Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lý Khanh Khanh nhìn Thẩm Nhạc Hương trước mắt, đột nhiên hỏi con bé: "Hương Hương, trước khi bị thương, có phải cha con rất lợi hại hay không?"
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy mắt to xoay chuyển, sau đó vẻ mặt có chung tự hào nói: "Cha con là người lợi hại nhất công xã đó."
Thẩm Gia Hảo một bên tuy rằng không nói chuyện, cũng tán đồng nhìn chị nó.
Nếu như hiện tại đã có siêu anh hùng, như vậy Thẩm Mộ Quân ở trong lòng bọn nó, liền giống như siêu anh hùng vậy.
Kỳ thật Lý Khanh Khanh không biết trước kia Thẩm Mộ Quân ngoại trừ là "đoá hoa công xã", còn là thần tượng trong lòng rất nhiều đứa con nít.
Lý Khanh Khanh tiếp tục không vội không gấp hỏi: "Vậy nương con đây, có phải cũng rất lợi hại hay không?"
Tuy Thẩm Nhạc Hương không rõ vì sao nương lại hỏi như vậy, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.
Lý Khanh Khanh thấy vẻ mặt hai đứa nhỏ có chút hoang mang nhìn mình, mặt không đỏ tâm không nhảy bắt đầu lừa bọn nhóc, nói: "Người ta nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con ra đã biết đào hang. Cha và nương các con đều lợi hại như vậy, con và Gia Hảo đều là con của cha nương, về sau tất nhiên cả hai đứa cũng sẽ rất lợi hại."
Thẩm Nhạc Hương vừa nghe như vậy, cảm thấy nương nó nói hình như rất có lý. Sau khi con bé nghĩ thông, nhịn không được vui vẻ nở nụ cười, lộ ra hàm răng đều tăm tắp như bắp.
Tuy Thẩm Gia Hảo còn có hơi ngơ ngác, không biết nương nó và chị nó rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng nó cũng ngây ngốc cười theo Thẩm Nhạc Hương.
Lý Khanh Khanh nhìn hai đứa nhóc nhảy nhót đằng trước, sở dĩ cô nói ra như vậy, là cũng có suy tính riêng của mình.
Từ sau khi xuyên tới nơi này, cô liền bắt đầu lợi dụng linh thực biến dị để cải thiện thể chất cho một lớn hai nhỏ trong nhà.
Tuy rằng ngay từ đầu chỉ là một lượng rất nhỏ, nhưng nhiều lượng nhỏ sẽ trở thành số lượng lớn.
Dựa theo số lần Lý Khanh Khanh cho bọn nhỏ dùng, hiện giờ thể chất hai đứa nhóc này ắt hẳn phải mạnh hơn mấy đứa nhỏ cùng thôn rồi.
Linh thực ngoại trừ có thể cải thiện thể chất người, trị liệu rất nhiều nghi nan tạp chứng, còn có hiệu quả thanh tẩy làm đẹp này nọ.
Cho nên hiện tại, hai đứa nhỏ ngoại trừ sức khoẻ càng ngày càng tốt, thì bề ngoài cũng đáng yêu hơn trước kia rất nhiều.
Còn vì cái gì hai đứa nhỏ lại không phát hiện bản thân mình biến đổi, chủ yếu là vì bọn nó chỉ ngoan ngoãn ở trong nhà chơi, chưa từng đánh nhau với người khác, cũng không chạy loạn khắp nơi, căn bản chúng nó không có cơ hội phát hiện bản thân có gì dị thường.
Nhưng mà hiện tại bọn nhóc không có phát hiện, cũng không có ý nghĩa là về sau cũng sẽ không phát hiện. Cho nên cô liền xây dựng tâm lý ngay từ đầu, để sau này khi bọn nó phát hiện ra bản thân có gì dị thường sẽ không hoảng hốt, sợ hãi, cũng là để cho bọn nó càng dễ dàng tiếp thu những đặc biệt của chính mình.
Chờ đến khi sau này bọn nó vô tình phát hiện là sức lực mình trở nên rất lớn, thậm chí còn mạnh hơn nhiều so với mấy đứa nhóc cùng tuổi khác, thì bọn nó sẽ nhớ tới lời Lý Khanh Khanh nói hôm nay, sau đó quy chuyện này về cho cha mẹ ruột của mình.
Khi Lý Khanh Khanh nghĩ như vậy, có hơi chột dạ nhìn hai đứa nhóc phía trước. Cô cứ cảm thấy thân là một người mẹ, cô lừa tụi nó như vậy thật cũng không phải tốt, nhưng mà để về sau không phải phiền toái giải thích này nọ, cô vẫn nên lót đường trước để chuẩn bị sớm thì hơn.
Bởi vì nhà Lý Khanh Khanh được chia thịt tương đối nhiều, cho nên sau khi lãnh thịt trở về, cô liền bắt đầu vội vàng xử lý thịt lợn rừng.
Thẩm Mộ Quân nhìn cánh tay thon dài lại trắng nõn kia của cô, không muốn để tay cô đi chạm vào đống thịt heo máu me kia chút nào. Lúc này hắn cũng nghỉ ngơi tương đối rồi, liền chủ động ôm lấy chuyện xử lý thịt heo rừng.
Lý Khanh Khanh thấy sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt, liền mở miệng nói: "Hay là chúng ta cùng nhau đi đi, anh giúp tôi rửa thịt sạch sẽ, tôi cũng sẵn tiện mang hai cái bình ra ngoài đó rửa luôn."
Thẩm Nhạc Hương thấy cha mẹ đều muốn đi bờ sông, nó chả muốn ở nhà đợi chút nào, liền lấy cái giỏ tre của mình ra.
Thẩm Gia Hảo bây giờ còn nhỏ, làm cái gì cũng thích học theo chị gái. Hơn nữa nó cũng không có bạn bè gì chơi cùng, nên chỉ muốn thời thời khắc khắc dính lấy cha nương cùng chị gái.
Vì thế Thẩm Gia Hảo nhảy nhót chạy vào trong, sau đó ôm món đồ chơi Lý Khanh Khanh mua cho nó, lại nhảy nhót chạy ra ngoài.
Khi Lý Khanh Khanh ôm hai cái bình ra tới, liền thấy hai đứa nhóc chờ ở trong viện, mặt mày hăm hở chờ mong xuất phát nhìn cô.
Lý Khanh Khanh có chút buồn cười nhìn bọn nó, cố ý làm bộ nhìn không nhìn ra ý tứ của bọn họ, nói: "Hai đứa làm gì vậy á?"
Thẩm Nhạc Hương vội vỗ vỗ giỏ tre của mình, vẻ mặt như người lớn ngưỡng mặt nói: "Nương,con cũng muốn cùng hai người đi làm việc."
Thẩm Gia Hảo còn có hơi mơ hồ, nó nghe vậy, đầu tiên là ngốc ngốc chớp chớp đôi mắt to, sau đó căng chặt khuôn mặt nhỏ, gật gật đầu.
Lý Khanh Khanh bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó nhìn Thẩm Mộ Quân nói: "Thẩm Mộ Quân, con trai con gái anh nói muốn giúp chúng ta làm việc kìa."
Thẩm Mộ Quân đẩy xe lăn từ bên trong nhà ra, hắn đã thay đổi một bộ quần áo cũ dơ, trong lòng ngực còn ôm kia cái thau thịt lợn rừng lớn kia.
Hắn nghe vậy, tựa hồ cười khẽ một tiếng, sau đó hắn liền giương mắt quét qua hai đứa nhỏ một cái nói: "Vậy để cho bọn đứa nó đi theo đi, dù sao ở nhà cũng chán."
Thẩm Nhạc Hương vừa nghe, lập tức cao hứng hoan hô một tiếng, liền lôi kéo Thẩm Gia Hảo còn chưa kịp phản ứng lại chạy ra bên ngoài.
Thẩm Mộ Quân đẩy xe lăn ra cửa viện, nhìn Lý Khanh Khanh khoá cửa nhà lại, lúc này mới nói với Lý Khanh Khanh: "Hôm nay em có hỏi Hương Hương xem sao nó lại đột nhiên chạy qua bên chỗ gặt lúa bên kia không?"
Lý Khanh Khanh mỗi tay cầm một cái cái bình, nghe vậy bước chân chợt dừng lại. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này.
Thẩm Nhạc Hương là đứa bé rất nghe lời, những tình huống nguy hiểm giống như hôm nay nó chưa bao giờ tự tiện dám lại gần. Hơn nữa lúc ấy Lý Khanh Khanh thấy bộ dáng nó cũng không giống như chạy tới xem náo nhiệt.
Lý Khanh Khanh không khỏi nhớ lại lời nói của Thẩm Nhạc Hương lúc ấy, con bé nói: "Nương, sao nương lại từ ngoài chạy vào đây? Cha con đâu rồi?"
Lý Khanh Khanh nhịn không được nhíu mày, vô nói: "Đợi một lát nữa tôi nhất định phải hỏi kỹ con bé mới được."
Một lát sau, khi Lý Khanh Khanh đang rửa bình, liền kéo Thẩm Nhạc Hương lại nghiêm túc dò hỏi tình huống.
Thẩm Nhạc Hương không màng nguy hiểm cũng muốn chạy về hướng đụn thóc bên kia, là bởi vì nó nghe người khác nói Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân ở ngay nơi đó. Người kia còn nói Thẩm Mộ Quân hình như bị thương, bảo nó chạy nhanh qua nhìn xem.
Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân vừa nghe, trong lòng hai người tức khắc vang lên chuông cảnh báo. Đây rõ ràng là có người muốn lừa Thẩm Nhạc Hương vào chỗ nguy hiểm, tưởng tượng đến Thẩm Nhạc Hương có khả năng sẽ vì vậy mà bị thương, trong lòng hai người tức khắc nhịn không được nghĩ lại mà sợ.
Lý Khanh Khanh lạnh mặt, sau đó nhìn Thẩm Nhạc Hương nói: "Chuyện đó là ai nói với con vậy?"
Thẩm Nhạc Hương vốn còn đang vui vẻ nghịch nước, nó thấy sắc mặt Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân không thích hợp, có chút sợ hãi nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Nương, là...... Là Đại Nữu nói cho con, nó nói cha bị thương, bảo con qua nhìn xem......"
Tuy Thẩm Nhạc Hương tuy không rõ đã xảy ra cái gì, nhưng mà nó vốn là đứa biết nhìn sắc mặt người. Nó đang nghĩ xem có phải nó phạm lỗi sai nào hay không, vì sao sắc mặt cha nương lại khó coi như vậy?
Lý Khanh Khanh vừa nghe là Lưu Đại Nữu, nhịn không được đầy mặt kinh ngạc nói: "Lưu Đại Nữu? Con bé đó mới có bao lớn chứ, sao lại có thể......"
Lý Khanh Khanh vốn dĩ là mấy người có thù oán với nguyên chủ làm, nhưng cô làm thế nào cũng không nghĩ tới lại là một đứa trẻ, còn là một đứa nhóc còn chưa thay hết răng?
Đối với cái nhân vật siêu cấp vai phụ Lưu Đại Nữu này, Lý Khanh Khanh thật nhớ còn không rõ ràng. Cô chỉ biết đứa nhỏ này có bệnh công chúa, thích cảm giác được người khác theo đuổi chiều chuộng. Nhưng vì cái nhân vật này phụ đến mức không ảnh hưởng đến cốt truyện, cho nên trước kia khi đọc sách, Lý Khanh Khanh đều không đặc biệt chú ý.
Thẩm Mộ Quân ra ý bảo Thẩm Nhạc Hương lại đây, chờ đến khi con bé đi đến trước mặt mới mở miệng nói: "Hương Hương, đôi khi, lời người khác nói cũng không nhất định là sự thật. Con không thể vì người khác nói, liền dễ dàng đặt mình đặt mình vào trong nguy hiểm."
Thẩm Nhạc Hương mờ mịt nhìn hắn, nó nhịn không được nói: "Nhưng mà Đại Nữu là bạn con mà."
Thẩm Mộ Quân nhìn đứa con gái còn nhỏ, vươn bàn tay to xoa xoa đầu nó. Bàn tay hắn rất lớn, lại nặng, Thẩm Nhạc Hương cảm thấy tóc mình chắc phải bị đè dẹp lép.
"Có một số bạn, không nhất định là bạn thật sự. Hương Hương, cha biết bây giờ con còn nhỏ, rất nhiều đạo lý con nghe cũng không hiểu. Nhưng con phải nhớ kỹ một chút, đó chính là cha và nương con đều vô cùng lợi hại, bất luận gặp phải cái nguy hiểm gì, chúng ta đều sẽ không sao cả.
Cho nên, con không được vì mấy câu nói mờ mịt như vậy, liền không quan tâm chạy về hướng nguy hiểm. Bởi vì ở trong lòng cha nương, an toàn của con còn quan trọng hơn cha nương nhiều. Chỉ có khi con bình an, thì cho dù tình cảnh của cha nương có nguy hiểm, đều có thể chém sạch chông gai trở lại cạnh con."
Lý Khanh Khanh nhìn bộ dáng Thẩm Mộ Quân dạy dỗ Thẩm Nhạc Hương, trong chốc lát thời đột nhiên liền nhớ tới ba mình, cái người ba đã sắp hoá thành tang thi còn muốn bảo vệ cô.
Khi ông nhốt bản thân mình lại, có phải cũng đang nghĩ giống như Thẩm Mộ Quân bây giờ? Chỉ cần cô được an toàn, bình an, thì cái gì cũng không quan trọng......
Lý Khanh Khanh ngơ ngác nhìn hai cha con trước mắt, trong nháy mắt thế nhưng có chút hâm mộ Thẩm Nhạc Hương.
Kỳ thật trước khi mạt thế xảy ra, cô chính là một công chúa nhỏ được cả nhà vô cùng cưng chiều. Cô thích các loại búp bê vải đáng yêu, ăn cơm lại hay kén ăn, chỉ uống đồ uống lạnh, không uống nước nóng...... Cô cũng mơ mộng có một người bạn trai như siêu anh hùng, bảo vệ nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Khi ba cô biết giấc mộng thiếu nữ ngốc nghếch đó của cô, lúc ấy ông liền cười xoà nói: Trước khi siêu anh hùng của cô bước vào thế giới của cô, ông sẽ tạm thay thế hắn để bảo vệ cô.
Kỳ thật thì đứa con gái nào mà chả thích được yêu thương, được người cẩn thận bảo vệ, chỉ là....sau này, siêu anh hùng của cô không còn nữa. Đối mặt với mạt thế tàn khốc, cô không thể không tự mình biến thành siêu anh hùng.
Thẩm Mộ Quân mẫn cảm nhận thấy được bi thương của Lý Khanh Khanh, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ của Thẩm Nhạc Hương, rồi khẽ thì thầm vào bên tai con bé vài câu.
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy cuống quít chạy về hướng Lý Khanh Khanh, nó chạy đến bên cạnh Lý Khanh Khanh, liền giơ tay ôm chặt cổ Lý Khanh Khanh.
"Nương, nương, nương làm sao vậy? Có phải nương giận Hương Hương không nghe lời hay không? Hương Hương biết sau rồi, Hương Hương về sau không bao giờ chơi với Đại Nữu nữa, Đại Nữu nó chính là đồ lừa đảo."
Lý Thanh Thanh ngồi ở trên tảng đá phục hồi tinh thần lại, có hơi buồn cười kéo con bé đang treo trên người mình xuống dưới.
"Hương Hương, sau này nếu gặp phải chuyện như vậy, con ngàn vạn lần không được tùy tiện mạo hiểm. Nếu như con xảy ra chuyện, trong lòng nương nhất định sẽ rất thương tâm."
Lý Khanh Khanh nói, rồi nhẹ nhàng hôn lên trên khuôn mặt thơm tho mềm mại của con bé một cái.
Thẩm Gia Hảo vốn đang đứng bên bờ sông chơi, mắt sắc thấy Lý Khanh Khanh hôn chị mình, thằng bé vội hoảng hoảng loạn loạn chạy xuống dưới, trên đường chạy còn suýt ngã mấy lần vì quá hấp tấp.
Nó một hơi chạy đến trước mặt Lý Khanh Khanh, sau đó hơi hơi ngưỡng khuôn mặt phúng phính ra nhìn Lý Khanh Khanh, đôi mắt đen như trái nho nhìn chằm chằm cô.
Ngay từ đầu, Lý Khanh Khanh cũng không hiểu nó có ý gì, vẫn là người chị vô cùng hiểu lòng người Thẩm Nhạc Hương giải thích nói: "Nương, Gia Hảo nó ghen tị, muốn nương cũng hôn nó đó."
Thẩm Gia Hảo có chút ngượng ngùng nghe vậy, khuôn mặt múp míp của nó tức khắc đỏ bừng. Nó có hơi bất mãn trừng mắt nhìn chị gái liếc mắt một cái, sau đó lại không tự nhiên lén liếc Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh bị đôi mắt nhỏ của nó chọc cười, vội rửa rửa tay, ôm lấy khuôn mặt thằng bé hôn chụt một cái. Vì muốn chọc Thẩm Gia Hảo chơi, cô còn cố ý hôn một cái thật kêu lên má nó.
Thẩm Gia Hảo tức khắc càng thêm ngượng ngùng, nó vươn cánh tay ngắn ngủn sờ sờ gương mặt, sau đó chồm người hôn một cái lên trên mặt Lý Khanh Khanh.
Thẩm Nhạc Hương thấy thế, cũng vội chồm qua, hôn một cái lên trên mặt Lý Khanh Khanh.
Trên người Lý Khanh Khanh luôn có mùi thơm nhè nhẹ, làn da cô cùng hai đứa nhỏ cũng non mịn trắng mịn. Hai đưá nhóc hôn một cái xong, tức khắc nhịn không được muốn tiếp tục hôn nữa.
Trong khi ba mẹ con đang vui vui vẻ vẻ hoà thuận hôn qua hôn lại, thì Thẩm Mộ Quân bị mấy hòn đá rối loạn trên bờ sông ngăn trở đường đi liền đầy mặt ai oán ho khan một tiếng. Đáng tiếc là ba mẹ con đang vô cùng phấn khởi, hoàn toàn không chú ý tới một tiếng ho khan nhẹ nhàng bên này.
Thẩm Mộ Quân nhìn gương mặt trắng nõn mịn màng của Lý Khanh Khanh, lần đầu tiên cảm nhận được tư vị ghen với con cái nhà mình, hắn cũng thật muốn hôn hôn lên mặt vợ hắn mấy cái.
Thẩm Mộ Quân: "Khụ khụ...... Khụ khụ......"
Lý Khanh Khanh ôm Thẩm Nhạc Hương thiếu chút nữa rơi vào trong nước, vẻ mặt kỳ quái quay đầu nhìn về phía Thẩm Mộ Quân.
"Anh làm sao vậy? Sao lại đột ngột ho khan vậy?"
Nghe được Lý Khanh Khanh nói, hai đứa nhóc không lương tâm lúc này mới nhớ tới cha già của mình. Hai đứa lập tức chạy qua chỗ Thẩm Mộ Quân, trên cả hai khuôn mặt nhỏ đều tràn ngập quan tâm.
Thẩm Gia Hảo duỗi tay sờ sờ chân Thẩm Mộ Quân, lông mày nhỏ nhăn thành một con sâu róm, nó thật cẩn thận hỏi nhỏ: "Cha, chân của cha bị đau hả?"
Làm như nếu thanh âm của nó hơi chút lớn một chút, thì chân Thẩm Mộ Quân sẽ càng đau hơn vậy.
Thẩm Nhạc Hương cũng vội vàng nói: "Đúng rồi, cha, chân cha lại đau đúng không? Hai tụi con đẩy cha về nhà nha?"
Thẩm Mộ Quân nhìn hai đứa nhỏ trước mắt, đột nhiên cảm thấy mình thật quá không xứng đáng làm cha, vậy mà chỉ vì chút việc nhỏ đi ghen với con trẻ?
Vì không muốn hai đứa nhỏ tiếp tục lo lắng, hắn chỉ có thể nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, chỉ là cổ họng có hơi khô thôi."
Hai đứa nhóc cũng không thực sự tin tưởng lời hắn, nhưng sau khi Thẩm Mộ Quân nhiều lần bảo đảm thật sự không đau, Thẩm Nhạc Hương đột nhiên như loé sáng bóng đèn trong đầu, nói: "Cha, có phải cha cũng ghen tị hay không? Ha ha ha......"
Thẩm Mộ Quân không nghĩ tới tâm tư của mình lại bị một đứa nhỏ chưa đến năm tuổi nhìn thấu? Hắn đang muốn muốn mở miệng phủ nhận, liền nghe thấy Thẩm Nhạc Hương lại cất cao giọng hô: "Nương, cha con nói cha cũng muốn nương hôn cha á."
Lý Khanh Khanh nghe vậy, trái tim trong lòng thình thịch nhảy loạn một trận, cô thiếu chút nữa vuột tay quăng cái bình xuống sông luôn rồi.
Cô đầy mặt bất mãn trừng mắt nhìn Thẩm Mộ Quân liếc mắt một cái, nói: "Sao chuyện như vậy anh cũng đi nói với con vậy? Có biết mắc cỡ không? Không sợ dạy hư hai đứa nhỏ sao?"
Thẩm Mộ Quân: Anh không có, anh thật oan uổng......
Thẩm Nhạc Hương thấy bộ dáng Thẩm Mộ Quân nói không nên lời, vội cười chạy đến bên cạnh Lý Khanh Khanh nói: Nương, nương đừng hung dữ với cha mà. Con với em đều theo nương hết, nên kỳ thật cha con rất đáng thương nha."
Lý Khanh Khanh nghe Thẩm Nhạc Hương nói, thiếu chút nữa bị chọc cười. Thật không hổ là con gái ruột của Thẩm Mộ Quân, cái chỗ tốt gì đều nghĩ trước giùm hắn rồi.
Lý Khanh Khanh hừ một tiếng, có chút ấu trĩ nói: "Vậy cho hắn đáng thương chết luôn."
Thẩm Mộ Quân: QAQ......
Nói đến mới nói, vốn dĩ tuổi của Lý Khanh Khanh đã không lớn, chênh lệch với Thẩm Mộ Quân gần chục tuổi. Lúc trước sở dĩ cô thành thục ổn trọng như vậy, kỳ thật đều là bị buộc bất đắc dĩ mà phải biểu hiện như thế.
Hiện giờ ở cái thế giới xa lạ này, cô rốt cuộc được dung nhập vào một gia đình nhỏ bình thường, cũng dần dần mà thể hiện ra tính tình đúng tuổi của mình.