Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy rằng hiện tại bên ngoài mặt trời vẫn còn đang rất rực rỡ, nhưng vì căn nhà cỏ này của bọn họ vừa nhỏ lại vừa kín, ban ngày ban mặt trong phòng vẫn thập phần tối tăm.
Thẩm Mộ Quân lúc này đang ngồi trên xe lăn, mặt đối mặt nhìn Lý Khanh Khanh ngồi ở trên giường đất.
Lý Khanh Khanh không thích cảm giác bị người nắm cằm, cô vừa định giơ tay đẩy tay Thẩm Mộ Quân ra, lại đột nhiên nghe được Thẩm Mộ Quân nói: "Em hình như rất sợ anh?"
Sợ hắn? Sao có thể?
Đôi mắt Lý Khanh Khanh ngay từ đầu vẫn luôn cụp xuống, không muốn đối diện với hai mắt Thẩm Mộ Quân, cô lo lắng Thẩm Mộ Quân là dị năng giả hệ tinh thần, sẽ phát hiện ra những bí mật nhỏ mà cô cất giấu ở trong lòng.
Từ cái hôm xuyên đến thế giới này, hình như cô đã quên mất sợ hãi là gì.
Nơi này không có tang thi đáng sợ cùng với đám động vật dị biến, cũng không có nhân tâm hiểm ác sâu thẳm làm người không thể không đề phòng, đoạn thời gian này đối với Lý Khanh Khanh mà nói, chính là khoảng thời gian thư thái hạnh phúc nhất của cô từ sau khi mạt thế xảy ra.
Bởi vì ở mạt thế nhiều năm như vậy, Lý Khanh Khanh đã dưỡng thành trực giác vô cùng mẫn cảm đối với nguy hiểm.
Khi dao động dị năng mạnh mẽ của Thẩm Mộ Quân xuất hiện, trong lòng Lý Khanh Khanh xác thật là có sợ hãi. Bởi vì ở mạt thế, dị năng giả hệ tinh thần là khó đối phó nhất, cũng là khó phòng bị nhất.
Lúc ấy cô đã cho rằng mình gặp phải một kẻ địch vô cùng mạnh mẽ, nhưng sau khi phát hiện ra nơi dị năng này xuất phát, thì trái tim treo cao cao của Lý Khanh Khanh tức khắc được thả xuống.
Trực giác cùng lý trí của Lý Khanh Khanh nói cho cô, Thẩm Mộ Quân không phải là kẻ địch của cô, hắn sẽ không thương tổn cô một chút nào.
Loại tín nhiệm này, thoạt nhìn có chút mù quáng, thậm chí có chút không có căn cứ gì.
Nhưng mà Lý Khanh Khanh lại có một loại cảm giác, tựa hồ từ tận đáy lòng không ngừng nhắc nhở cô. Nó giống như đang nói: Thẩm Mộ Quân sẽ không thương tổn mày đâu, bởi vì hắn......
Khi Lý Khanh Khanh âm thầm thất thần, cả người thoạt nhìn ngốc ngốc lăng lăng.
Thẩm Mộ Quân cảm thụ được lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại, có chút bất đắc dĩ nhìn người trước mặt không hề có chút phòng bị đối với hắn. Có trong nháy mắt, từ chỗ tối tăm sâu thẳm nhất trong óc hắn, có một giọng nói đáng sợ đang kêu gào lên, muốn nhốt cô ấy lại......
Bởi vì chỉ có như vậy, hắn sẽ không bao giờ lo được lo mất nữa.
Nhưng mà khi hắn duỗi tay nắm lấy cổ tay của cô, cái ý niệm đáng sợ kia liền lập tức biến mất.
Hắn thật sự quá hiểu tính cách Lý Khanh Khanh, nếu hắn thật sự dám đối đãi với cô như vậy, cô không chỉ sẽ cùng hắn trở mặt thành thù, còn vĩnh viễn biến mất trong thế giới của hắn.
Thẩm Mộ Quân chậm rãi nâng tay Lý Khanh Khanh lên, sau đó hôn xuống mu bàn tay cô một cái.
Lý Khanh Khanh vốn còn đang ngẩn người, kho cảm giác mu bàn tay chợt hơi ấm lên, cả người lập tức phục hồi tinh thần lại. Cô nhìn Thẩm Mộ Quân vẻ mặt thong dong ngẩng đầu, bất mãn đến bên miệng tức khắc ngừng lại.
Hiện tại thân phận của Thẩm Mộ Quân là chồng của cô, chồng hôn tay vợ mình, vốn dĩ chính là chuyện đương nhiên.
Nếu như cô lại làm mặt đại kinh tiểu quái, có thể làm Thẩm Mộ Quân cảm thấy cô có vấn đề hay không?
Không đúng! Hôm nay khi cô đánh lợn rừng, Thẩm Mộ Quân hẳn là đã có điều hoài nghi đi? Vậy...... Vậy sao hắn còn...như thế?
Lý Khanh Khanh nhịn không được nói: "Có phải anh đã biết rồi hay không?"
Thẩm Mộ Quân thấy Lý Khanh Khanh không tránh khỏi tay hắn, lúc này tâm tình đột nhiên trở nên dị thường tốt đẹp. Hắn nghe vậy, hơi hơi nheo nheo mắt, cặp mắt vừa to lại vừa đen láy lập tức bị hàng lông mi rậm che mất hơn phân nửa.
Thẩm Mộ Quân dùng lòng vết chai mỏng trong bàn tay nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay non mịn của Lý Khanh Khanh, Lý Khanh Khanh như bị điện giật, lập tức từ trên giường đất đứng lên.
Cô nha, sợ nhất là nhột, lúc này bị Thẩm Mộ Quân làm cho toàn bộ bàn tay đều tê tê dại dại.
Cô có chút tức giận ném tay Thẩm Mộ Quân ra, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi đang nói chuyện với anh đây, anh có nghe thấy tôi đang nói cái gì không?"
Thẩm Mộ Quân thấy bộ dáng cô nghiêm túc như vậy, nhịn không được hơi hơi cong đôi môi mỏng một cái, lộ ra một nụ cười xinh đẹp.
Lý Khanh Khanh bị nụ cười này của Thẩm Mộ Quân làm cho ngây người một chút, đột nhiên cảm thấy bề ngoài cái tên này thật rất không tồi, đặc biệt là khi hắn giống như bây giờ, cong khóe miệng cười.
Thẩm Mộ Quân sợ Lý Khanh Khanh thật sự tức giận, vì thế rốt cuộc mở miệng nói: "Anh biết."
Lý Khanh Khanh có hơi chưa kịp phản ứng lại, nghe vậy theo bản năng hỏi: "Biết gì?"
Thẩm Mộ Quân thấy thế, thập phần kiên nhẫn mà tiếp tục nói: "Anh nói, anh biết, em không phải cô ta."
Đáy mắt Lý Khanh Khanh hiện lên một mạt hoảng sợ, nhưng ngay sau đó thì hoảng sợ đã bị buồn bực thay thế. Cô bước một bước vượt lên trước mặt Thẩm Mộ Quân, sau đó trên cao nhìn xuống nhìn Thẩm Mộ Quân.
"Anh biết? Anh biết khi nào?"
Nếu hắn đã sớm biết, vậy tất cả những cẩn thận, lén lút của cô trước nay chẳng phải là trò cười, cô thật giống một đứa ngốc rồi sao?
Thẩm Mộ Quân tựa như nhìn ra suy nghĩ của cô, hắn kỳ thật rất muốn nói rằng đời trước hắn đã biết. Bất quá vì giữ gìn mặt mũi cho vợ mình, Thẩm Mộ Quân vô cùng cầu sinh nói: "Cũng mới đây...... Hai ngày gần đây thôi."
Lý Khanh Khanh nghe vậy trong lòng vẫn cảm thấy bất ổn, đối với kỹ thuật diễn của bản thân mình, Lý Khanh Khanh kỳ thật rõ ràng hơn bất luận kẻ nào.
Nàng cứ cảm thấy Thẩm Mộ Quân nói đại, nhưng mà khi cô nhìn vào đôi mắt đen kịt của Thẩm Mộ Quân, lại cảm thấy hiện giờ bọn họ đều đã ngả bài, Thẩm Mộ Quân lại lừa cô nữa thì có ích lợi gì?
Lý Khanh Khanh đã từng tưởng tượng, nếu có một ngày áo choàng bị người vạch trần, bản thân mình phải tiếp tục đi như thế nào đây?
Cô nghĩ tới rất nhiều biện pháp xử lý, nhưng không nghĩ rằng khi thật sự tới ngày này, cô sẽ lại tâm bình khí hòa ngồi ở chỗ này như vậy.
Lý Khanh Khanh cảm thấy cô có thể bình tĩnh như vậy, một phần lớn nguyên nhân chính là do người biết thân phận của cô là Thẩm Mộ Quân.
Cô cảm thấy một chính nhân quân tử giống như Thẩm Mộ Quân vậy, tất nhiên sẽ không lấy chuyện này đi uy hiếp cô. Rốt cuộc trong khoảng thời gian sống chung này, cô đối xử với Thẩm Mộ Quân cùng hai đứa nhỏ cũng không tồi.
Thẩm Mộ Quân hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ niệm tình cô, sẽ không đối xử với cô như nguyên chủ, đưa vào nông trường lao động cải tạo.
Lý Khanh Khanh thấy Thẩm Mộ Quân thật sự không hề tức giận, thậm chí vẻ mặt còn thập phần bình tĩnh nhìn cô. Đôi mắt Lý Khanh Khanh đột nhiên vừa chuyển, nhịn không được mở miệng nói: "Nếu anh đã biết bí mật của tôi, anh định xử lý tôi như thế nào?"
Chỉ cần câu trả lời của Thẩm Mộ Quân làm cô không hài lòng, cô liền lập tức khởi động phương án lúc trước đã chuẩn bị. Dù sao hiện tại đã là năm 75, cao lắm thì cô trốn vào trong núi sâu hai năm. Chờ đến khi thời đại hoàn toàn mở cửa, lại ở chạy ra một lần nữa dung nhập vào thế giới này.
Thẩm Mộ Quân nghe vậy, mắt đen lại bắt đầu không chịu khống chế mà run rẩy. Tuy hắn không thể nhìn thấu suy nghĩ của Lý Khanh Khanh giống như nhìn thấu người khác, nhưng ý tứ ngầm trong lời này của Lý Khanh Khanh hắn vẫn hiểu được.
Thẩm Mộ Quân: "Xử lý em? Vì sao phải xử lý em?"
"Anh không cảm thấy tôi rất kỳ quái?"
"Vậy em cảm thấy anh kỳ quái không? Anh cũng giống như em, trên người cũng che giấu điểm kỳ quái. Vậy em cảm thấy anh kỳ quái không? Em muốn xử lý anh không?"
Thẩm Mộ Quân thường không hay nhiều lời, hiện giờ hiếm khi lại một hơi nói ra nhiều như vậy, Lý Khanh Khanh bị hắn hỏi đến sửng sốt.
"Vậy ý anh là......"
Thẩm Mộ Quân: "Em đối với anh và hai đứa nhỏ như thế nào, trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Cho nên...... Em không cần lo lắng, anh sẽ không hại em."
Lý Khanh Khanh không nghĩ tới Thẩm Mộ Quân dễ nói chuyện như vậy, trong chốc lát cô có chút phiêu phiêu, đột nhiên không nhịn được nói: "Thẩm Mộ Quân, anh thấy như vầy được không? Nếu anh đã biết bí mật của tôi, biết tôi không phải là Lý Thanh Thanh ngược đãi anh và hai đứa nhỏ, mà tôi cũng biết bí mật của anh, hơn nữa tôi còn có thể chỉ anh cách điều hoà, kiểm soát dị năng trên người...... Anh xem, dù sao chúng ta cũng không có bao nhiêu tình cảm, không bằng thả cho nhau tự......"
Không đợi Lý Khanh Khanh nói cho hết lời, Thẩm Mộ Quân đột nhiên lạnh mặt ngắt ngang lời cô.
"Cho nên, em muốn cùng anh ly hôn?"
Lý Khanh Khanh nghe vậy, theo bản năng liền muốn gật đầu, nhưng cô thấy sắc mặt Thẩm Mộ Quân không thích hợp, trong chốc lát thật sự không dám gật.
Kỳ thật khi cô nói giữa bọn họ không có bao nhiêu tình cảm, thì cũng biết câu này có chút không nói lý. Rốt cuộc hiện tại cô đã biết tâm tư của Thẩm Mộ Quân là đối với cô, nhưng cô lại nói như vậy, hình như là...... Có hơi quá đáng rồi.
Lý Khanh Khanh có hơi chột dạ cúi đầu, cô vừa nhéo ngón tay mình, vừa nhỏ giọng muốn thuyết phục Thẩm Mộ Quân.
"Anh có cái gì không vui chứ? Chúng ta cứ như vậy buộc chặt bên nhau, anh cũng giống như người không có vợ vậy. Anh đừng cảm thấy tái hôn không dễ kiếm vợ, không bao lâu nữa chân của anh sẽ khỏi rồi, với bề ngoài xuất chúng với năng lực ưu tú của anh, muốn vợ thế nào mà chả có?"
Lý Khanh Khanh nhìn Thẩm Mộ Quân càng ngày càng đen mặt, cô cảm thấy mình nói rất có lý mà, sao người này sắc mặt lại khó coi như vậy? Đặc biệt là ánh mắt Thẩm Mộ Quân nhìn nhìn cô, thấy thế nào cũng cảm thấy như nhìn kẻ phụ tình lãnh bạc vậy.
Thẩm Mộ Quân: "Anh không muốn tìm vợ gì nữa, anh chỉ muốn em."
Lý Khanh Khanh không nghĩ tới hắn lại nói trực tiếp đến như vậy, trái tim vẫn luôn vững vàng của cô đột nhiên nhảy trật mấy nhịp. Cái cảm giác tâm hoảng ý loạn lần trước lại xông ra nữa, cô có chút không thoải mái hít sâu một hơi.
"Tôi có cái gì tốt chứ? Con người của tôi vừa máu lạnh lại vô tình, hơn nữa tôi căn bản.. không thích anh,...... Anh ưu tú như vậy, càng thích hợp với những người phụ nữ dịu dàng lại săn sóc hơn."
Thẩm Mộ Quân nghe vậy cười khổ một chút, hắn ưu tú sao? Nếu hắn thật sự ưu tú, sao cô cứ phải một mực khăng khăng muốn rời khỏi hắn?
Thẩm Mộ Quân dùng sức siết chặt tay cầm xe lăn, ngón tay với khớp xương rõ ràng bởi vì quá mức dùng sức mà có vẻ tái nhợt. Hàng lông mi rậm của hắn đã hoàn toàn che đôi mắt lại, sau đó dùng ngữ khí mang chút bướng bỉnh, nói: "Nhưng mà anh chỉ muốn em thôi."
Lý Khanh Khanh có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, lần đầu tiên cảm thấy Thẩm Mộ Quân này thật cố chấp.
Nếu nói cô không có chút tình cảm nào với Thẩm Mộ Quân, cũng không đúng. Rốt cuộc bọn họ sống bên nhau lâu như vậy, cô cũng không phải một cục đá, thật đúng là không có cách nào mà giữ cho bản thân không có một chút tình cảm gì.
Nhưng mà thứ tình cảm đó là gì, bản thân cô còn không biết, nhưng cô chắc chắn nó chưa sâu đậm đến nỗi cô phải bất chấp hết trao cuộc đời còn lại của mình cho đối phương, chỉ vì đối phương thích mình.
Ngay khi Lý Khanh Khanh sắp hạ quyết tâm, muốn lại lần nữa mở miệng, Thẩm Mộ Quân đột nhiên mở miệng trước: "Có thể cho anh thời gian hai năm được không?"
Lý Khanh Khanh nghe vậy nâng đôi mắt lên, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thẩm Mộ Quân.
Thẩm Mộ Quân: "Nếu hai năm sau, em vẫn muốn rời đi, anh liền buông tay."
Nếu sau hai năm nữa, Lý Khanh Khanh vẫn không hề có bất cứ tình cảm nào với hắn, vẫn lựa chọn kiên quyết rời đi, vậy chứng minh hắn thật sự không thích hợp với cô ấy.
Hơn nữa sau hai năm, Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo cũng lớn hơn một chút, lúc ấy thời đại cũng hoàn toàn mở cửa rồi.
Cho dù Lý Khanh Khanh giống như đời trước, ly hôn với hắn rồi mang theo Thẩm Gia Hảo rời đi, thì cuộc sống về sau của cô ấy cũng có thể đỡ hơn một chút.
Trong suy nghĩ của Lý Khanh Khanh, cô cũng cân nhắc đến tình huống Thẩm Mộ Quân suy xét. Cô thực mau liền hiểu được dụng ý của Thẩm Mộ Quân, tuy rằng Thẩm Mộ Quân nói là cho hắn hai năm, kỳ thật cũng chính là cho Lý Khanh Khanh cô hai năm.
Lý Khanh Khanh nhịn không được thấy hốc mắt đau xót, cô dùng sức mím mím môi, sau đó mới nhìn Thẩm Mộ Quân nói: "Vậy thì hai năm."