Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong một căn phòng d//âm loạn.
Ánh nến lung linh nhẹ nhàng, màn lụa theo biên độ lay động giường lả lơi thõng xuống.
Bóng dáng hai người lúc ẩn lúc hiện, thân hình cao lớn của nam tử bao phủ thiếu nữ trắng nõn nhỏ nhắn từ phía sau.
Bàn tay to của nam nhân vịn giữa mông eo của Lạc Thù, d//ục long to lớn phá vỡ tầng tầng lớp lớp thịt mềm trong â//m đ//ạo, bởi vì tư thế tiến vào từ phía sau nên q//uy đ//ầu đi vào cực sâu.
D//ương v//ật càng vào trong càng chặt và hẹp hơn, gặp phải lực cản trong lỗ nhỏ càng lớn, Thiếu Đế càng hưng phấn, muốn dò xét đến cùng, cùng với tiếng nước nhớp nháp, không ngừng tăng thêm lực đẩy vào bên trong.
Khác với sự ngây ngô lần đầu, không cần Lạc Thù nói thêm cái gì, Thiếu Đế đêm nay đã hoàn toàn chiếm giữ vị trí chủ đạo.
Tiểu cung nữ bị hắn thúc vào quá sâu lại còn quá mạnh, đôi mắt đẫm lệ mông lung, khuỷu tay chống người đã sớm mài đến mức đỏ bừng.
“Vương thượng, tại sao… ư… tại sao phải dùng tư thế này?” Tiểu cung nữ đánh bạo, đứt quãng hỏi Doanh Chính, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Nàng căn bản không thuộc về nơi này.
Bên tai là giọng nói ngọt ngào kiềm chế của thiếu nữ, dưới thân bị thịt mềm ấm áp bao bọc chặt chẽ.
Doanh Chính thở hắt một tiếng, đưa đẩy vài cái, thật thoải mái, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Hôm nay Cô đi thỉnh an Thái hậu.”
Thể lực của tiểu cung nữ có chút không chịu nổi, hai tay chống đỡ dần dần buông thõng xuống, cơ thể cũng theo lực va chạm của Thiếu Đế thúc đến mà miễn cưỡng bị đẩy về phía trước.
Không đợi nàng nằm sấp xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Thù mới dán lên gối tơ lụa đã bị Thiếu Đế nâng eo kéo nàng lên.
Hắn vẫn còn chưa tận hứng.
Doanh Chính không vui xoa xoa cặp v//ú to tròn mềm mại trĩu xuống của nàng, túm lấy đầu v//ú rồi dùng ngón tay thô ráp vuốt ve, nghe được tiếng r//ên r//ỉ yêu kiều của Lạc Thù đang cắn môi, mới nói tiếp lời vừa rồi.
“Thái hậu thúc giục vương thất ta cố gắng nhanh chóng sinh con nối dõi, đã như vậy, ta đương nhiên ghi tạc trong lòng, phụng mệnh hành sự.”
Hắn cười, nhưng đáy mắt lại không có chút ấm áp nào.
Tiểu cung nữ nghe hắn nói xong, sắc mặt hơi trắng bệch.
Xuyên sách đã rất tệ rồi, trở thành cung nữ thông phòng địa vị thấp càng tệ hơn, thứ duy nhất Lạc Thù có thể dựa vào đại khái chính là lịch sử của nàng đối với Tần triều cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả.
Mâu thuẫn giữa Doanh Chính và mẫu thân Triệu Cơ, không phải hình thành trong một sớm một chiều, cũng không phải dăm ba câu có thể làm rõ.
Bắt nguồn từ muôn vàn sự mập mờ giữa Triệu Cơ và Lã Bất Vi, bắt nguồn từ việc Triệu Cơ nếm được tư vị quyền thế rồi không muốn buông tay nữa, vốn là vương quyền của thiếu niên Doanh Chính đang từng bước từng bước bị xói mòn.
Nhưng vừa rồi, Thiếu Đế rõ ràng bất mãn với lời nói của Thái hậu Triệu Cơ, hắn biết rõ ý của Triệu Cơ là hi vọng hắn có thể lập một nữ tử có thân phận tôn quý mà ả đã lựa chọn làm Vương hậu, sau đó lại sinh hạ trưởng tử. Thế nhưng lại cố ý xuyên tạc, thậm chí thật sự đã có hành động, muốn ban cho tiểu cung nữ một đứa con nối dõi để làm xấu mặt Thái hậu.
Nàng không muốn trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh đấu giữa hai người có quyền lực nhất ở Tần triều này.
Nếu như Tần Vương chưa lập hậu nạp phi, cung nữ thông phòng lại có thai, chắc hẳn cũng chỉ có con đường bỏ mẹ giữ con.
Lạc Thù há miệng, trong nháy mắt, chỉ trong nháy mắt, nàng muốn nói cho Doanh Chính lợi hại, khẩn cầu hắn thay đổi chủ ý.
Nhưng đế vương vô tình, sao có thể để ý đến sống chết của nàng?
Với tâm trí của Doanh Chính, làm sao có thể không biết nếu hắn thật sự làm như vậy, cung nữ thông phòng sẽ có kết cục như thế nào.
Tiểu cung nữ buông bỏ ý nghĩ ngây thơ, im bặt đi, cắn chặt môi dưới môi không phát ra một tiếng rên rỉ nào.
Đổi lấy là Doanh Chính đâm vào trong cơ thể nàng hơn, hắn khàn giọng hỏi nàng: “Trốn cái gì?”
Thiếu Đế kẹp cằm nàng, ép buộc nàng quay đầu lại nhìn sang, khi nhìn thấy dấu răng hằn rõ trên đôi môi như cánh hoa của Lạc Thù thì sửng sốt một chút.