước chân đan xen nhau dần dần đến gần.
Tang Viễn Viễn vội vàng dùng mu bàn tay che che mặt, vuốt vuốt tóc mai, sau đó bày ra bộ dáng nghiêm trang, nhìn Tang Bất Cận cùng Vân Hứa Chu hai người ' sàn sạt ' đi ra từ sau lùm cây cối.
U Vô Mệnh sửng sốt một lát, nói thầm ——
"Còn tưởng rằng phải chờ tới hừng đông, vậy mà lại nhanh như vậy sao. Chậc. Cho dù là lần đầu tiên không có kinh nghiệm gì cũng không nên biểu hiện như vậy chứ?"
Mặt Tang Bất Cận ' xoạt ' một cái liền tái mét.
Mặt Vân Hứa Chuthì ngược lại, đỏ đến như một quả táo.
Tang Viễn Viễn chỉ có thể làm như không có chuyện gì phát sinh, bình tĩnh hắng giọng tiếp đón, bốn người nhanh chóng rời khỏi núi rừng.
Không khí thật sự là quỷ dị đến khó có thể hình dung.
Tới ven hồ Đông Hải, Tang Bất Cận yên lặng thuê một chiếc xe ngựa, lại mua một bao lớn thảo dược diệt huyết tuyến trùng, sau đó như là thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem ba người dư thừa này đuổi vào trong thùng xe, hắn cô độc ngồi trên càng xe, đánh xe lên đường.
Cửa xe đóng lại, bộ dáng Vân Hứa Chu cũng như thở dài nhẹ nhõm một hơi .
Tang Bất Cận ở bên ngoài lái xe, Vân Hứa Chu ghé vào trên cửa sổ xe, trên tóc còn dính mấy cây cỏ khô, Tang Viễn Viễn lén duỗi tay qua, giúp nàng ta lấy xuống.
Xe ngựa vững vàng đi lên đường lớn.
Tang Viễn Viễn triệu ra một đóa hoa mặt bự, phun sương vù vù lên mặt hai nữ tử trong thùng xe ——lúc họ từ hang động trở về, nàng liền phát hiện tướng đi của Vân Hứa Chu thực mất tự nhiên, bộ dáng như đang chịu đựng đau đớn. Trị thì không có khả năng trị, chỉ có bất động thanh sắc mà giúp nàng ta phun chút sương mù an dưỡng thân thể, bằng không Vân Hứa Chu chắc xấu hổ đến chết.
U Vô Mệnh vẫn luôn nhập định. Tang Viễn Viễn biết, hắn đang nghĩ cách hoàn toàn hàng phục Bất Diệt Hỏa trong cơ thể. Tuy rằng hắn thật sự đã cường đại hơn trong sách rất nhiều rồi, còn mọc thêm cả cánh nữa, nhưng ngọn lửa này rốt cuộc vẫn thật sự rất hung tàn, không thể khinh thường.
Những gì nàng có thể làm, đó là lặng lẽ dùng dây leo linh uẩn đặt sát bên bánh xe cùng vết bánh xe, cố gắng giảm bớt xốc nảy và chấn động trên xe lớn nhất có thể, tận lực trợ giúp cho hắn một chút.
Lên đường bình an không có việc gì.
Ngày kế, xe ngựa chậm rãi tiến vào một tòa thành trì. Tang Bất Cận tìm một quán trọ, thuê bốn gian phòng cho khách, bốn người mỗi người một phòng rửa mặt, thay đồ.
U Vô Mệnh mặt dày mày dạn, căn bản không màng ám chỉ hay minh chỉ gì của Tang Bất Cận, đi theo Tang Viễn Viễn vào cùng một gian sương phòng.
Nhưng mà hắn cũng không có làm chuyện gì quá phận.
Nàng ở trong thùng gỗ tắm gội, hắn liền nhàn nhàn ngồi ở trên giường, cách một tấm bình phong,híp mắt, gác một chân xem cái hình dáng cực kỳ mơ hồ kia.
Thật sự là hiếm lạ.
Chỉ một cái đầu mông lung thỉnh thoảng nhẹ nhàng động một chút, hắn liền có thể cách bình phong mà nhận ra nàng , tuyệt sẽ không sai.
Một lát sau, nàng từ trong thùng gỗ đi ra.
Hắn không tự giác chuyển tầm mắt tránh đi. Chợt, hắn ảo não đập tay lên đầu gối —— cái gì cũng không nhìn thấy, làm sao phải tránh đi chứ?!
Hắn trừng mắt nhìn bình phong.
Nàng mau chóng từ sau bình phong vừa bước ra vừa lau lau tóc, cả người tản mát ra mùi vị ấm áp, làm hắn nhịn không được đem cái cục ấm áp mềm mụp này ôm vào trong ngực, ngửi ngửi không ngừng.
Hương vị cùng độ ấm, đều phải là của hắn.
"Tới phiên chàng." Nàng nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói.
Ánh mắt U Vô Mệnh tối sầm lại: "Nàng giúp ta."
"Chàng là đứa bé ba tuổi à ? Tắm rửa còn muốn người khác giúp!" Nàng vừa nói, vừa kéo hắn từ trên giường lên.
Nàng đẩy hắn đi ra ngoài.
U Vô Mệnh cười như không cười, đâu đôi mắt đen tràn đầy xấu xa. Hắn gắt gao nắm chặt cổ tay nàng, không cho nàng cơ hội chạy thoát.
Vào trong một gian phòng khác , hắn bắt nàng vào trong lòng ngực, hôn nhẹ lên trán, nói: "Là ai nói,bất kể khi nào ta muốn đều có thể, hử? Hiện tại có thể không?"
Nàng nhẹ nhàng run lên, gục đầu xuống, chống lên vai hắn, thanh âm thấp thấp nhược nhược bay ra tới: "Có thể ."
U Vô Mệnh vui sướng nở nụ cười: "Muốn? Ta càng không cho! Nàng cứ thèm đi."
Hắn cười ha ha, đem nàng ra mặt sau bình phong, sau đó thành thạo cởi xiêm y ra, nhảy vào trong thùng gỗ.
"Đừng nhìn lén nga!" Hắn nghiêm trang nói.
Tang Viễn Viễn: "......" Thật sự, nam nhân chán ghét như vậy nàng thật chưa thấy qua người thứ hai.
Ấm ức một lát, đột nhiên cười. Nàng mơ hồ có loại cảm giác, U Vô Mệnh muốn cho nàng một hôn lễ long trọng trước.
—— cũng không biết có phải ảo giác hay không.
......
Bốn người mau chóng sửa sang xong.
Tang Bất Cận không biết xuất phát từ suy tính gì, lại hóa trang thành nữ, vẽ thành khuôn mặt thiên anh khí.
Vân Hứa Chu không liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không thèm nói chuyện với hắn. Vừa lên xe, Vân Hứa Chu liền nằm trên cửa sổ xe ngắm phong cảnh, U Vô Mệnh khoanh chân lại nhập định.
Tang Viễn Viễn liền có cảm giác như cùng đoàn đi du lịch.
Có lệnh bài Hoàng Phủ Hùng trên tay, xuất nhập các thành trì lớn thập phần tiện lợi.
Một đường tường an không có việc gì, mau chóng liền đến Đông Châu Tây Cảnh. Lại qua hai tòa thành nữa là có thể rời Đông Châu, đến Tiểu Khương —— một khi tới Tiểu Khương rồi thì đó là trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá lội, không cần lại lo lắng đề phòng sợ bại lộ.
Tang Bất Cận đánh xe, thông qua cửa thành.
Tang Viễn Viễn phát hiện hình như U Vô Mệnh gặp một chút trở ngại. Hắn nhắm hai mắt, trên mí mắt lộ ra ánh lửa, cả người thoạt nhìn thập phần yêu dị.
Thái dương chảy ra một tầng mồ hôi lạnh hơi mỏng , chắc đang rất vất vả.
Hô hấp Tang Viễn Viễn như muốn ngừng lại, càng thêm cẩn thận điều khiển một đóa hoa mặt bự cuốn ở phía sau gầm xe, dùng dây linh uẩn kịp thời bổ khuyết mấy hố lớn hố nhỏ trên đường, bảo đảm thùng xe có bị xốc nảy cũng không quá nhiều.
Đã nhiều ngày tuy rằng không có tu hành, nhưng chuyên tâm làm chuyện này lại làm nàng cảm giác được lực khống chế của mình đối linh uẩn lại thành thạo hơn một bước, không cần tiêu phí quá nhiều tâm thần là có thể tinh chuẩn thao túng chúng nó, dễ dàng sai khiến.
Nàng một bên giảm xóc cho U Vô Mệnh, một bên khẩn trương lưu ý động tĩnh của hắn.
Trong hô hấp của hắn mơ hồ cũng mang lên hỏa khí nhè nhẹ, đôi cánh sáng phía sau như ẩn như hiện, một khi có cái gì đó không thích hợp, hắn liền đem hỏa khí quăng đến bên trong cánh.
Lúc làm chuyện này tất nhiên là không nên bất luận cái gì quấy rầy.
Nàng hít sâu một hơi, triệu ra càng nhiều linh uẩn đằng nằm sát bên ngoài bánh xe .
Bỗng nhiên ngay lập tức, chợt nghe một tiếng vang ' phanh ' thật lớn, thùng xe nhoáng lên mãnh liệt !
Tang Viễn Viễn đang một nửa tâm thần đặt dưới gầm xe, một nửa tâm thần đang âm thầm quan sát U Vô Mệnh, đột nhiên không kịp phòng ngừa, đầu nặng chân nhẹ rớt về hướng dưới giường nệm.
U Vô Mệnh mở mắt ra, đôi bàn tay to vững vàng nâng nàng.
Khóe môi hơi cong, mang theo chút ý giận: "Động tay động chân."
Lời vừa ra khỏi miệng hai người đều ngẩn ra, sau đó cùng nhau nở nụ cười.
Lần đầu tiên gặp mặt ở Hàn vương cung, câu đầu tiên hắn mở miệng nói với nàng cũng chính là câu này.
Phảng phất giống như cách một thế hệ.
Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Nguyên lai có một xe ngựa cấp tốc phi tới, xa phu kia không lưu ý, nên va thật mạnh vào xe của Tang Bất Cận.
Càng xe dừng lai, nhất thời không cử động được. Đối diện xa phu là binh lính, hùng hùng hổ hổ nhảy xuống xe, nhấc chân đá vào bánh xe của Tang Bất Cận.
Hai bên đồng thời vén màn xe lên.
Vừa nhìn thăm dò một cái, đồng thời ngây dại.
Thật sự là trùng hợp đến kỳ lạ, người ngồi trong xe đối diện chính là Hoàng Phủ Hùng cùng nữ trai tiên.
Hoàng Phủ Hùng còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, nữ trai tiên kia đã chỉ vào U Vô Mệnh, eo éo kêu lên ——
"Ha! Thì ra là cái tên quỷ nghèo này!"
Chỉ thấy bộ ngực no đủ của nữ trai tiên kia trên dưới phập phồng, khuôn mặt trắng nuột còn treo nước mắt, hai mắt đỏ lên, hiển nhiên mới vừa rồi chính là ra bộ dáng nhu nhược đáng thương hướng về phía Hoàng Phủ Hùng nói hết ủy khuất. Giờ phút này đột nhiên thấy U Vô Mệnh, dưới sự kích động , trên mặt nàng ta không tự giác mà lộ ra thần sắc dữ tợn.
Người nam nhân này, cả đời nàng ta đều quên không được!
Nàng ta hãy còn nhớ rõ, nàng liếc mắt một cái liền nhìn trúng hắn trong đám người , thả kim tước của mình ra. Chờ đến thấy rõ khuôn mặt hắn, nàng thật sự phát lên tâm tư muốn hoàn lương —— nếu như gia cảnh người này tốt.
Ai ngờ, cái tên quỷ nghèo kiết hủ lậu này, cư nhiên trước mặt mọi người đem kim tước tước của nàng đem bán!
Bán thì thôi cũng bán đi, lại còn bán cho một tên ma quỷ, chết trên giường nàng ta, hại nàng ta mất đi thanh danh, lại hại nàng ta bị bắt đến Đông Đô, nơm nớp lo sợ chờ Đông Châu vương xử lý, nhiều ngày như vậy sợ tới mức người cũng gầy vài cân!
Khó khăn lắm mới đợi được đến khi Hoàng Phủ Hùng trở về, vớt nàng ta từ trong Đông vương cung ra, đang ở khóc sướt mướt kể lể hết ủy khuất cho Hoàng Phủ Hùng, muốn vớt chút chỗ tốt. Cũng thật là trùng hợp, vậy mà ngay lúc này lại làm nàng ta đụng phải cái tên quỷ nghèo kiết hủ lậu đáng chết này!
Nữ trai tiên nhất thời cũng không biết nên bắt đầu lên án từ câu nào.
Giờ khắc này, trong óc Tang Viễn Viễn cũng là một miền trống rỗng.
Đây thật sự cũng quá trùng hợp đi!
Bày mưu tính kế nhằm vào Hoàng Phủ Tuấn cùng Khương Nhạn Cơ, có thể nói là hết sức hoàn mỹ. Tang Viễn Viễn đã hồi tưởng lại vô số lần khi nhàn hạ, đều tìm không ra bất luận sơ hở gì.
Không nghĩ tới, sơ hở lớn nhất vậy mà liền trùng hợp một cái đụng phải.
Chỉ cần để cho nữ trai tiên này mở miệng nói ra U Vô Mệnh chính là người ngày đó đã dùng kim tước "lừa" đi năm hộp thủy linh cố ngọc tinh trong tay Khương Cẩn Chân, Hoàng Phủ Hùng nhất định sẽ nghĩ đến cơ hội ' ngẫu nhiên gặp được ' sau này căn bản chính là do U Vô Mệnh an bài thiết kế. Mỹ kế cẩn thận tỉ mỉ như tường thành, tưởng không có ngờ vực nào phá nổi, liền trong chớp mắt hiện lên tầng tầng sơ hở.
' sớm biết vậy đã dịch dung thêm một chút......' ý niệm vừa mới dâng lên, đã bị Tang Viễn Viễn quyết đoán bóp chết.
Thế gian này vô dụng nhất chính là cái ' sớm biết rằng ' này. Khác nhau lớn nhất giữ kẻ yếu cùng cường giả chính là gặp chuyện thì trong đầu kẻ yếu đều là hối hận, tự oán tự than, tìm lý do trên người người khác. Mà cường giả chỉ biết làm một chuyện —— nghĩ cách giải quyết vấn đề trước mặt.
Từ rất lâu trước đây, Tang Viễn Viễn đã học được cách cưỡng bách chính mình tư duy theo lập trường cường giả trong bất kỳ sự tình gì.
' tuyệt đối không thể để nữ trai tiên nói ra chuyện đêm đó ! ' trong nháy mắt nàng xác định chiến thuật trung tâm.
Giờ phút này, nữ trai tiên mới vừa nói xong hai chữ ' quỷ nghèo '.
"Hả?" Hoàng Phủ Hùng hơi khó hiểu, nhíu mày nhìn về phía trai nữ tiên, "Ngươi cũng biết tiên sinh sao?"
Nữ trai tiên vừa muốn nói chuyện, liền bị Tang Viễn Viễn cao giọng cắt ngang.
"Được lắm!" Đôi mắt Tang Viễn Viễn nháy một cái liền chảy xuống nước mắt, chỉ vào U Vô Mệnh lên án, "Đi ngang qua một tòa thành, chàng lại nhận một tình nhân cũ, lại đi ngang qua một tòa thành, chàng lại nhận tiếp một tình nhân cũ, chàng rốt cuộc là có bao nhiêu tri kỷ thân mật lưu lạc bên ngoài vậy ?!"
Hoàng Phủ Hùng bị kỹ thuật diễn lừa tình của Tang Viễn Viễn bắt được tâm lý, vừa nghe đến chuyện phong lưu bực này, tức khắc đem nữ trai tiên vứt ra sau đầu, ánh mắt theo ngón tay Tang Viễn Viễn nhìn về phía Vân Hứa Chu trong thùng xe, cùng với Tang Bất Cận trên càng xe.
Hôm nay Vân Hứa Chu không son phấn, chỉ dịch dung đơn giả , khuôn mặt tú lệ rất có vài phần tái nhợt, giống đóa hàn mai ê ấp nở trong thùng xe.
Mà Tang Bất Cận thì hóa trang anh khí, mím môi ngồi ở trên càng xe, giống như loại nồng nhiệt lửa cháy bừng bừng nhưng vô cùng kháng cự.
Thật sự là mỗi người mỗi vẻ.
Hoàng Phủ Hùng nhìn ngây người. Trong lòng nói, lợi hại lợi hại, không hổ là tiên sinh có thể viết ra chuyện xưa đẹp như vậy! Xem mấy nữ nhân hắn vừa mới thu vào, mỗi người đều là phẩm chất thượng thừa! Mới có mấy ngày không gặp, trân châu mã não rơi rụng trong nhân gian đều phải bị hắn một lưới bắt hết.
Tang Viễn Viễn nhảy xuống xe, tiếp tục lên án: "Ngày hôm trước nữa một người, là tiểu thanh mai chàng khó có thể vong tình, hôm qua một người, lại là tri kỷ tốt có ân với chàng!"
Nàng chỉ hướng nữ trai tiên: "Còn đây là sao ? Người này là cái gì nữa!"
U Vô Mệnh nhận được ánh mắt của nàng, cực kỳ phối hợp gục đầu xuống, bày ra bộ dáng tra nam tiêu chuẩn: "Phu nhân đừng náo loạn, vị này chính là tiên nữ ta trên đường gặp được, thân ta không có gì dư giả,làm sao với được tới người ta? Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi. Trấn Tây tướng quân, làm ngươi chê cười rồi."
Nghe xong lời này,nữ trai tiên cũng thật sự không còn gì để nói. Thân không có gì dư dả, liền lấy kim tước của nàng ta đem đổi lấy tiền à ?
Nàng ta bắt lấy ống tay áo của Hoàng Phủ Hùng, nũng nịu nói: "Chính là cái tên quỷ nghèo này......"
Tang Viễn Viễn đột nhiên cắt ngang lời nàng ta: "À—— ta biết rồi! Hóa ra đây là nữ nhân trong chuyện xưa ' chớ khinh thiếu niên nghèo ' chứ gì, cái người vì vàng bạc vứt bỏ chàng mà đi đúng hay không! Ngươi chậm chạp không viết ra được kết cục, không muốn vả mặt nữ nhân vô tình vô nghĩa, tham mộ hư vinh kia chính là bởi vì trong lòng vẫn nhớ thương nàng ta, đúng hay không!"
Nữ trai tiên còn muốn nói lại, liền thấy Hoàng Phủ Hùng vung tay thật mạnh lên, đem nàng ta đẩy qua một bên: "Ngươi câm miệng!"
Hoàng Phủ Hùng này thích nghe chuyện xưa, năng lực đồng cảm cực kỳ mạnh mẽ, nghe nữ trai tiên một câu quỷ nghèo lại hai câu quỷ nghèo, hắn chỉ cảm thấy trong lòng bực bội, dấn thân trở lại câu chuyện xưa ' chớ khinh thiếu niên nghèo ' kia.
Một ngày kia chưa thể nghe được kết cục của' chớ khinh thiếu niên nghèo ', Hoàng Phủ Hùng đã bị trăm ngón tay cào vào lòng, hôm nay phát hiện nguyên hình trong công chuyện lại là sống sờ sờ xuất hiện ở trước mắt, làm sao còn kiềm chế được kích động trong lòng ?
Cẩn thận nhớ lại, sắc mặt của nữ trai tiên này ngày thường đối với những thư sinh nghèo kiết hủ lậu không phải nói là quá khớp với nữ nhân bạc tình từ hôn trong câu chuyện xưa hay không?
Trong lòng Hoàng Phủ Hùng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Bỗng nhiên, hắn vuốt cằm, cười —— giờ này khắc này bản thân mình chẳng phải chính là một bàn tay vàng rực rỡ thô tráng thật lớn, có thể dễ dàng trợ giúp vai chính xoay người vả mặt nữ nhân ác độc này sao?
Tấm tắc, thật là không cần quá sung sướng nha!
Hoàng Phủ Hùng nhảy xuống xe, cung cung kính kính đứng bên cạnh cửa sổ của U Vô Mệnh, vuốt chòm râu nói: "Tiên sinh a tiên sinh, có khó xử như thế này sao còn không nói với ta sớm một chút chứ!"
bàn tay hắn vung lên: "Tiên sinh, hôm nay Hoàng Phủ Hùng ta, liền làm chủ đem nữ nhân này tặng cho ngươi ! Ngươi muốn đem nàng làm trâu làm ngựa gì cũng được, làm tư liệu viết cái song phi yến (*) cũng tốt, hắc hắc hắc hắc, đều tùy tiên sinh cao hứng! Chỉ xin nhớ rõ, khi viết ra kết cục rồi thỉnh trước tiên đưa cho ta một phần! Tiên sinh à tiên sinh, ta chính là dựa vào chuyện xưa của ngươi mà sống tiếp đó!"
(*)Song phi yến: truyện bách hợp.
Nữ trai tiên: "...... Tướng quân?!"
Hoàng Phủ Hùng rốt cuộc quyết tâm vả mặt, hắn lạnh như băng quay đầu lại liếc nữ trai tiên một cái: "Đi, hầu hạ tiên sinh. Tiên sinh đây chính là người mà Hoàng Phủ Hùng ta kính trọng nhất trên đời này, ngươi là thứ gì, cũng dám vũ nhục tiên sinh như vậy! Để lại cái tiện mệnh cho ngươi đã là nể mặt mấy chuyện trước đây rồi!"
Mắt hổ trừng một cái, nữ trai tiên cả kinh một chữ cũng không dám nói. Trong lòng hồi hộp sợ hãi, khổ không nói nổi.
Nàng ta bị nhốt mấy ngày nay, căn bản là không biết kia sự kiện kia can hệ trọng đại. Trong mắt nàng ta, đó chính là một chuyện tổn hại mặt mũi nàng ta, chuyện linh tinh xui xẻo. Vốn định nương nhờ tay Hoàng Phủ Hùng trút giận, không nghĩ tới Hoàng Phủ Hùng lại có thể có quan hệ sâu xa với người này! Thật là một chân đá vào ván sắt !
Nữ trai tiên tức khắc lúng túng, bày ra bộ dáng nhu nhược khó xử: "Tướng quân, ta còn thiếu mama trong lâu rất nhiều tiền bạc......"
Lông mày Hoàng Phủ Hùng nhíu nhẹ một cái: "Thiếu tiền ai liên qua gì đến lão tử! Lăn qua đó hầu hạ tiên sinh đi!"
Đã tới nước này, nữ trai tiên nơi nào còn có cơ hội nói ra sự tình ngày ấy? Nàng ta mím môi, đáng thương xách làn váy, đi về hướng thùng xe của U Vô Mệnh.
Hoàng Phủ Hùng tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, trên gương mặt hung thần ác sát nở ra một nụ cười nịnh nọt, hướng về phía U Vô Mệnh trong xe cúi chào, cung kính vô cùng đứng ở ven đường nhìn theo xe U Vô Mệnh đang chạy về phía trước.
Vai chính sướng, Hoàng Phủ Hùng trong lòng cũng sướng lên mây, chỉ cảm thấy những cái oán giận phẫn uất do Khương Nhạn Cơ gây ra trở thành hư không, cả người thần thanh khí sảng, tinh thần phấn chấn gấp trăm lần, một thân nhiệt huyết ào ào lao nhanh.
......
Nữ trai tiên ngốc ngốc lăng lăng ngồi quỳ ở trong xe, sau một lúc lâu hồi thần lại, bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật là dại dột không có thuốc chữa —— người này được Hoàng Phủ Hùng coi trọng như vậy, làm sao có thể là hạng người vô năng?! Ngày hôm đó hắn lấy được đến năm hộp Thủy linh cố ngọc tinh, cũng không thấy hắn đổi xiêm y đẹp đẽ quý giá gì .....
Cho nên, đây rõ ràng chính là nhân vật lợi hại giả heo ăn hổ!
Nàng ta nâng đôi mắt lên, ngắm ngắm Vân Hứa Chu cùng Tang Viễn Viễn, thầm nghĩ, mấy người phụ nhân này tuy rằng mỗi người đều là tuyệt sắc, nhưng mà nếu bàn về kinh nghiệm hầu hạ nam nhân thì làm sao có thể bằng mình?
Người nam nhân này vô cùng phong lưu anh tuấn, lại là người làm cho Hoàng Phủ Hùng đều phải cung kính đối đãi, theo hắn thật ra là được lợi lớn mới đúng! Chẳng sợ lúc trước giữa cả hai có chút không thoải mái, chỉ cần trên giường làm hắn vui sướng, ngày tháng về sau còn không phải thật thoải mái hay sau?
Nghĩ thông suốt như vậy xong, trên mặt nữ trai tiên nhanh chóng hiện lên một tầng ngượng ngùng, không kềm được mà dùng cặp mắt câu hồn đoạt phách đi ngắm U Vô Mệnh.
U Vô Mệnh mới vừa rồi đang luyện hóa Bất Diệt hỏa kia nên vẫn chính trực ngồi yên một chỗ, sau khi ứng phó xong Hoàng Phủ Hùng, liền vội nhắm mắt lại xử lý ngọn lửa tiếp.
Hiện giờ cũng không phải cách Hoàng Phủ Hùng quá xa, trong lòng Tang Viễn Viễn biết rõ người còn chưa đá đi được.
Nàng ngăn cản tầm mắt nữ trai tiên, lạnh lùng nói: "Dẹp cái kỹ xảo hồ ly tinh đó đi, nơi này không ai ăn."
Nữ trai tiên ủy khuất rưng rưng nói: "Tỷ tỷ, ta không phải là hồ ly tinh, chỉ là trời sinh liền thành như vậy, làm cho tỷ tỷ không thoải mái, đều là ta sai. Nếu là có thể chọn, ta cũng muốn giống như tỷ tỷ, sinh ra bộ dáng phổ phổ thông thông, cũng bớt được rất nhiều sự tình."
Khác phái thì thông đồng, cùng giới thì đấu đá, đây đã là bản lĩnh nữ tử pháo hoa khắc vào cốt cách .
Tang Viễn Viễn: "......" Phổ phổ thông thông Tang Viễn Viễn?
"Lang quân ~" nữ trai tiên cong mắt quăng mị ảnh về phía U Vô Mệnh, "Chàng có biết, người ta lần trước vốn là muốn theo chàng, kết quả chàng lại phụ người ta, làm tâm can này của người ta tức giận đến đau đớn vô cùng! Những lời vừa nói đều là do tức giân, là do vì yêu sinh hận mà nói nói. Chàng nhất định sẽ không để trong lòng đúng không! Có thể cùng lang quân như ngọc song túc song tê, nô thật nằm mơ đều có thể cười tỉnh, đâu còn để ý đến tiền tài gì! Lang quân, trong lòng nô đều là hình bóng của chàng!"
U Vô Mệnh đang nhắm mắt: "......" Vì cái gì cũng là những lời không khác nhau mấy mà từ trong miệng Quả Tử nói ra liền có thể thật sự đáng yêu? Từ miệng nữ nhân này nói ra đã làm người nổi hết da gà?
Vân Hứa Chu đem mặt từ ngoài cửa sổ xe xoay trở về, rõ ràng rùng mình ba cái.
"Ê," nàng hướng về phía Tang Viễn Viễn, kéo kéo khóe miệng, "Cái đồ chơi này, vậy là mang theo luôn hả?"
Trà còn chưa lạnh đã bắt đầu kiếm chuyện bày trò linh tinh, mang theo bên người cũng quá phiền lòng đi.
Tang Viễn Viễn lạnh nhạt nói: "Đem ra ngoài trước đã."
Nữ trai tiên căn bản không có ý thức được đường gươm mũi giáo trong lời nói.
Nàng ta lại chĩa mũi dùi về phía Vân Hứa Chu: "Vị đại tỷ này nói chuyện cũng thật tổn thương người khác. Mọi người đều là tỷ muội cùng ngồi cùng ăn, nô bất quá cũng chỉ là có khuôn mặt hồng nhan họa thủy một chút, qua miệng đại tỷ như thế nào liền biến thành đồ chơi? Nô nếu là đồ chơi, vậy ngươi là thứ gì?"
Mới vừa rồi nàng ta cũng nghe được rành mạch, nữ nhân áo trắng này cùng với nữ nhân áo đỏ ngồi trên càng xe bất quá cũng mới tới được một ngày hai ngày, cũng chả hơn gì nàng ta, ai cũng không lùn hơn ai nha.
Vân Hứa Chu xoa xoa giữa mày: "Đến Băng Vụ Cốc ném xuống."
Mắt thấy Hoàng Phủ Hùng đã biến mất trong tầm nhìn, có đuổi theo cũng không kịp tới, Vân Hứa Chu thành thạo đem tay chân nữ trai tiên bó lại một bó, nhét giẻ vào miệng, sau đó bình tĩnh ngồi trở lại bên cửa sổ.
Bốn người một trai thuận lợi rời khỏi Đông Châu. Sau khi Hoàng Phủ Hùng cáo biệt liền không xuất hiện nữa, cũng không còn yêu thiêu thân nào nhảy ra cản trở.
Tiến vào địa giới Tiểu Khương, U Vô Mệnh cuối cùng cũng mở mắt nhìn nhìn nữ trai tiên bị trói thành bánh chưng.
"Ta có một vị bằng hữu thân thiết," hắn híp mắt cười cười, "Gần đến sinh nhật hắn rồi, ta liền đem ngươi đưa cho hắn làm hạ lễ vậy."
Tang Viễn Viễn ngẩn ra.
U Vô Mệnh có bằng hữu thân thiết? Vậy mà nàng còn không biết.
Hắn thấy vẻ mặt nàng buồn bực, cũng không giải thích, chỉ lười nhác khoanh đầu gối lại, tiếp tục luyện hóa Bất Diệt Hỏa trong cơ thể.
Bên ngoài Băng Vụ Cốc là thân vệ của cả ba châu U, Tang ,Vân.
Tang Viễn Viễn liếc mắt một cái liền thấy được một hình bóng quen thuộc trong đám người.
Đoản Mệnh!
Tuy rằng trên người nó đang bị một cái áo choàng lông xù xù thật lớn che chở, bọc nó tròn vo lại như trái cầu, lộ ra một mặt khờ khạo, nhưng nàng vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra nó.
Một đội U Ảnh vệ đi lên đón, cúi đầu đứng trước người U Vô Mệnh. Hắn thấp giọng phân phó vài câu, U Ảnh vệ liền giống như xách con gà con, đem nữ trai tiên xách lên một chiếc xe khác, lập tức hướng về phía Bắc.
Người của Vân Hứa Chu cũng tiến đến tiếp giá.
Nàng ta không nói với Tang Bất Cận một câu, sau khi nghe được U Vô Mệnh hứa hẹn ' sẽ mau chóng luyện hóa giải dược ', nàng ta lập tức lên xe trượt tuyết lướt đi.
Lúc này Tang Viễn Viễn lại không có tâm tư để ý chuyện khác, nàng đã mau chóng nhảy xuống xe, cùng Đoản Mệnh lăn vào nhau —— người không bằng chó, đây chính là tình huống chân thật miêu tả cho câu nói đó.
Một thời gian không gặp, nó lại béo!
Thân thể nó so với ban đầu càng thêm tròn vo, nhìn thấy nàng, nó cũng phi thường vui vẻ, cũng không thèm liếc mắt nhìn U Vô Mệnh một cái, liền đem cái trán ủi ủi lên người Tang Viễn Viễn, hai chân trước còn nâng lên, rút móng nhọn lại vào trong, không ngừng dùng đệm thịt hồng hồng đầy lông tơ lay lay nàng.
"Đoản Mệnh Đoản Mệnh Đoản Mệnh Đoản Mệnh......"
"Âu ô ô ô......"
Trên càng xe , U Vô Mệnh cùng Tang Bất Cận sóng vai ngồi.
Hai nam nhân thực quỷ dị mà đồng cảm với nhau.
—— đều là người bị vứt bỏ đáng thương.
"Ê, U Vô Mệnh." Tang Bất Cận bỗng nhiên thấp giọng hỏi một câu, "Ngươi cùng tiểu muội lần đầu tiên...làm cái kia, lúc sau, nàng có không để ý tới ngươi không?"