Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phía Tây của Tần Châu là Chương Châu.
Binh lực của Chương Châu quốc vốn đã yếu, đối mặt với' dũng triều ' tầm thường đều đã phải cầu xin sự giúp đỡ của châu quốc khác, càng không cần phải nói hiện tại. Với sóng thần Minh ma diệt thế như vầy, nhất định có rất nhiều trường thành bị công phá.
Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh cũng không thể nào chiếu cố hết, giờ phút này bọn họ phải làm là trợ giúp đoạn trường thành toàn Vân Cảnh vượt qua nguy cơ, còn phần những con Minh ma đã xâm nhập vào đất liền thì chỉ có thể giao cho các châu quốc tự mình xử lý.
Bước đến nơi này giống như một đại địa bị trận gió lốc lôi đình nghiền quá, chịu đủ sự tàn phá của Minh ma.
Nhiều khu đất giảm xóc phía sau ngoại trường thành đã bị công phá vào tới. May mà trong lòng mỗi chiến sĩ đều rất rõ ràng, nếu thất thủ luôn cả phòng tuyến cuối cùng là nội trường thành, thì thế gian này không còn nhà cho bọn họ nữa. Liều chết phản kích lại còn kích hoạt được một số tiềm lực của bọn họ, nên mỗi một chỗ vừa bị công phá thì giây tiếp theo đã có rất nhiều người liều mạng che lại, thậm chí hy sinh bản thân để bám trụ tới cùng, trước sau vẫn chưa đến mức hoàn toàn thất thủ..
Những chỗ U Vô Mệnh nghiền qua, lôi diễm chớp động, tảng lớn tảng lớn Minh ma hóa thành những vệt máu như những con bướm đen bay trên không trung, văng xa mấy chục trượng. Vốn dĩ cơn sóng thần Minh ma thế công đang rào rạt lại giống như bị thủy triều rút mất đế, vô lực rơi xuống dươi tường thành.
Áp lực vẫn luân hãm bên cạnh tường thành chợt giảm, ngắn ngủi dỡ xuống gánh nặng của vạn quân.
Tin tức U Vô Mệnh cứu vớt toàn bộ chiến tuyến cũng không biết khi nào đã truyền ra.
Một tia sét lôi đình xẹt qua, liền nghe được trên trường thành bùng nổ từng trận gầm lên ——
"U Châu vương! U Châu vương!"
Như gió như lửa, từ đoạn trường thành tiếp theo còn phản phất truyền lại.
Cái gì như là ngọn lửa hy vọng.
Tiếng hoan hô dời non lấp biển áp hẳn tiếng Minh ma rít gào.
"U Châu vương! U Châu vương!"
Tiếng gầm kích động vang lên từng đợt qua các đoạn trường thành, tuyệt sát ngàn dặm!
Tang Viễn Viễn: "......"
Muốn chết, nàng muốn chết!
Năng lực đồng cảm của nàng quá sâu sắc, nhất thời không thể chịu nổi cơn bão cảm xúc này.
Trong ngực nhiệt huyết sôi trào ' lộc cộc lộc cộc ' lên, nàng không thể ức chế mà cũng bị lây nhiễm khí thế và cảm xúc của quân coi giữ trường thành, quay cuồng trong cơn sóng tình cảm mãnh liệt làm nàng choáng váng run rẩy. Trong đầu óc nàng, ánh sáng màu xanh lá đang buộc chặt những nụ hoa chứa linh mạch bỗng nhiên chấn động, một loại cảm xúc làm khoé miệng nàng cong lên nhanh chóng phát sinh, nàng có dự cảm có gì đó không tốt!
Thực mau, dự cảm trở thành sự thật.
Mấy cái linh mạch chứa đựng bên trong nụ hoa trong nháy mắt bị luyện hóa, một luồng nhiệt nóng dũng mãnh đánh vào ánh sáng màu xanh lá, chỉ thấy kia phía trên nụ hoa bỗng nhiên thấm ra linh dịch trắng đục óng ánh thật nồng đậm, vừa nhìn liền biết trong đó tràn đầy linh uẩn cực kỳ tinh túy.
Tang Viễn Viễn ngây ra như phỗng.
Cái thứ này hình như nàng từng gặp qua.
Đây là linh tủy!
Chỉ thấy ánh sáng màu xanh lá chấn động ong ong, linh tủy trắng đục óng ánh nhanh chóng tan ra.
Tang Viễn Viễn: "!" Không, dừng lại!
Đó là tiền, đó là trang bị, đó là Vân Gian thú!!!
Ôi đó là đang đốt tiền a a a!
Trong nháy mắt, Tang Viễn Viễn đột nhiên nhanh trí, hiểu rõ vì sao sử dụng linh tuỷ vạn năm sẽ phải đối đầu với nguy hiểm thật lớn.
Bởi vì linh tủy không phải là chỉ là một loại linh uẩn mà năm loại linh uẩn của ngũ hành trộn vào nhau, dưới áp lực của nền đất cực nóng mà tạo thành. Về mặt lý luận, lợi dụng linh tủy để đánh sâu vào vách tường bình cảnh của Linh Diệu cảnh hẳn chỉ có một phần năm tỷ lệ thành công.
Bốn loại thuộc tính khác đều có khả năng hủy diệt căn cơ thuần túy, làm tu vi cường giả tẫn phế, tánh mạng khó bảo toàn.
Nếu tính toán tổng cộng lại, sử dụng linh tủy để phá cảnh xác thật chỉ có khoảng hai ba phần tỷ lệ thành công.
Ngay khi ý niệm chợt lóe lên, ánh sáng màu xanh lá trong đầu đã đem linh tuỷ óng ánh chấn một phát rã ra, ngoại trừ Mộc linh uẩn màu xanh lá, bốn màu còn lại đều bị vứt bỏ, không lưu tình chút nào hất ra khỏi thân thể của nàng, chỉ trong chốc lát rời khỏi thân thể đã hóa thành làn sương mỏng bốn mày nhợt nhạt, tiêu tán không còn tung tích.
Tang Viễn Viễn: "?!"
Đây không phải là đốt tiền nữa rồi, đây là nó quăng bỏ núi vàng của nàng mà !!!
Tang Viễn Viễn choáng váng một trận, chỉ cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
Quá trình luyện hóa không thể cắt ngang, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn những linh mạch sáng sáng đó bị luyện hóa thành linh tủy, sau đó bỏ đi 80%......
Đây là cái thảm kịch gì thế này! Nàng biết nói chuyện U Vô Mệnh thế nào chứ!
Đúng lúc này, ánh sáng màu xanh lá lần thứ hai nhẹ nhàng run lên. Chỉ thấy Mộc linh tuỷ đã được tinh luyện như một dòng cam lộ, từ linh đài trào ra, thấm nhập khắp người nàng.
Tang Viễn Viễn: "......"
Cái thứ này, ngay cả một phần năm còn lại cũng không thèm giữ lại, lập tức liền tự sinh ra tự tiêu đi.
Hay rồi, nàng có thể chuẩn bị từ bây giờ xem phải nịnh nọt an ủi U Vô Mệnh cùng con rối như thế nào. Trời biết này hai tên gia hỏa này có bao nhiêu chờ mong cái đống cố ngọc tinh bên trong kia......
Bả vai nàng hơi banh ra, U Vô Mệnh cũng phát hiện.
Hắn phút này giết người tới hứng khởi, hô hấp cực trầm, nhiệt độ trên người lại càng nóng.
Thanh âm khàn khàn cực trầm của hắn còn mang khuynh hướng cảm xúc, thấp giọng ghé sát bên tai nàng nói, "Tiểu Tang Quả, Minh ma có cái gì đáng sợ chứ. Khi nào quay về ta sẽ cho nàng biết nam nhân của nàng mới thật đáng sợ nha. Ngay cả cơ hội nàng xin tha cũng không có, làm nàng muốn sống không được, muốn chết không xong."
Hắn cho rằng nàng sợ chứ.
Người nam nhân này khi ở trên chiến trường cũng giống như hắn ở trên giường.
Không kiêng nể gì, không lựa lời, đem một mặt sóng cuồng nhất của hắn bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Câu ' muốn sống không được muốn chết không xong ' hắn nói ra thật hư hỏng đến tận xương tủy, ý vị trong lời giống như muốn biến thành vậy chất, qua giọng nói trầm thấp khàn khàn của hắn nặng nề rơi vào sâu trong tâm khảm, làm trái tim của nàng như kích khởi một trận sóng lớn quay cuồng.
Tang Viễn Viễn nhất thời đều đã quên chuyện mình đang phá hủy cả núi vàng rồi.
Hô hấp nàng bị rối loạn làm tâm tình hắn rất tốt, từng đạo lôi diễm xanh trắng càng như là rồng ngâm trên chín tầng trời lượn vòng trong làn sóng ma, hoá từng tảng lớn tảng lớn Minh ma thành những cánh bướm máu đen.
Quả thật là khắc tinh của ma vật.
Hắn đã trở nên cường đại hơn. Tang Viễn Viễn phát hiện nếu so sánh với thời điểm chiến đấu ở Tần Châu, phạm vi lôi diễm của U Vô Mệnh vi lại mở rộng thêm gần ba phần. Cũng không biết là do lúc trước trọng thương của hắn chưa lành nên không thể phát huy ra toàn bộ thực lực, hay vẫn là quá trình giết chóc này đối với hắn mà nói, giống như rèn đao.
Sau khi cường lực của linh tủy thấm vào trong, tu vi của nàng cũng bắt đầu dâng lên, thực mau liền đột phá bích chướng, thành công tấn giai lên cửu trọng thiên Linh Minh cảnh.
Vung tay lên, lại lục tục ném ra thêm được chín đóa hoa ăn thịt người bản nguyên thủy, chúng nó kéo thân rễ thật dài, nhảy nhót đi theo phía sau Đoản Mệnh.
U Vô Mệnh rõ ràng ngẩn ra một chút: "Tiểu Tang Quả, ta giết Minh ma mà nàng cũng thăng cấp à?"
Tang Viễn Viễn không dám nói thẳng, sợ bị hắn kích động quăng ra ngoài. Nàng tính hé hé một chút, cho hắn thời gian giảm sốc.
Nàng nói: "Ừ...... Chúng nó ăn ăn, cũng bổ ích với ta một chút."
U Vô Mệnh cực kỳ nhạy bén: "Không phải ăn linh mạch chứ?"
Tang Viễn Viễn quyết đoán nói gần nói xa: "Mau! Sóng to Minh ma bên tay phải lại tới nữa rồi!"
Thật có cảm giác khủng hoảng khi lén lấy tiền mua xe bị chồng phát hiện.
Bậy, bậy, không có liên quan nha, tiền, nàng có thể kiếm. Sau đó chỉ cần lặng lẽ bù về cho hắn là được.
Tang Viễn Viễn vừa an ủi chính mình, vừa bất đắc dĩ tiếp thu nhận một đợt lại một đợt Mộc linh tuỷ thấm ra từ linh đài.
U Vô Mệnh khẽ cười một tiếng, ngữ khí toàn là sủng nịch: "Nếu là có thể ăn thì càng tốt chứ sao! Tiểu Tang Quả, vì giúp nàng mau chóng cường đại lên, ta nguyện khuynh tẫn hết tất cả. A, linh mạch đã tính là cái gì."
Tang Viễn Viễn: "......" Nhất thời thật không sờ rõ hắn đang bày tỏ tình cảm chân tình hay vẫn đang giở trò câu cá.
Nàng ngoái đầu lại nhìn nhìn hắn, nhỏ giọng mà nói: "U Vô Mệnh chàng thật là nam nhân tốt nhất thế gian."
Bởi vì hơi có vài phần chột dạ, con ngươi nàng có vẻ mọng nước đến dị thường, nhoáng lên một cái liền làm người say chết trong đó.
Hắn nhanh chóng xoay mặt nàng ra phía trước lại, lại huy đao một phen đến càng thêm xinh đẹp.
Đi thêm một đoạn, dưới những tiếng hoan hô như nước mạnh mẽ thúc giục, một nụ hoa chứa đầy linh mạch lại lần thứ hai hòa tan, một đợt Mộc linh tuỷ nồng đậm tinh túy đến cực điểm lại từ linh đài trào ra, cung cấp cho Tang Viễn Viễn.
Lần này, tu vi nàng như diều gặp gió, đột phá bích chướng lớn của tầng bình cảnh, lập tức tăng lên thành nhất trọng thiên Linh Diệu cảnh!
Nàng xấu hổ nghiêng đầu, thật ngượng ngùng nói cho U Vô Mệnh: "Ta...... Lại tấn giai."
Linh tủy thuần tuý một hệ thế này đối với việc phá cảnh có hiệu quả thần diệu, đẩy một kẻ hèn Linh Minh cảnh băng băng vượt qua bích chướng tầng bình cảnh chạy vèo lên Linh Diệu cảnh tự nhiên như chơi.
Chuyện này thật không thể gạt được. Chỉ trong vòng một thời gian ngắn ngủn như vậy, liền nhảy hai giai, còn phá cảnh luôn, ngoại trừ dùng hết một đám linh mạch kia thật không biết còn có thể giải thích như thế nào.
Tang Viễn Viễn cảm giác được đống linh mạch chứa đựng trong nụ hoa đã bốc hơi không còn —— Khi đem chúng nó luyện hóa thành cố ngọc tinh, giống như ép vào trong hầm luyện chầm chậm, làm chúng nó chậm rãi kết tinh, quá trình tất nhiên là cực kỳ thong thả. Mà luyện hóa linh tủy thì lại là những chấn động cực nóng, mạnh mẽ đè ép, tựa như ép nước trái cây ấy, tốc độ tất nhiên phải gọi là làm người đầu vựng mắt hoa.
Đầy trời hắc điệp phi tiết trung, U Vô Mệnh gục đầu xuống tới, cười như không cười, nhìn chăm chú nàng.
Tang Viễn Viễn: "......" Sớm biết nhanh như vậy đã bị nuốt trụi lũi, vừa rồi nên thẳng thắn xin khoan hồng.
Chỉ thấy U Vô Mệnh ưu nhã mỉm cười: "Tiểu Tang Quả, ta nói, ta nguyện khuynh tẫn hết tất cả giúp nàng thăng cấp —— hiện tại nói ta nghe đi, dùng hết bao nhiêu linh mạch rồi, hai phần? ba phần? Hay là...... năm phần?"
Con rối cũng chui từ dưới bụng Đoản Mệnh ra tới, ngồi nghiêm chỉnh, đôi mắt đen lúng liếng không chớp mắt mà nhìn Tang Viễn Viễn, toàn bộ con rối như một mảnh tĩnh mịch, giống như nó chỉ là một con rối bất động thông thường vậy.
Tang Viễn Viễn: "...... hơn nữa."
U Vô Mệnh nhẹ nhàng hít ngược một hơi khí lạnh, cố áp kinh hoàng nơi khóe mắt: "Chẳng lẽ là bảy phần?!"
Tang Viễn Viễn bi thống khó ức chế: "Đừng hỏi có được không? Tim ta cũng đau quá đây này!"
"Được, ta đã biết," U Vô Mệnh bình tĩnh hít sâu một hơi, "Tám phần đúng không, không sao cả. Tám phần mà thôi, dư lại hai phần đã đủ trang bị đỉnh cấp cho một đội quân tiên phong rồi."
Tang Viễn Viễn đỡ trán, quay người lại.
Tránh thoát U Vô Mệnh, lại phải trực diện đối mặt với con rối.
Nó đặt đôi tay nhỏ của chính ở đầu gối, dương đầu, đôi mắt đen nhánh ngóng nhìn nàng, cái miệng nhỏ bẹp thành một đường thẳng, muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Không đợi Tang Viễn Viễn nói chuyện, cái đầu nhỏ cùng cả thân thể không lớn hơn bao nhiêu đã đầy quyết tuyệt biểu hiện ra ' ta không nghe ta không nghe ' , xoay hẳn về một bên, chợt, đầu và thân đều bắt đầu cử động nghiêng người tụt lại về phía dưới bụng của Đoản Mệnh —— bóng dáng của đôi bả vai nho nhỏ kia thật sự là cô đơn tiêu điều đến bất tận.
Tang Viễn Viễn: "......" Ngẫu tử ngươi đừng đi, ngẫu tử!
Nàng cũng từng làm hài tử rồi, thực minh bạch tâm lý của hài tử —— loại thời điểm này mà nàng lại phun ra thêm mấy lời hứa hẹn hữu danh vô thực nữa sẽ chỉ làm tâm hồn thương tâm của hài tử chịu thêm thương tổn lần thứ hai, cảm giác càng thêm tủi thân cùng thương thân. Không có gì có thể đền bù được việc mất đi một đống sáng lấp lánh, trừ phi có càng nhiều sáng lấp lánh!
Còn U Vô Mệnh...... Hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu so với hài tử.
Hai người lớn nhỏ đều như cùng nhau chui vào một nồi hấp.
Tang Viễn Viễn cân nhắc như vậy, dứt khoát đóng chặt miệng, lại không nói nhiều điều vô nghĩa.
Phải cho thiêu thân vương cùng tiểu ngẫu tử có thời gian yên lặng một chút, mình cũng có thời gian cân nhắc một chút làm sao kiếm càng nhiều tiền lại cho bọn hắn!
U Vô Mệnh đang chờ đợi trấn an: "???"
Cuộc chiến đấu với Minh ma bị gián đoạn, hắn nhịn không được vẫn luôn liếc nàng, lại thấy nàng bất động như núi, căn bản không có chút ý tứ giải thích với hắn.
U Vô Mệnh: "!!!"
Hắn bắt đầu nghĩ lại, mình mới vừa rồi chắc không phải biểu hiện quá keo kiệt chứ, chọc cho tức phụ chưa qua cửa không vui. Thật ra hắn hoàn toàn không có chút ý tứ muốn trách nàng, cho dù nàng có tiêu hết tám phần linh mạch...... Tiêu thì tiêu chứ có sao! Cho dù có tiêu hết chín phần chăng nữa thì đã sao! Hắn là người thiếu một phần linh mạch này à!
Giờ phút này, người đang bị U Vô Mệnh âm thầm cân nhắc tâm tư, Tang Viễn Viễn, đang nghiên cứu sau khi tấn giai lên Linh Diệu cảnh thì có gì khác trước.
Biến hoá rõ ràng nhất, không có gì hơn là chín cây quang huyền trong đầu cô đâu ngưng tụ lại với nhau, biến thành một mầm quả linh chi sáng sáng. Nàng lướt lướt thử, phát hiện xuyên qua mầm sáng này, cảm ứng của nàng cùng Mộc linh uẩn quanh mình trở nên càng thêm rõ ràng chặt chẽ.
Linh Diệu cảnh, có thể đem linh uẩn phóng ra ngoài, quán chú vào trong thân thể quân địch, làm thân xác bị đồng hóa......
Tâm niệm Tang Viễn Viễn vừa động, chỉ thấy trên mặt đất ở phía trước, một gốc cây cỏ dại bỗng nhiên ' hô ' một cái nhảy lên cao gần ba trượng, lá hình răng cưa hung hăng xẹt qua người Minh ma, chỉ nghe ' xoẹt ' một tiếng như tiếng lưỡi dao sắc bén tận xương cắt ngang vang lên, chỗ cỏ dại đảo qua, Minh ma đồng loạt bị cắt thành hai đoạn, rơi trên mặt đất, vừa mấp máy vừa phát ra từng trận gào thét thảm thiết.
Tang Viễn Viễn: "!!!" Lợi hại.
Sau khi cỏ dại thu hoạch một đám Minh ma nhỏ xong cũng không có khôi phục nguyên trạng, mà là vẫn như con bọ ngựa múa may lưỡi hái, hướng về đàn Minh ma đang vọt từ phía sau lên mà diễu võ dương oai.
Nàng ngưng thần cảm ứng, phát hiện lượng linh uẩn rót vào bên trong cơ thể cỏ dại đang thong thả tiêu giảm.
Cứ theo như tốc độ tiêu giảm của nó, ước chừng một lần rót vào có thể duy trì được trên dưới hai mươi giây.
Tang Viễn Viễn suy nghĩ một lát, nhắm mắt lại, toàn lực làm!
Liền thấy trên cả cái bình nguyên giảm xóc này, từng gốc từng gốc thực vật đột ngột từ mặt đất nhảy lên, trong nháy mắt, liền thành một mảnh quái vật rừng rậm.
Những cái cỏ dại đó khi quỳ rạp trên mặt đất, thoạt nhìn thấy hết sức bình thường. Không nghĩ tới khi chúng nó được phóng đại ra, tạo hình của gốc này so với gốc kia lại càng kinh khiếp.
Có cây to lớn như loài bò sát, có loại như quả quýt lớn lại dài, có lại cười dữ tợn như lồng đèn quả dưa, còn có lại bò loằng ngoằng trên mặt đất như con giun......
U Vô Mệnh nhìn đến khóe miệng cứng đờ một chút, lại cứng đờ một chút.
Tang Viễn Viễn: "...... Chúng nó vốn dĩ là hình dạng như vậy nga!"
Đây thật không phải là do nàng đâu.
Đại quân thực vật xung quanh nàng hiện lên, lan ra đến hơn trăm trượng bên ngoài —— giờ phút này, đây là khu vực nàng có thể cùng Mộc linh trong thiên địa cộng minh đến cực hạn.
Đoản mệnh: "Âu, Âu, Âu ô?!"
Nó giống như tránh ôn dịch, né trái né phải tránh đám thực vật quái dị hơi đáng sợ đó.
Ngẫu tử cũng quên mất vừa rồi nó còn đang giận dỗi, nó nắm chùm lông của Đoản Mệnh, từ phía dưới bụng con chó chui ra. Nó há hốc miệng nhìn đám Minh ma che trời lấp đất lọt vào một mảnh quái vật rừng rậm này, bị mấy cái thực vậy đáng sợ ' rắc rắc ' quơ cành lá, chém thành phân bón đầy đất.
Đoản Mệnh chạy về phía trước như bay, Tang Viễn Viễn giơ tay lên, chỉ thấy chỗ linh uẩn cộng minh lại nhanh chóng hiện ra một rừng quái thực vật ở phía trước.
Loại cảm giác này không khác gì biến cát thành vàng, rải đậu thành binh.
Sau khi lướt ra hơn ngàn trượng, đám quái thực vật đầu tiên bị nàng cường hóa đã khôi phục nguyên trạng.
Tang Viễn Viễn dừng tay, xoay người, như suy tư gì đó rồi nhìn U Vô Mệnh nói: "Khuyết điểm chính là thời gian không dài."
U Vô Mệnh hơi hơi hoảng sợ, chợt, mặt đầy thâm ý chấp nhận gật gật đầu: "Không sai, nếu bàn về kéo dài thời gian, ta có kinh nghiệm nhất, để ta dạy cho nàng."
Tang Viễn Viễn giật thót nhìn hắn: "Ta nói là nói linh uẩn nha."
U Vô Mệnh ưu nhã mỉm cười: "Ta nói cũng là nói linh uẩn."
Liền thấy hắn đem hắc đao hơi áp xuống một chút, nhìn nàng nói:
"Nàng xem, nếu làm như vậy, đó là tát ao bắt cá, nhìn có vẻ hung mãnh, nhưng bùng nổ không được vài lần liền sẽ kiệt lực."
Hắn bắt lấy tay nàng, ngón tay dài nắm lại, chỉ nàng cầm chuôi đao. Hắn cầm tay nàng đang nắm đao, chậm rãi huơ nhẹ hắc đao, rót linh uẩn vào, đem lôi diễm xanh trắng phóng ra bốn phía.
Tay hắn cực trầm ổn, cực có cảm giác có lực, lòng bàn tay khô ráo lại nóng ấm, linh uẩn qua thân thể của nàng, nhập vào lưỡi đao.
Tang Viễn Viễn cảm giác được chấn động ma sát kỳ dị.
"Như thế, như thế......"
Giọng nói hắn hơi khàn, khi giết địch thấy máu bị nhiễm một phần sát ý, hưng phấn mà cuồng nhiệt.
Nàng không khỏi tâm thần bị đắm chìm, hoàn toàn thả lỏng thể xác và tinh thần theo hắn, cảm thụ động tác thao túng cùng hình thức linh uẩn ở trong cơ thể.
Đợi khi hắn ngừng lại, nàng đã hiểu được một chút.
Lại điều động linh uẩn, hiệu quả tăng lên hơn ba phần.
Nàng vội vàng trở tay cầm tay hắn, đem ngón tay tinh tế mềm mại của mình ép sát vào uyển mạch (mạch trên cổ tay) của hắn, hơi nghiêng đầu, môi đỏ cong lên, nhìn hắn ngọt ngào cười nói: "Giúp ta nhìn thử xem, cách điều khiển linh uẩn như thế này được chưa, còn cần phải sửa đổi gì không?"
Lời còn chưa dứt, nàng đã điều động mầm ánh sáng màu xanh lá trong đầu mình kích động linh uẩn trong thân thể hắn cùng chấn động —— Tang Viễn Viễn cũng không cảm thấy cái tu vi tép riêu của mình có thể tạo thành thương tổn gì với U Vô Mệnh.
Nàng điều khiển dòng suối linh uẩn như một dải lụa, vừa vô cùng mềm mại nhưng lại cầm không cầm nắm được, cứ thể lởn vởn trong cơ thể hắn làm hắn cũng bị chấn động.
U Vô Mệnh: "??!!!"
Toàn thân trên dưới, bất luận chỗ nào có linh uẩn đều cái linh uẩn mềm mại mờ mịt kia của nàng kia vỗ về sờ soạng! Khi chậm khi nhanh, khi nhẹ khi nặng.
Chấn động cao tầng nhanh chóng lan tràn.
Hắn hít sâu một hơi, cắn chặt răng.
Tay xoay lại, chặt đứt suy nghĩ của nàng.
"Không đủ thuần thục, dẫn linh uẩn còn phải càng đều đều mới được. Như thế." Tiếng nói của hắn ách lại hoàn toàn, như đang cưỡng ép cái gì.
Hắn nắm tay nàng, lần thứ hai chém ra mấy đao.
"U Vô Mệnh chàng quá lợi hại!" Tang Viễn Viễn từ trước đến nay đều không keo kiệt lời ca ngợi của mình.
"Quá lợi hại chưa chắc là chuyện may mắn nha Tiểu Tang Quả." Chỉ thấy người nam nhân này ngạo mạn hơi hơi giơ cằm lên, ánh mắt trên cao nhìn xuống, rất có thâm ý dừng trên mặt nàng, "Nàng tốt nhất, nên chuẩn bị tinh thần."
Là cái loại ánh mắt của kẻ săn mồi nhìn chằm chằm con mồi, sắp nhe ra răng nanh, một ngụm táp một cái nuốt luôn nàng vào bụng.
Tang Viễn Viễn: "......"
Quả nhiên, giống đực sinh vật khi bắt đầu động tình là hoàn toàn chẳng phân biệt thời gian hay hoàn cảnh!
Nàng căn bản không ý thức được mới vừa rồi chính nàng đã vô tình khơi mào cái ngọn lửa muốn mệnh hắn.
Nàng không dám nói nhiều, thành thành thật thật l dựa theo hắn dạy dỗ, triệu ra từng mảnh quái vật rừng rậm càng thêm dầy đặc.
Thực mau, liền tới đoạn trường thành của Chương Châu xúi quẩy.
Tần Châu trang bị hoàn mỹ như vậy mà trước mặt cơn sóng thần Minh ma này cũng chỉ có thể nỗ lực chống đỡ, Chương Châu càng không cần phải nói. Loạn trong giặc ngoài, Chương Kính chiếm cứ kinh đô kia là một con đại sâu mọt, lương thảo, quân bị, đều bị cắt xén. Chương Đại lãnh quân bôn ba khắp nơi, có thể hủy huỷ tường Đông mà đắp vào tường Tây đã là nên khen hắn một câu —— thật là một người biết giật gấu vá vai!
Một con thuyền nát như vậy còn phải phiêu diêu giữa trận mưa gió không ngừng, có thể ngăn cản được sóng thần ngập trời này thì đúng là có quỷ.
Tang Viễn Viễn nhìn tường thành cùng cửa thành phía trước bị Minh ma nhét đầy, trong một chốc lát thật có chút không dám thừa nhận.
Đây vẫn là trường thành sao? Nhìn lên đi, bất quá là cái sóng triều Minh ma đang chồng lên ngày càng cao mà thôi.
Trên mảnh đất dưới trường thành bị Minh ma chiếm đóng, quân coi giữ sớm đã toàn quân bị diệt.
Nói thảm cũng nhìn không ra thảm bao nhiêu —— dưới ma hoạ như vậy, ngay cả đống xương trắng cũng không còn nguyên vẹn, đều bị đạp nát vung vãi khắp nơi trên mảnh đất đầu máu đen.
"Làm sao bây giờ?" Tang Viễn Viễn nhìn cơn sóng đỏ xa xa trước mặt, chỉ cảm thấy hô hấp thật gian nan.
U Vô Mệnh thả nhẹ dây cương.
Đoản Mệnh ngừng vó lại.
Hắn nói: " Ở lại chỗ này."
Dứt lời, đôi cánh ánh sáng phía sau mở ra, thẳng tắp lướt ra ngoài.
Tang Viễn Viễn không cần nghĩ ngợi triệu ra hoa ăn thịt người, bảo hộ một người một chó một rối gỗ kín mít.
35 đoá hoa chứa đựng linh mạch kia hiện giờ đã trở nên trống không.
Tất cả chúng nó đều bị nàng triệu hồi ra, giương miệng rộng, tự do du đãng tại khu đất giảm xóc chứa đầy Minh ma này.
Nàng tiếp tục ném hoa ăn thịt người ra.
Liên tục thăng cấp hai trọng thiên, hiện tại nàng đã không biết cực hạn của mình là ở đâu.
Dứt khoát mượn cơ hội thử một lần.
Hơn nữa mấy canh giờ trước, lúc còn chiến đấu ở trong thành trì của Tần Châu, mấy cây hoa ăn thịt người bản nguyên thuỷ cũng đã trưởng thành từ trong đó. Hiện giờ, nàng có được gần 70 đoá hoa đầu heo thể trạng to lớn, mấy đoá khác dư lại phải cần thời gian để chậm rãi trưởng thành.
Năng lượng bên trong nụ hoa kích động, một đóa lại tiếp một đóa hoa ăn thịt người dạng nguyên thủy bị nàng ném ra ngoài, lung lay kéo thân rễ đi về phía những Minh ma nằm rải rác.
Nhìn toàn bộ hoa đầu heo mồm to đang tác chiến, trong lòng Tang Viễn Viễn thầm nghĩ, hiện giờ nếu so sánh cùng với cường giả cao giai, khả năng đánh xáp lá cà trên diện rộng của mình rõ ràng là phi thường ưu dị. Khiếm khuyết trong năng lực này là khi phải đối mặt, đơn thương độc mã tác chiến với cao thủ chân chính.
Nếu là cao thủ như Hàn Thiếu Lăng, Hoàng Phủ Tuấn, Khương Nhạn Cơ tới, nàng mà ném mấy cái đống hoa này ra chắc chỉ đổi được một trận chê cười.
Dưới tình huống U Vô Mệnh không ở bên cạnh, nếu có cao thủ nào thực lực cao như vậy tùy tiện tới đều có thể dễ dàng lấy đi mạng nhỏ của nàng.
Hiện giờ trong hệ thống lực lượng của nàng, khiếm khuyết chính là kỹ năng phòng ngự cùng kỹ năng ra độc chiêu khi đơn đả độc đấu. Bất đắc dĩ chính là kỹ năng mà cô lĩnh ngộ thật sự là quá hiền lành, quá tùy ý, hoàn toàn không thể khống chế.
Tang Viễn Viễn suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn vè phía U Vô Mệnh.
Hắn đã làn sóng đỏ đậm ngập trời kia, thẳng tắp lướt vào, ngay lập tức liền bị bao phủ hoàn toàn.
Tang Viễn Viễn lại không một chút sốt ruột cho hắn.
Cái đám Minh ma vặt vãnh này làm sao có thể thương tổn cao thủ đã phá cảnh chứ.
Chỉ không biết U Vô Mệnh tính làm cái gì? Trong lòng nàng có linh cảm hắn hình như muốn thừa dịp nơi này không có người sống, tính thử bí kỹ có lực sát thương khủng bố kinh người nào đó một lần.
Ý niệm mới vừa chuyển, bỗng nhiên liền cảm giác được trên làn da có một cơn tê dại nhè nhẹ.
Còn chưa phục hồi tinh thần lại đã thấy lông mao mềm mại của Đoản Mệnh ở kế bên đã dựng đứng lên thẳng tắp khi đụng vào chất vải trên quần áo cô lại kích hoạt một loạt tĩnh điện xẹt xẹt tia lửa.
Lợi hại!
Ở nơi cực xa, một cơn xúc cảm cực kỳ trầm thấp mang theo khuynh hướng kỳ dị, giống như tiếng kim loại nghiền vào nhau ' ô ong ' một tiếng chấn động, từ đáy tim lăn qua thật mạnh, làm cả thân hình đều run rẩy.
Ngay sau đó, chỉ thấy một đạo lại một đạo lôi diễm xanh trắng làm người không tự giác nheo hai mắt lại bay thẳng tới sóng triều Minh ma ngập trời, như là khi đám mây đen nhẹ hở ra có một vài tia nắng lọt xuống vậy.
Lại sau đó nữa, trong không khí một tiếng ầm vang, Tang Viễn Viễn nhất thời không biết rõ đến tột cùng là chuyện nào xảy ra trước, chuyện nào xảy ra sau, chỉ thấy ——
Chỗ lũ Minh ma tụ lại đông đen nhất vốn là một nơi hoang dã giữa thiên địa, bỗng nhiên liền xuất hiện một trái cầu sét đỉnh thiên lập địa. Lúc vừa thấy được nó cũng là lúc nó đã là nổ tung. Tàn ảnh của Minh ma vẫn cứ vẫn duy trì tư thế như sóng thần đỏ đậm ngập trời, nhưng kỳ thật ở cái nháy mắt kia, chúng nó đã bị oành một cái, đốt thành máu đen văng vào giữa không trung, hình thành một đóa mây nấm.
Sóng lớn chấn động hướng về bốn phía cuồn cuộn, đầu tiên là va chạm vào phía trên nội trường thành và ngoại trường thành, khơi dậy tiếng gầm rũ ken két như kim loại. Sau đó chợt văng tung toé ra khắp nơi, kinh khủng hơn chính là Minh ma bị xé nát, đốt cháy, căn bản không có một chút xíu lực chống cự!
"Nguy hiểm!" Tang Viễn Viễn hoảng sợ nhìn sóng lớn kia nổ mạnh rồi đánh thẳng về phía mình.
Nàng vừa triệu tập tất cả hoa ra chắn phía trước, vừa ôm cẩu tử cùng ngẫu tử, đem chúng nó ép chặt xuống mặt đất.
Mới vừa thu xếp xong tư thế, sóng xung kích liền tới rồi!
Nàng thậm chí căn bản không dám ngẩng đầu lên xem, chỉ giống như con đà điểu đem ba cái đầu gắt gao ôm chặt bên nhau, nhắm chặt mắt, gồng cứng sống lưng.
Gió lốc cuồng liệt đến cực điểm từ trái phải thổi qua.
Lại mang theo tiếng rít chói tai , như là kim loại cọ vào nhau nghiền hết tất cả xung quanh ra bã.
Tang Viễn Viễn không khỏi càng nhắm chặt, nhắm chặt đôi mắt hơn, cắn răng chờ đợi một lát, lại không có cảm giác được gió như đao quét qua trên người.
Sau một lúc lâu, nàng thật cẩn thận mà hé một con mắt ra.
Liền thấy trước mắt mình, bên trong cơn sóng bão lửa, một bóng người đứng thẳng tắp, chặn lại tất cả luồng gió lốc đang đánh về phía nàng.
"Sách," U Vô Mệnh bày ra một bộ không chút để ý, "Còn được. Có thể chắp vá dùng một chút."
Vô số mái đen tung bay sau lưng hắn, hắn, giống như là vương giả hắc ám bước ra từ trong Quỷ Vực u minh.
Rất lâu sau đó, gió lốc rốt cuộc cũng ngưng lại.
Tang Viễn Viễn bắt lấy vạt áo U Vô Mệnh, vừa nhìn vừa thăm dò.
Mảnh đất chen chúc đầy Minh ma trước mặt khi nãy đã bị một đợt sấm chớp mưa bão này rửa sạch ra một mảnh đường kính chừng hơn một dặm, trong không khí tràn đầy hương vị điện ly tươi mát. Mảnh đất bên cạnh sấm chớp mưa bão lúc nãy vẫn còn lác đác lôi diễm xanh trắng, Minh ma một khi đặt chân lên, trong khoảnh khắc liền bị đốt thành tro tàn.
"Ta đi đóng cửa."
Quang cánh mở ra, U Vô Mệnh lướt tới dưới cửa thành mới rồi bị công phá, liền thấy cái cửa thành cao gần mười trượng kia bị hắn một tay bắt lấy, một phiến lại một phiến, không chút cố sức đã bị khép lại.
Đóng cửa thành xong, hắn nhàn nhàn huy hắc đao, đem tất cả Minh ma chồng chất dưới chân tường như núi kia đốt thành máu đen.
Chuyện còn lại liền chỉ có thể giao cho Chương Châu tự mình giải quyết.
"Không có việc gì, Hoàng Phủ Hùng cũng nên đến Chương Châu khai thác đá rồi." U Vô Mệnh thực thiếu đánh mà nói.
Tang Viễn Viễn hơi có chút lo lắng nhìn khuôn mặt tuấn tú rõ ràng tái nhợt đi không ít của hắn.
Chỉ thấy một hàng huyết lệ theo khoé mắt khắc trên đôi mắt hẹp dài kia chảy ra.
Đây là do tiêu hao quá mức.
Người nam nhân này, hễ đánh nhau là căn bản giống như không muốn sống.
Tang Viễn Viễn cảm thấy một cơn đau lòng.
Nàng nhanh chân tiến lên, ôm cổ hân, nhón mũi chân, dùng đôi môi ấm áp mềm mại của mình ngăn lại mấy lời mồm mép của hắn, tay trái lặng lẽ nâng lên, xoa gương mặt hắn.
Khi mùi đinh hương huyễn hoặc tâm thần hắn, nàng dùng ngón tay cùng lòng bàn tay lén lau huyết lệ trên mặt cho hắn.
Cái con thiêu thân kiêu ngạo như vậy, thôi đành làm cho hắn vẫn luôn kiêu ngạo.