Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tang Viễn Viễn rất có hứng thú nâng má lên.
Nàng biết nơi này không ai ngăn được U Vô Mệnh. Trong tiểu thuyết hắn rút đao ra y như vậy, nói muốn giết Khương Cẩn Nguyên, sau đó hắn liền giết Khương Cẩn Nguyên, Hàn Thiếu Lăng hoàn toàn không thể can ngăn.
Bây giờ đến lượt Mộng Vô Ưu...... Tang Viễn Viễn cảm thấy, giờ phút này Hàn Thiếu Lăng hẳn là cũng rất muốn đem Mộng Vô Ưu chém thành tám khúc.
Chẳng qua...... Nam chủ cùng nữ chủ, hẳn là không dễ dàng chết như vậy.
Mộng Vô Ưu té ngã trước bàn của U Vô Mệnh, làn váy xốc lên, lộ ra bụng cẳng chân trắng nõn như ngó sen, nàng ta cũng bất chấp không thèm che lại.
Mắt thấy ám sát vô vọng, Mộng Vô Ưu bi phẫn, tuyệt vọng, quay đầu hướng về phía Hàn Thiếu Lăng hô: "U Vô Mệnh táng tận lương tâm, lạm sát kẻ vô tội, thiên lý không dung! Hàn Thiếu Lăng, ngươi có còn là người hay không! Một ác ma như vậy đứng ngay trước mặt, ngươi còn có thể mặt không đổi sắc mà cùng hắn ăn cơm uống rượu?! Ngươi nếu là đàn ông hôm nay liền giết hắn! Vì những người đã chết oan uổng báo thù!"
Hàn Thiếu Lăng nhất thời lại bị sững sờ đến chết đứng, môi khẽ nhúc nhích, Tang Viễn Viễn cảm thấy hắn hình như là đang nói —— ngươi có bệnh à ?
U Vô Mệnh một chân đã đạp tới trên bàn, nghe vậy, thấp giọng cười ra tiếng, chậm rãi giơ lên hắc đao dài hơn nửa người trong tay lên.
Ngay lập tức, tại thời điểm sinh tử nguy kịch, phía sau U Vô Mệnh bỗng nhiên nhảy ra bóng dáng một người, quỳ gối che trước mặt Mộng Vô Ưu, ngẩn mặt hô: "Chủ quân, đao hạ lưu nhân!"
Tang Viễn Viễn nhướng mày, nhìn cái bàn tay vàng bỗng nhiên xuất thế ngang trời.
Người này biết U Vô Mệnh không rảnh nghe hắn cẩn thận giải thích, lập tức vén lên ống quần, xin U Vô Mệnh xem cẳng chân lông lá xù xù của hắn.
U Vô Mệnh khóe mắt tỏ vẻ rành mạch, chớp hai cái.
Người này kích động: "Chủ quân, nàng, nàng là muội muội mà thuộc hạ năm đó khi trốn tránh đuổi giết đã vô ý làm lạc mất!"
Tang Viễn Viễn ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy một cái bớt hình trăng non đỏ tím ở chỗ ba tấc trên mắt cá chân người này, hình dạng thực kỳ lạ, như là trăng non có lửa. Cũng cùng vị trí đó, Mộng Vô Ưu cũng có một cái ấn ký giống hệt.
Ồ, cho nên Khương Cẩn Nguyên không ở đây, Mộng Vô Ưu liền té ngã, lộ ra bớt trên cẳng chân, bị ca ca ruột nhìn đến...... Này mẹ nó là plan B à ??!
Cẩu huyết, quá cẩu huyết! Mạnh mẽ kéo dài mạng sống như vậy cũng được?
Không cần nghĩ cũng biết, vị ' thân ca ca ' này khẳng định là hồng nhân bên cạnh U Vô Mệnh, U Vô Mệnh có biến thái, cũng sẽ cho hắn vài phần tình cảm.
Liền thấy U Vô Mệnh nheo đôi mắt dài và hẹp lại, đem bàn chân đang đạp lên bàn thu về, trường đao cũng trở vào bao, ngữ khí không kiên nhẫn: "Ừ."
Chỉ thấy người nọ hướng tới U Vô Mệnh khấu đầu mấy cái thật mạnh, làm xong liền hướng về phía vẻ mặt dại ra của Mộng Vô Ưu thân thiết cười nói: "Muội muội, ngươi nhất định đã quên ca ca rồi? Không sao, quên mất cũng không phải là chuyện xấu!"
Mộng Vô Ưu ngơ ngác nhìn người này, trên mặt tràn ngập mờ mịt cùng khó tin, không tự giác lẩm bẩm nói: "Không, các ngươi đều là đao phủ, ta và các ngươi không có một chút quan hệ!"
Người nọ trên mặt hiện lên tươi cười mờ ảo: "Sống cho tốt nhé! Tồn tại, làm huyết mạch...... Kéo dài......"
Tang Viễn Viễn nghe cách người này nói có chút không đúng, còn chưa kịp nghi hoặc, liền thấy vị ca ca ruột này trở tay rút đao, quay đao đâm vài bụng tự sát, máu bắn ra năm thước.
Tang Viễn Viễn không khỏi có chút trố mắt. Nàng cứ tưởng rằng chắc sắp diễn ra mấy tiết mục nhão nhão dính dính, cái gì huynh muội nhận nhau ôm đầu khóc rống, cầu được chủ quân khoan dung, tiêu tan hiềm khích lúc trước, nói không chừng còn muốn đem Mộng Vô Ưu đến bên cạnh U Vô Mệnh làm Hàn Thiếu Lăng ăn thêm mấy hũ dấm gì đó, không nghĩ tới người này nói chết là chết.
"Tang vương nữ," U Vô Mệnh thực hảo tâm cười hướng về phía nàng giải thích, "Chỗ của ta, quy củ là như vậy. Một mạng đổi một mạng. Rất đơn giản, thực công bằng đi? Ngươi thích không?"
Tang Viễn Viễn: "......"
Sau đó mấy người hầu trong cung đã đem Mộng Vô Ưu kéo ra ngoài, thi thể trên mặt đất cũng bị người của U Vô Mệnh nhanh chóng rửa sạch —— Ở Hàn Châu này căn bản không ai dám động vào người của U Vô Mệnh, cho dù là người chết.
Trên đại điện lại hồi phục không khí với áp lực nặng nề.
Hàn Thiếu Lăng hít sâu một hơi, âm thanh trầm thấp quanh quẩn trong điện: "U Châu vương, Tang thị là chính phu nhân của bổn vương, xin chú ý lời nói."
U Vô Mệnh cười đến thân hình phát run.
Sau một lúc lâu, đôi tay hắn chống bàn, cúi người về phía trước, nửa nói giỡn nửa nghiêm túc nói: "Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Hàn Châu vương, mạng, chỉ có một cái thôi."
Nói đến một nửa, trong mắt phảng phất bốc cháy lên hai ngọn lửa, ngữ khí âm u, là uy hiếp mang theo ngọn lửa đỏ của âm ti địa ngục.
Hàn Thiếu Lăng chán nản, nhưng trong lòng hắn biết giờ phút này tuyệt không có thể cùng U Vô Mệnh trở mặt.
Im lặng trong chớp mắt, trên mặt Hàn Thiếu Lăng liền bày ra nụ cười hoà giải: "Nói đúng, sinh mệnh thực quý giá, U Châu vương không màn xa xôi ngàn dặm tới giúp Hàn Châu ta dẹp yên ma họa, nên ngàn vạn phải bảo trọng quý thể, nếu bất hạnh bỏ xác ở Tây Cảnh, bổn vương cũng không có cách nào hướng đế quân trả lời."
U Vô Mệnh thoạt nhìn càng vui vẻ: "Minh ma, tính là thứ gì."
Hắn xách bình rượu trên bàn, tự rót tự uống, uống một cách thống khoái.
Hắn giống như căn bản cũng không nhớ rõ mình còn có một muội muội tên là U Doanh Nguyệt.
Hàn Thiếu Lăng dần dần phát hiện không thích hợp.
U Doanh Nguyệt dù sợ hãi U Vô Mệnh như thế nào, trường hợp này cũng nhất định không vắng mặt. Hắn còn cần U Doanh Nguyệt ra mặt diễn trò cửu biệt gặp lại, lôi kéo hắn, cùng U Vô Mệnh sóng vai đứng trong chốc lát, hướng bên ngoài tung ra tín hiệu tốt cho chính trị.
Nhưng mà, khai yến lâu như vậy rồi sao U Doanh Nguyệt còn chưa tới?! Sẽ không phải xảy ra chuyện gì......
Trong lòng chuyển qua một ý niệm không thể tưởng tượng được, con ngươi Hàn Thiếu Lăng hơi co lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tang Viễn Viễn.
Nàng sẽ không tự mình trả thù U Doanh Nguyệt chứ?!
Dưới sự khiếp sợ, da đầu Hàn Thiếu Lăng tê dại, không rảnh lo che dấu biểu cảm trên mặt mình.
Tang Viễn Viễn đem thần sắc của hắn thu hết vào đáy mắt, khóe môi hơi cong, thản nhiên hướng về phía hắn cười.
Hàn Thiếu Lăng nhất thời không phân biệt được nụ cười này rốt cuộc là có ý tứ gì —— là không thẹn với lương tâm? Là không sợ hãi? Hay vẫn là căn bản không phát hiện ý tứ trong ánh mắt hắn ?
Hắn hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy mấy ngày gần đây cuộn chỉ rối trong lòng ngực giống như ngày càng rối thêm. Gần đây thường thường cũng cảm thấy lòng ngực khó thở, giờ phút này sầu lo nổi lên, bên tai tựa hồ nghe thấy âm thanh ồn ào của Mộng Vô Ưu......
Đúng rồi. Tâm thần hắn bỗng nhiên rung lên.
Từ sau khi sủng hạnh Mộng Vô Ưu kia, thường thường liền có chút tức ngực khó thở, đôi khi ngẫu nhiên còn có ảo giác ù tai, đối với một cường giả Linh Minh cảnh mà nói, đây là việc không bình thường. Chỉ là mấy ngày nay xảy ra quá nhiều sự kiện làm hắn không rảnh mà lo đến mấy cái khó chịu linh tinh này.
Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, bên tai âm thanh ồn ào càng lúc càng lớn.
Bàn tay giấu trong tay áo rộng thùng thình nhẹ nhàng run lên, chỉ cảm thấy cuộn chỉ rối trong ngực đang rút ra từng sợi từng sợi, hóa thành từng luồng tà hỏa không do dự tấn công về phía dưới.
Giống như trúng độc dược kỳ quái nào đó!
Trong đầu Hàn Thiếu Lăng vang lên một tiếng nổ.
U Vô Mệnh ngồi đối diện phảng phất cảm ứng được tiếng lòng của hắn, thanh niên áo bào trắng phong lưu lại giơ ly lên, cười ngâm ngâm nói: "Hàn Châu vương, con người của ta á, không kiêng kỵ bất cứ cái gì, ngươi cũng biết rồi. Thủ hạ vừa rồi mới chết của ta thật ra là người còn sót lại của Tình tộc. Cái đồ dỏm lúc nãy nếu là muội muội hắn thì...... Chậc, chỉ mong không gieo tai họa cho tên xui xẻo nào đó đi."
Trong ánh mắt tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.
Hàn Thiếu Lăng hít ngược một hơi khí lạnh.
Vân Cảnh có tam đại dị tộc, vì thế nhân không chấp nhận được, từ ngàn năm trước, người đương quyền liền đem tam tộc xếp vào danh sách cần quét sạch, cũng được gọi là tam tà. Sau cả ngàn năm từ khi bị huyết tẩy, tam tà cơ hồ chỉ còn lại trong truyền thuyết.
Tình tộc đó là cái đầu tiên trong tam tà.
Một khi cùng người Tình tộc giao hợp, ngay lập tức thân sẽ nhiễm một loại độc không có cách nào giải được, chỉ có hắn \ nàng mới là giải dược.
Tham hoan một lần, cả đời buộc chặt. Đây là bàn tay vàng lớn nhất của Mộng Vô Ưu.
Tang Viễn Viễn dĩ nhiên biết Mộng Vô Ưu là người của Tình tộc. Từ lúc bắt đầu, nàng tinh tường biết, Hàn Thiếu Lăng căn bản không có khả năng bỏ rơi Mộng Vô Ưu, hai người kia nhất định phải dây dưa nhau đến chết.
Cho nên nàng mới cố ý nửa vui đùa nói, nếu phát hiện Hàn Thiếu Lăng cùng Mộng Vô Ưu dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, nàng ngay lập tức phải về Tang Châu, cùng hắn cả đời không qua lại với nhau.
Hai nước liên hôn, không phải Tang Viễn Viễn muốn hòa li liền hòa li, nàng chỉ có thể bắt lấy từng chút lợi thế một, làm Hàn Thiếu Lăng đối với nàng càng ngày càng áy náy, như vậy nàng mới không quá mức bị động.
Không nghĩ tới, chuyện này liền trực tiếp bị đâm thủng như vậy.
Nguyên bản nàng còn nghĩ chờ xem kịch vui —— sau khi Hàn Thiếu Lăng phát hiện không thể xa Mộng Vô Ưu sẽ gạt nàng như thế nào, lén lút gặp Mộng Vô Ưu như thế nọ thế kia.
Đến lúc đó nàng ' không cẩn thận ' bắt quả tang một chút, nhất định gà bay chó sủa, xuất sắc thật sự.
Đáng tiếc.
Tang Viễn Viễn tiếp tục mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Nếu sự tình đã nói hết ra ngoài rồi, vậy liền để Hàn Thiếu Lăng tự đi mà suy nghĩ, xem hắn ta sẽ khuyên nàng tiếp thu hắn như thế nào trong khi hắn không thể không tiếp tục sủng hạnh Mộng Vô Ưu.
May mắn nàng đối với người nam nhân này hoàn toàn không có chút xíu cảm tình. Tạm thời nương theo chuyện này, không cho hắn lại gần mình, sau đó yên tĩnh xem chuyển biến như thế nào, đi một bước xem một bước.
Nàng nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn Hàn Thiếu Lăng liếc mắt một cái.
Hàn Thiếu Lăng nhất thời không rảnh lo Tang Viễn Viễn.
Bộ ngực hắn kịch liệt phập phồng, nắm tay nắm đến trắng bệch, trong mắt có áp lực mạnh mẽ đến kinh hãi —— hắn sao có thể không kinh sợ chứ? Mới vừa rồi, Mộng Vô Ưu thiếu chút nữa đã chết. Nếu nàng ta đã chết, đợi đến khi hắn phát độc, liền không có giải dược.
Hắn sẽ phải chôn cùng nàng ta!
Kinh hãi qua đi, phẫn nộ như thủy triều nảy lên trong lòng hắn, đồng thời, hắn nghĩ tới một chuyện khác.
Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hắn giật giật ngón trỏ.
Một bóng người lập tức quỳ một gối xuống ở phía sau hắn, thấp thấp nói: "Chủ quân có gì phân phó."
"Đem Mộng Vô Ưu kia......" âm thanh Hàn Thiếu Lăng không biết vui hay giận, "Gọt bỏ mũi, lưỡi, tứ chi, rót tẩy tủy dịch, trói ở trên giường trong Thanh Lương điện. Nhớ lấy, không thể hại tính mạng nàng ta, bổn vương muốn nàng ta sống lâu trăm tuổi."
Thanh Lương điện, chính là chỗ lúc trước Hàn Thiếu Lăng dùng để kim ốc tàng kiều.
Ngữ khí bình bình đạm đạm, thanh âm không cao không thấp, vừa lúc có thể cho Tang Viễn Viễn bên cạnh hắn nghe thấy.
Tang Viễn Viễn chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Đây là quân vương!
"Tang Nhi, lại đây." Hàn Thiếu Lăng kêu.
Trong thanh âm của hắn phảng phất còn nghe mùi máu.
Tang Viễn Viễn hít sâu một hơi, bình bình tĩnh tĩnh mà đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống.
"Như vậy, nàng sẽ không trách ta vi phạm lời thề đúng không?" Hắn ôn nhu mà nhìn nàng chăm chú, "Tang Nhi, tin ta. Ta đối với cái đồ vật như vậy, tuyệt không có một chút tình yêu nam nữ. Chỉ là ngẫu nhiên dùng để giải độc thôi."
Tiếng nói của nàng như kẹt trong cổ họng, giống như lúc nàng bị trúng Mộc độc: "Quá tàn nhẫn."
Khoé mắt của hắn xả ra một nụ cười lạnh như băng: "Dám dùng thân thể tính kế ta, phải trả giá đại giới. Tang Nhi, không cần cầu tình thay cho cái thứ đồ vật này, ai tới cầu tình đều không được."
Tang Viễn Viễn bỗng nhiên kinh ngạc, phát hiện ra chính mình hình như đã xem thường Hàn Thiếu Lăng.
"Tang Nhi," Hàn Thiếu Lăng thanh âm nặng nề, "Tối nay cùng ta chứ?"
Dùng câu nghi vấn nhưng không cho nàng lưu lại chút nào đường kháng cự.
Hắn nói: " Thân thể nàng chưa khang phục, ta không động nàng."
Trong ánh mắt hắn viết rành mạch .
Ta chỉ cọ cọ.