Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhiều ngày nay bận rộn, tiểu cung nữ chỉ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Ban ngày làm việc trong Kỳ Lân điện, ban đêm còn phải thị tẩm, thậm chí còn không có thời gian để thở.
Điều đáng nói duy nhất là từ sau khi điều phái đến Kỳ Lân điện, không biết là đại thái giám Triệu Đồng chiếu cố, hay là Thiếu Đế phân phó, buổi sáng Lạc Thù không cần phải dậy sớm để mặc quần áo cho Doanh Chính nữa, không có ai gọi nàng nên có thể ngủ ngon.
Thỉnh thoảng ngủ dậy trễ nên vội vội vàng vàng vàng chạy tới Kỳ Lân điện để rửa bộ trà, sau đó pha trà bưng đến tiền điện thì Thiếu Đế cũng đã đắm chìm trong việc phê duyệt tấu chương một hồi lâu rồi.
Lại nhìn sắc trời bên ngoài, cũng sắp đến giờ dùng cơm trưa.
Lạc Thù hơi đỏ mặt, rón ra rón rén đặt trà ở bên bàn trà, sau đó muốn lặng lẽ lui ra, sợ Thiếu Đế nhắc tới chuyện này.
Sợ cái gì thì tới cái đó.
Vừa rồi Thiếu Đế còn không liếc mắt nhìn nàng, đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay nàng.
“Mấy giờ rồi?” Doanh Chính nhàn nhạt hỏi nàng.
“Bẩm vương thượng, giờ Tỵ sáu khắc.” Tiểu cung nữ căng cả da đầu trả lời, vội vàng chuyển đề tài, lại hỏi: “Vương thượng muốn nô tỳ đi xuống truyền cơm trưa sao?”
Thiếu Đế lắc đầu, đưa bàn tay trên cổ tay nàng xuống sờ mu bàn tay của nàng, vuốt ve trên dưới từng chút một.
Mấy ngày nay rất lạnh, vào mùa xuân hàn, mưa phùn liên miên không ngừng.
Tiểu cung nữ dậy muộn, vội vàng mặc quần áo xong, chạy nhanh trên đường tới đây.
Tay nàng rất lạnh, da thịt trắng như ngọc bị đến mức đỏ bừng.
Lúc dâng trà lên, Thiếu Đế liếc mắt một cái đã chú ý tới.
Bàn tay của Doanh Chính rộng lớn, trên mu bàn tay có gân xanh hơi lồi lên khi cử động, đốt ngón tay thon dài, tuy nhiên không phải loại đẹp đẽ trắng trẻo như thư sinh, mà là làn da ngả màu lúa mạch.
Hắn tập võ luyện kiếm, những lúc đôi tay kia co duỗi, phảng phất như ẩn chứa một sức mạnh vô hạn, là một loại mỹ cảm sức mạnh khác.
Hiện tại hắn dùng bàn tay này vuốt ve qua lại trên mu bàn tay, cổ tay, đầu ngón tay của tiểu cung nữ, độ trắng hoàn hảo này bị hắn hoàn toàn khống chế trong lòng bàn tay, có vẻ ái muội vô cớ.
Lạc Thù đỏ mặt, nhìn khắp nơi trong điện có ai không, nhớ tới mấy đêm khuya, hắn đều dùng một tay ôm eo nàng, mang theo nàng thăng trầm lên xuống.
Nàng hoảng sợ cho rằng Thiếu Đế muốn làm gì, trên tay cũng có chút nao núng muốn rút về.
Doanh Chính lại đi trước nàng một bước thu tay lại, cười như không cười nhìn vành tai đỏ ửng của nàng.
Đợi đến khi nàng không chịu được ánh mắt, tầm mắt lại di chuyển xuống đất, Thiếu Đế mới nhìn đi chỗ khác, tùy ý đáp lại câu hỏi lúc trước của nàng: “Những chuyện này đều là Triệu Đồng sẽ an bài thỏa đáng, nếu như ngươi muốn học nhiều hơn chút, muốn thượng thủ thì đi tìm hắn hỏi thăm.”
“Chuyện nhỏ nhặt như vậy, nếu mọi cung nữ thái giám trong điện đều đến hỏi Cô như ngươi, chẳng phải Cô ngồi ở chỗ này cả ngày không làm gì cả, chỉ đợi các ngươi tới hỏi?”
Ngữ khí của hắn bình thản, cũng không có dấu hiệu vì vậy mà tức giận, chỉ dùng giọng trần thuật êm tai nói.
Lạc Thù kinh ngạc với kiên nhẫn hiếm có của hắn, lại nghiêm túc ghi nhớ trong lòng: “Vương thượng khoan dung, nô tỳ đã rõ.”
Nàng hành lễ muốn lui ra, Thiếu Đế cầm bút lông nhúng điểm màu đỏ son, liếc nàng một cái.
“Đã là tháng hai, Thượng Y cục không phát xuân sam cho các ngươi sao?”
Tiểu cung nữ mới tới, lại là cung nữ mới được đề bạt tại Hàm Dương cung cách đây không lâu, chỉ có ngày hôm đó đi ra từ trong cung của Thái hậu, có cung nữ đưa cho nàng hai bộ y phục cung nữ mới tinh, từ đó về sau, Thượng Y cục cũng chưa từng hỏi đến y phục của Lạc Thù.
Đó cũng là hạ sam, xiêm y vô cùng mỏng manh. Thượng Y cục một quý mới phát một bộ y phục mới.
Những cung nữ khác đều mặc đông sam được phát vào cuối năm trước, vải bông trong y phục của cung nữ mặc lâu ngày đã bị vón cục, tìm thời tiết tốt, giặt giũ phơi nắng, đập ở dưới nắng mặt trời, lại có thể ấm áp một thời gian.