Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi《Công lược thời thượng》 kết thúc, Tư Vũ vội vàng thu dọn hành lý, chuẩn bị trở về nhà. Thẩm Duyệt giúp cô xách vali xuống lầu, vừa đi vừa nói chuyện: "Chị Tư Vũ, em đã nói qua với công ty rồi. Lục tổng cũng đã phê chuẩn, anh ấy nói khi nào chị muốn từ chức thì nói trước một tiếng là được."
Tư Vũ "Ừ" một tiếng, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Lục Tinh Châu cứ gặp Lục Ngũ gia là lại giật mình thon thót, giờ còn mở rộng phạm vi sang cả cô, hắn sao có thể không đồng ý chứ?
Thẩm Duyệt nhìn cô, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Cái kia...Chị Tư Vũ, chị có quan hệ gì với Lục tổng vậy?"
Lục Tinh Châu là Boss nhưng lại quá dễ nói chuyện. Đối với một người đã nhìn quen các minh tinh cãi cọ, lên án công khai công ty chủ quản, Thẩm Duyệt thật sự không dám tin trên đời còn có ông chủ đại công vô tư như vậy.
Tư Vũ nghĩ nghĩ, nói: "...Có thể coi là quan hệ thân thích." Theo vai vế thì, Lục Tinh Châu hẳn phải gọi cô một tiếng cô.
Quan, quan hệ thân thích! Thẩm Duyệt mở to hai mắt, khó trách Lục tổng khoan dung như vậy, thì ra là người một nhà! Cô ngay lập tức hiểu rõ vì sao Tư Vũ có thể ký được hợp đồng hậu đãi đến thế, vì sao chị ấy chỉ là người mới nhưng lại nhận được sự đãi ngộ đặc biệt từ công ty. Đáp án đã quá rõ ràng rồi.
"Chị có bối cảnh như vậy mà lại không tiếp tục phát triển sự nghiệp ở giới giải trí, thật sự quá đáng tiếc..." Thẩm Duyệt vô cùng tiếc nuối: "Có Lục tổng che chở, đi ngang cũng không một ai dám hó hé nửa lời!"
Tư Vũ rất muốn cười:"Bỏ đi, ước mơ của chị cũng không phải là trở thành diễn viên."
Thẩm Duyệt chán nản: "Cũng đúng, chị thích làm họa sĩ truyện tranh mà. Haizz..."
Tiếng thở dài kia nhịp nhàng có độ, còn ẩn chứa một chút ai oán khiến da gà da vịt của Tư Vũ nổi hết cả lên. Thẩm Duyệt phiền muộn nhìn bầu trời đen kịt, nói: "Quả nhiên vẫn phải học thêm một nghề nữa. Chị Tư Vũ, chị xem sau khi về hưu, à không, sau khi giải nghệ, chị vẫn có thể làm thêm rất nhiều việc khác. Em thì không được như thế..."
Tư Vũ đang muốn an ủi hai câu, Thẩm Duyệt lại nói: "Nói nhiều như vậy để làm gì. Nếu chị đã quyết định toàn tâm toàn sức làm họa sĩ truyện tranh, vậy thời gian cập nhật có nhanh hơn không ạ?"
Tư Vũ: "......"
Thẩm Duyệt: "Một tuần ba chương được không ạ? Nói thật với chị, em cũng vừa mới lọt hố, thông cảm cho em nha."
Tư Vũ: "... Không được."
Thẩm Duyệt thúc giục không thành, đành phải uất ức ngậm miệng. Hai người kéo vali vòng ra cửa sau, nơi đó hợp với bãi đỗ xe của khách sạn. Bởi vì cửa chính có truyền thông đứng canh, Ôn Viễn đi trước các cô một lúc, hắn bị chặn đứng ở đấy, mất hơn nửa ngày mới thoát thân, thế nên hai người các cô mới vội vòng đi cửa khác.
Nhìn mãi mà chưa thấy xe đâu, Thẩm Duyệt đang muốn gọi điện hỏi một chút, lại thấy một chiếc xe hơi xa hoa đi vào, không sai một li dừng ở trước mặt bọn họ.
"Không cần gọi." Tư Vũ nói: "Bạn trai chị tới đón, tiện đường tiễn em một quãng được không?"
Thẩm Duyệt: "..." Trước kia thì không cảm thấy gì, nhưng giờ cô đã biết nỗi khổ của mấy con người độc thân rồi.
Do lòng hiếu kì trỗi dậy, Thẩm Duyệt không hề từ chối lời đề nghị của Tư Vũ, theo cô ngồi vào trong xe. Nhưng vừa mới đặt mông xuống, nhiệt độ trên người đột nhiên hạ thấp, Thẩm Duyệt run rẩy, cẩn thận ngẩng đầu, liền thấy Tư Vũ đang ngồi cạnh một người đàn ông tuấn mỹ vô trù.
"Đây là Thẩm Duyệt, trợ lý của em, đưa em ấy về nhà trước nhé." Tư Vũ không hề phát hiện Thẩm Duyệt đang run bần bật, cô nhỏ giọng đọc địa chỉ cho tài xế, sau đó mới quay đầu nhìn Lục Ngũ gia, thấy hắn lộ rõ sự không vui, thỏ trắng vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Ai chọc giận anh thế?"
Lục Ngũ gia hờ hững liếc Thẩm Duyệt một cái, cúi đầu nắm lấy tay Tư Vũ: "Em bàn xong chuyện với Tinh Châu rồi hả?"
Tư Vũ ngẩn người, một lát sau mới gật đầu: "Vâng, giờ chỉ chờ đến thời điểm thích hợp rồi công bố thôi."
Còn những vấn đề phía sau, Lục Tinh Châu vỗ ngực nói hắn sẽ thu xếp ổn thỏa, cô không cần lo lắng.
Lục Ngũ gia cũng không hỏi gì thêm, rũ mắt nhìn chằm chằm bàn tay mềm mại của Tư Vũ. Hắn không thích người ngoài, đặc biệt là lúc chỉ có hai người bọn họ tự dưng lại có một người khác chen vào. Nhưng Thẩm Duyệt tương đối đặc biệt, nếu hắn lên tiếng đuổi người, Tư Vũ chắc chắn sẽ không vui, thôi thì mắt không thấy tâm không phiền vậy.
Thẩm Duyệt cũng không biết nói gì. Kể từ lúc lên xe, cô cảm thấy lạnh lẽo lạ thường, nhất là người đàn ông kia luôn khiến cô có cảm giác áp bách vô hình. Thế nên Thẩm Duyệt vô cùng ngoan ngoãn đặt tay lên trên gối, một cử động cũng không dám.
Trời ạ, bạn trai của chị Tư Vũ quá kinh khủng. Người ôn nhu dịu dàng như chị ấy sao có thể chịu đựng được anh ta nhỉ? Thẩm Duyệt nghĩ trăm lần cũng không ra, tuy rằng cô rất thích cái đẹp nhưng trực giác lại nói cho cô biết người đàn ông kia nguy hiểm cực kì, không nên động vào thì hơn. Hình như vừa rồi chị Tư Vũ có nhắc tới Lục tổng... Chẳng lẽ anh ta cũng có quan hệ với Boss sao?
Dù có tò mò thế nào Thẩm Duyệt cũng không dám hỏi, chỉ có thể thở dài ở trong lòng, giới giải trí đúng là quá rắc rối!
Lúc Thẩm Duyệt xuống xe, trên môi nở nụ cười vô cùng khó hiểu. Tư Vũ cảm thấy ánh mắt của em ấy rất kỳ quái, tựa hồ là đang ám chỉ cái gì đó. Nhưng người đã đi xa rồi, cô cũng ngại không dám hỏi, hơn nữa sau lưng còn có móng vuốt sói đang vươn tới, ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lồng ngực.
Tư Vũ trợn trắng mắt: "Anh có cần vội vàng như vậy không hả..."
Nếu không phải vừa rồi Thẩm Duyệt làm bóng đèn, Lục Ngũ gia sớm đã ôm cô vào lòng. Với tính cách của hắn mà nhịn cho tới bây giờ - đã là hết sức nhẫn nại rồi...
Quả nhiên, Lục Ngũ gia cực kì không vui: "Sao em không nói với tôi trợ lý của em sẽ đi cùng?"
Khóe miệng Tư Vũ run rẩy, chuyện này anh cũng so đo nữa hả. Nhưng đây là đức hạnh của bạn trai nhà mình rồi, cô đành phải lên tiếng dỗ dành: "Về sau anh muốn đưa em ấy về cũng không có cơ hội đâu. Em xin từ chức rồi, Thẩm Duyệt cũng sẽ đi tìm nhà mới, không đi theo em nữa."
Lục Ngũ gia trầm mặc vài giây, lúc này mới miễn cưỡng buông tha con thỏ trắng yếu ớt kia.
Tư Vũ cho rằng hắn sẽ tiếp tục đưa cô đi dạo một vòng thành phố, ai ngờ xe thay đổi phương hướng, đi thẳng về phía ngoại ô. Lúc xe dừng lại, Tư Vũ ngó ra ngoài cửa sổ, lập tức nhìn thấy 3 chữ "Chùa Hương Tích" trên tấm biển sơn son thiếp vàng, cùng với đó là vị hòa thượng quen thuộc đã đứng chờ sẵn ở ngoài cửa.
"Sư đệ, huynh đứng ở đây chờ đệ hơn nửa ngày rồi, còn tưởng rằng đệ lại không cẩn thận lạc đường chứ." Hòa thượng tươi cười thân thiện, thăm hỏi có lễ nhưng lời nói ra lại không hữu hảo chút nào.
Lục Ngũ gia khẽ hừ một tiếng, kéo Tư Vũ bước vào trong chùa. Thỏ trắng vội vàng nghiêng đầu chào hỏi: "Đại sư, thật ngại quá. Là tại tôi, tôi không biết anh ấy định đến đây nên trên đường có đi làm chút chuyện, mong ngài đừng để trong lòng......"
Hòa thượng cười ha hả lắc đầu, ánh mắt có chút hàm ý nhìn Lục Ngũ gia: "Xem phu nhân của đệ này, rất biết thời thế. Tại sao đệ không chịu học hỏi người ta một chút chứ?"
Hai chữ "phu nhân" khiến Tư Vũ có chút ngượng ngùng, cô đỏ mặt nói: "Đại sư, ngài đừng giễu cợt tôi......"
Lục Ngũ gia nắm chặt tay Tư Vũ, nhàn nhạt nói: "Dù sao ông cũng chỉ đứng bên ngoài hâm mộ được thôi." Trừ khi hòa thượng chịu hoàn tục, nếu không muốn tìm một vị phu nhân để học tập là chuyện không thể nào.
Hòa thượng: "..." Miệng của tên oắt này vẫn độc như vậy!
Hắn tức giận trừng mắt Lục Ngũ gia một cái, sau đó dắt bọn họ vào một gian phòng, đợi cả ba đều ngồi xuống mới quay đầu nói với Tư Vũ:"Lần trước sư đệ mang thí chủ tới đây là muốn bần tăng giúp thí chủ cải thiện vấn đề thể chất. Xuyến Phật châu kia tuy rằng hữu hiệu nhưng lại không phải là kế lâu dài."
Nếu Lục Ngũ gia đưa cô tới đây, ắt hẳn là vì chính sự, thế nên Tư Vũ vô cùng nghiêm túc lắng nghe.
Hòa thượng tiếp tục nói: "Bần tăng nghiên cứu rất lâu. Thể chất là do trời sinh, nếu dùng ngoại lực thay đổi thì rất khó để đạt được kết quả như ý. Vậy chi bằng sửa mệnh đi."
Tư Vũ ngẩn người, hỏi: "Sửa mệnh?"
Hòa thượng nhìn hai người, chậm rãi nói: "Mệnh cách của sư đệ cũng là đại hung. Một trong hai người ai tự ý sửa mệnh cũng đều nguy hiểm như nhau. Nhưng vạn hạnh là, hai người trời sinh một đôi, phân tắc hung thần, cẩn tắc vô ưu, thiếu một người thì người kia cũng không thể tồn tại. Cho nên bần tăng nghĩ đến chuyện đồng thời sửa mệnh cho cả hai. Không phải hai người là vợ chồng sao, âm dương giao hợp, nước chảy thành sông, vô cùng đơn giản."
Tư Vũ: "......"
Lục Ngũ gia: "......"
Hòa thượng nói một tràng dài, lại phát hiện phía đối diện không có một ai lên tiếng. Hắn nghi hoặc ngẩng đầu, hai người kia ánh mắt mơ hồ, bộ dạng giống như đi vào cõi thần tiên, hòa thượng lập tức có chút bất mãn, hỏi: "Hai người nghe rõ chứ?"
Bọn họ vẫn trầm mặc, không rên một tiếng.
Hòa thượng đoán ra không ít manh mối, lặng im một hồi, hắn thử hỏi: "Chẳng lẽ... Hai người chưa... hả?"