Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tại văn phòng giáo viên lúc này, thầy Tô đang chấm bài kiểm tra thử của lớp mình. Lớp ông xưa nay đều ở mức dưới trung bình, chỉ lác đác vài trò đạt mức khá. Vừa chấm bài, thầy Tô vừa lắc đầu ngao ngán.
Bỗng, mắt ông ngưng lại trên một tờ bài làm, nét chữ nắn nót, đẹp đẽ, xuống dòng đều thụt lùi đúng một ô, quan trọng hơn hết đó là từ câu 1 đến câu 5 đều cho ra kết quả chính xác. Vốn dĩ ông đã có chút sốc rồi, nhưng sau khi đọc bảng tên phía trên, ông đã không giữ nổi bình tĩnh.
“Chu Lâm Phong, 12D”
Thầy Tô đã đọc đi đọc lại cụm từ này ít nhất ba lần. Trò ấy vậy là làm được cả câu vận dụng cao như câu 5?
Lúc ông gác kiểm tra đều để mắt đến Chu Lâm Phong, ông có thể chắc chắn rằng trò ấy không chép phao cũng chẳng xem bài Châu Tử Du vì Châu Tử Du cũng chẳng khác gì.
Ông quyết định cất bài của Chu Lâm Phong qua một bên, đợi khi có thời gian sẽ hỏi cho ra nhẽ.
Chuông báo tan học, các học sinh ai nấy đều ùa ra như thác, duy chỉ Chu Lâm Phong đứng lại chờ cho bọn họ tản hết rồi mới đi, cô ghét phải chen lấn.
Châu Tử Du nán lại: “Đại tỷ, tối đi 1991’s không?”
*1991’s: tên của một quán bar.
Chu Lâm Phong nhẹ lướt qua người Châu Tử Du, chỉ bỏ lại hai từ: Không đi!
Châu Tử Du cả ngày hôm nay đều bị thái độ của Chu Lâm Phong làm cho nhức đầu. Đột nhiên sao chăm chỉ học hành, rồi lại phớt lờ cả mình?
“Nè thái độ của cậu như vậy là sao?”
Dứt lời, người đã chẳng thấy đâu. Tống Bằng và Bách Hải vẫn còn trong lớp.
Tống Bằng: “Cậu ta sao thế?”
Châu Tử Du hậm hực: “Làm sao mình biết được? Hừ!”
Bách Hải ngó qua ngó lại chẳng thấy đại ca hắn đâu, liền hỏi Tống Bằng: “Này, anh Hứa đâu rồi?”
Tống Bằng xoay xoay gương mặt ngấn mỡ của mình: “Phải đó, anh Hứa đâu?”
Châu Tử Du chen mồm: “Chắc là đi tìm Thanh Thanh rồi!”
Bách Hải chậc một cái: “Anh Hứa bảo sẽ theo đuổi Hà Thanh Thanh 12A, cũng đã hơn một năm rồi, sao lại không có tiến triển thế nhỉ?”
Tống Bằng đưa tay vuốt cằm suy luận: “Ừm, tao nhìn Hà Thanh Thanh cũng có ý với anh Hứa đấy! Thế cái quái gì mà vẫn chưa thành đôi nhỉ?”
“Du Du!!”
Cả ba người theo tiếng gọi quay ra cửa, lại thấy Hà Thanh Thanh đứng ở đấy.
“Ra ngay!”
Châu Tử Du tạm biệt hai người kia rồi vọt ra ngoài.
Bách Hải chống tay lên vai Tống Bằng: “Tao thấy Châu Tử Du cũng khá thân với Hà Thanh Thanh nha, vừa làm bạn của crush vừa làm bạn của tình cũ anh Hứa!”
Tống Bằng nhăn mặt, không để ý đến chi tiết đó: “Nếu không phải tìm Hà Thanh Thanh thì anh Hứa đi đâu mà không chờ tụi mình?”
“Ờ ha, vậy anh Hứa đi đâu?”
Tiệm tóc Bắc Nhã.
“Chà, tóc em xơ quá rồi, lại còn chẻ ngọn, bây giờ anh cắt phần chẻ ngọn đi rồi sau đó phục hồi tóc bằng tinh dầu nhé!”
Chu Lâm Phong tập trung lắng nghe, sau đó gật đầu.
“Dạ, anh nhìn rồi cân chỉnh cho gọn gàng là được rồi!”
Anh thợ làm tóc bắt đầu công việc, khoảng gần một tiếng sau mới hoàn thành. Ngắm nhìn gương mặt ưu tú, mái tóc gọn gàng trong gương. Chu Lâm Phong thầm hài lòng, thật may là khi đánh nhau nguyên thân không để ảnh hưởng đến gương mặt. Cô thanh toán rồi cất bước về nhà.
Theo như cô nhớ, thì nhà nguyên thân nằm gần ngã tư, kế bên là một tiệm kem nhỏ. Loay hoay một hồi, Chu Lâm Phong vẫn chưa tìm được đường. Bỗng vai của cô bị ai đó đặt tay lên, cô khẽ rùng mình, xoay người lại thì nghe được giọng nói khá quen thuộc.
“Này bạn cũ, sao lại lang thang ở đây? Chờ tôi về cùng à?”
Chu Lâm Phong đánh bộp cánh tay cậu xuống, cảm giác khó chịu dâng lên. Cậu ta bị hâm à? Cô đã ngồi ở tiệm tóc cả tiếng đồng hồ, rảnh rỗi hay sao mà chờ cậu ta cùng về.
“Sao đi đâu cũng gặp thế?” Cô lẩm bẩm.
Thanh âm rất nhỏ, nhưng bằng cách nào đó đã lọt vào tai Hứa Hàn Kinh.
Cậu ta bật cười: “Chà, ý cậu là tôi theo dõi cậu?”
Chu Lâm Phong nhíu mày: “Tôi nói thế khi nào?”
Hứa Hàn Kinh nhún vai: “Sao tôi biết được cậu có ý đó không?”
Càng ngày cô càng không chịu nổi những lời nói của cậu.
“Cậu phiền thật!”
Phiền? Hứa Hàn Kinh nhếch môi, vào vấn đề: “Sao lại không về nhà?”
Mắt của Chu Lâm Phong dừng ở căn nhà cách đó vài chục mét. Chẳng buồn nhìn cậu ta lấy một cái: “Không muốn trả lời!”
Dứt lời, cô đi thẳng đến vị trí mình nhìn trúng, bên cạnh là quán kem nhỏ. Cô căng thẳng lấy chìa khóa trong cặp ra mở cửa thử, nhỡ không phải thì sao nhỉ? Tên Hứa Hàn Kinh vẫn đứng cách đó không xa, nếu cô phạm sai lầm, chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ.
May thay, chỉ cần vặn vài cái, ổ khoá đã mở ra. Bước vào nhà, Chu Lâm Phong ngẩn người, bức tranh gia đình đặt ở kệ dép có ba người đó, nhìn nụ cười ấy thật đẹp.
Chu Lâm Phong từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, đến năm 25 tuổi vẫn chưa định nghĩa được gia đình là gì. Nay nhìn nguyên thân và gia đình hạnh phúc như vậy, đột nhiên cũng có chút tủi thân.
Ba mẹ nguyên thân có vẻ rất khá giả, căn nhà riêng này không tính là nhỏ nhưng lại khá bừa bộn. Việc đầu tiên mà một người mắc chứng OCD phải làm đó là: Dọn dẹp.
Khi dọn dẹp góc học tập, Chu Lâm Phong tìm được vài bức ảnh nguyên thân chụp cùng Hứa Hàn Kinh, nhìn cô ấy cười có vẻ vui, hình như lúc trước nguyên thân rất thích cười.
Cô định vứt đi nhưng dù gì đây cũng là kỷ niệm của nguyên thân nên cô quyết định để lại trong ngăn kéo. Cô thật sự không hiểu, người như Hứa Hàn Kinh sao lại có thể khiến nguyên thân mê mệt như thế chứ?
Đoạn, Chu Lâm Phong kiểm tra tủ lạnh, định nấu gì đó ăn nhưng khi mở ra đều toàn là bia, nước ngọt.
“Sao cứ như kẻ nghiện ấy..” Chu Lâm Phong phiền muộn.
Mặc áo khoác vào và đến siêu thị mua một ít đồ.
Lúc đến siêu thị, Chu Lâm Phong chán chả buồn nói, lại gặp phải Hứa Hàn Kinh và bạn bè cậu ta đang đứng đợi mua trà sữa, có cả Châu Tử Du và Hà Thanh Thanh. Chu Lâm Phong không hiểu được tại sao tan học mà lại không về nhà học bài thế nhỉ?
“Phong Phong, cậu ở đây à?” Châu Tử Du thét lớn.
Hứa Hàn Kinh quay sang, thấy một Chu Lâm Phong hai tay cầm túi rau củ quả gì đó, nhìn cũng khá nhiều.
Châu Tử Du đẩy Hà Thanh Thanh về phía Hứa Hàn Kinh còn mình lại chạy đến chỗ Chu Lâm Phong, định ôm lấy cánh tay cô lại bị cô né tránh.
“Cậu sao thế?” Châu Tử Du chu mỏ.
Chu Lâm Phong dị ứng với những loại biểu cảm này, chỉ muốn rời khỏi ngay, nhưng định đi thì Hứa Hàn Kinh ở cạnh lại đi ra chắn trước mặt.
“Oh, bạn gái cũ cũng ở đây à? Tiếc quá tôi chỉ mua cho mỗi Thanh Thanh, không có phần cho cậu rồi..”
Chu Lâm Phong nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh, ra là nữ chính đã xuất hiện. Cũng tốt, như thế cô sẽ mờ nhạt đi, cũng chẳng phải dính dáng đến cậu ta nữa.
“Tôi túng đến nỗi chờ cậu mua cho mới có thể uống à?”
Lời nói ra, Tống Bằng và Bách Hải không nhịn được cười, chỉ có thể kiềm chế trong vô vọng, gương mặt méo mó vì nhịn cười.
Dứt câu, Chu Lâm Phong rời khỏi, Châu Tử Du bên cạnh cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hay là cậu ta đã biết tỏng hết rồi?
Hứa Hàn Kinh nhìn Chu Lâm Phong bước ra cửa siêu thị, sự nghi ngờ sáng giờ vẫn chưa nguôi.
Chẳng phải cậu ta dị ứng với sữa à? Câu trả lời khi nãy là có ý gì?
Hà Thanh Thanh cầm ly trà sữa trong tay, trong lòng ngọt ngọt.
“Hàn Kinh, ngày mai cậu vẫn đi học lúc 7h chứ? Hay là mình đi cùng nha, trước giờ chúng ta đều không đi cùng lúc!”
Hứa Hàn Kinh từ chối: “Sáng mai mình bận rồi!”
Tối đó, Hứa Hàn Kinh không tài nào chợp mắt, cứ nghĩ về sự thay đổi khác thường của Chu Lâm Phong, thoắt cái đột nhiên trở thành người khác. Chẳng lẽ bị đánh đến bất thường luồn rồi à?
Một năm trước, cậu biết được Chu Lâm Phong vì gian lận trong phòng thi nên bị cấm thi, sau đó hàng loạt những vấn đề xảy đến, trong một ngày đẹp trời, cậu đã nói muốn kết thúc, từ đó trở đi, Chu Lâm Phong trở nên điên dại, sa ngã. Hứa Hàn Kinh cũng chẳng màng đến, lấy cớ theo đuổi Hà Thanh Thanh qua mặt người khác. Nhưng khi chứng kiến sự khác thường của Chu Lâm Phong, cậu không cách nào không nghĩ đến.
Hứa Hàn Kinh gác tay lên trán, chờ đợi màn đêm mau tan biến.
Theo thói quen, Chu Lâm Phong rời giường lúc 6 giờ sáng, còn tận 1 giờ 15 phút mới bắt đầu đi học nên cô quyết định làm vài bài tập nghiên cứu nhỏ.
“Một số phương pháp song song dạng Runge - Kutta - Nystrom giải bài toán không cương”
Luận án này cô đã chuẩn bị rất tâm huyết, nay lại phải dở dang ở thế giới này.
Sau khi học một chút, cô ăn sáng và thay đồng phục đến trường.
Vừa bước ra khỏi nhà đã thấy Hứa Hàn Kinh dựa vào cây cột mua kem, dáng vẻ cà lơ cà phất, bất cần đời. Lúc hai đôi mắt chạm nhau, Chu Lâm Phong bỗng cảm thấy quen thuộc nhưng chẳng nhớ rõ.
“Chào buổi sáng, bạn gái cũ!”
Câu nói của cậu đã đưa cô về thực tại, lại là cái danh đó. Cái gì mà bạn gái cũ, cậu ta không mệt à?
“Chào!” Thanh âm Chu Lâm Phong trầm trầm. Giọng điệu không muốn nói chuyện cho lắm.
Chu Lâm Phong bỏ lại cậu và đi trước vài bước, cậu cầm hai cây kem trên tay tiến lên, do lợi thế chân dài, cậu dễ dàng sánh ngang với cô.
“Cầm lấy!” Hứa Hàn Kinh đưa cây kem màu vani cho Chu Lâm Phong.
Chu Lâm Phong từ chối: “Tôi không ăn!”
Hứa Hàn Kinh nhếch môi: “Sao đây, là do tôi không mua trà sữa cho cậu nên vẫn còn giận à?”
Lời này lọt vào tai, Chu Lâm Phong nhíu mày: “Cậu nói cho đứng đắn một chút, tôi đã nói là sẽ tránh xa cậu!”
Hứa Hàn Kinh tỏ vẻ thản nhiên: “Dù gì hai ta đang đi chung đường, cậu tránh sao được? Bây giờ cậu không nhận que kem này thì tôi có đủ điều kiện để kết luận là cậu đang dỗi đấy!”
Chu Lâm Phong tức đến đỏ cả mang tai, cậu ta có bệnh à? Chẳng phải lúc trước ghét nguyên thân lắm sao?
“Cậu đàng hoàng chút đi!”
Hứa Hàn Kinh bật cười, gần đấy có vài học sinh đi ngang, cậu cố ý nói to: “Ai nha, sao lại dỗi lâu thế không biết..”
“Chậc..” Chu Lâm Phong lập tức cầm lấy cây kem trên tay cậu.
Cô là người độc thân, cậu ta cũng có crush của cậu ta, cậu ta bên ngoài lằng nhằng với bạn gái cũ như vậy, chẳng khác nào người khác sẽ nghĩ cô là kẻ thứ ba đâu chứ. Huống hồ Hứa Hàn Kinh nổi tiếng ở trường như vậy..
“Hừ..” Chu Lâm Phong quyết định đi trước cậu vài bước.
Hứa Hàn Kinh đằng sau nhếch môi, chọc giận “bạn gái cũ” cũng buồn cười đó chứ.
Vừa đến trường, Chu Lâm Phong không đến lớp mà rẽ sang hướng đến phòng giáo viên.
“Đi đâu thế?” Hứa Hàn Kinh hỏi.
Chu Lâm Phong nhìn cậu: “Liên quan gì đến cậu?”
Hứa Hàn Kinh nhún vai: “Thế thì thôi..”
Cậu rẽ về phía lớp học, đến lớp, Tống Bằng thấy Hứa Hàn Kinh liền nhảy cẩn lên.
“Anh Hứa, mày biết chuyện gì chưa? Hôm nay có học sinh mới đến lớp chúng ta, nghe nói là một mỹ nam!”
Hứa Hàn Kinh cười khẩy: “Thế thì sao?”
Tống Bằng vỗ vai Hứa Hàn Kinh: “Tao nghe nói thằng nhãi đó kinh lắm, học bá đấy. Vừa giỏi vừa đẹp trai, nhiều khi soán ngôi của mày cũng nên..”
Hứa Hàn Kinh lặng lẽ xắn tay áo lên, Tống Bằng thấy thì hãi, vội câm mồm lùi về chỗ.
Thấy lớp trưởng đang gom bài tập vật lý ngày hôm qua định nộp cho thầy Hồ trên phòng giáo viên, cậu đi đến đó nói với lớp trưởng.
“Để tôi mang đến cho thầy Hồ!”
Lớp trưởng ngẩng đầu định từ chối nhưng ánh mắt hăm dọa của cậu lại khiến cậu ấy sợ hãi.
“Thế cảm ơn cậu!”
Hứa Hàn Kinh ôm đống bài tập sải bước đến phòng giáo viên.
Cách một tấm kính, cậu thấy Chu Lâm Phong đang nói gì đó với thầy Tô.
Cậu lờ mờ nghe được thầy Tô nói rằng: “Bàn cuối cạnh cửa sổ vẫn còn trống, em dọn xuống đó cũng được, hơn nữa sau này đừng như vậy nữa, phát huy năng lực thực sự, thầy thực sự khuyên em..”
Chu Lâm Phong gật đầu, sau đó rời khỏi phòng giáo viên. Hứa Hàn Kinh vờ như vừa mới đến.
“Thầy Hồ, bài tập của 12D!!"