Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chẳng trách sắc mặt bình tĩnh, thì ra là có Thái hậu làm tấm chắn.
Doanh Chính cười khẽ, trầm mặc chốc lát, lại hỏi:
“Vì sao chưa bao giờ nhắc tới với Cô?”
Hắn không vòng vo, trực tiếp đứng lên, tiểu cung nữ nghẹn lại, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Thiếu Đế vừa hỏi vừa ngoắc tay về phía sau.
Tiểu cung nữ phát hiện, nhìn qua thì thấy tiểu thái giám Triệu Lương kia đang khom người tiến đến, trên tay cũng bưng bát thuốc còn bốc hơi nóng, đen sì, nhìn không khác gì với cái bát vừa rồi bị đập vỡ của Thu Nguyệt.
Một tay Thiếu Đế vẫn đặt lên cổ tiểu cung nữ, không nhận lấy, để Triệu Lương nâng tay lên, dùng động tác giống như lúc nãy, chậm rãi khuấy khuấy, chờ nước thuốc hơi nguội một chút, mới ném thìa bưng bát lên.
“Ta cho rằng… Ta muốn…” Lạc Thù cân nhắc nửa ngày, trong lòng phức tạp, thật sự không muốn nói dối với hắn nữa, dứt khoát nhắm mắt lại, chuẩn bị nói thật với hắn: “Nô tỳ hoàn toàn không…” Muốn có thai.
Nàng không kịp nói xong, bàn tay thon dài của nam nhân đã di chuyển lên theo cần cổ mảnh mai, kẹp chặt cằm nàng để nàng há miệng, bát thuốc ấm áp đắng ngắt cứ như vậy bị động tác cứng rắn của Thiếu Đế rót vào.
“A, khụ khụ khụ…”
Động tác đột ngột của hắn, tiểu cung nữ bất ngờ không kịp đề phòng bị sặc, ho khan mấy tiếng, khóe mắt ứa ra nước mắt sinh lý, nàng còn chưa kịp bình tĩnh lại chốc lát thì Thiếu Đế đã xoay đầu nàng qua, rót hết phần thuốc còn lại vào.
Nước thuốc màu nâu đen chảy xuống dọc theo cái cằm tinh xảo của thiếu nữ. Thiếu Đế nhàn nhạt nhìn lướt qua, bỏ bát thuốc trong tay xuống, nói với Lạc Thù: “Như ngươi mong muốn.”
Tự mình chủ động uống, và Thiếu Đế cương quyết rót cho nàng.
Tiểu cung nữ ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, thật lâu sau mới nghe được giọng nói của mình, khàn khàn: “Tạ ơn Vương thượng.”
Nàng nói xong, lại liếc nhìn Thiếu Đế vẫn hờ hững, trong lòng khổ sở, càng không muốn ở lại trong tẩm điện, cũng không muốn ở gần hắn như vậy, chỉ muốn trở lại phòng của mình để tĩnh lặng lại một chút.
Lạc Thù xuống giường hành lễ định lui ra, trong lúc thất thần cũng quên mất vòng đồng trên tay chân mình, nhất thời mất trọng thương, ngã ngồi ở trên mặt đất.
Tay vô tình chạm vào vạt áo nam nhân, Thiếu Đế lui về sau nửa bước.
Tiểu cung nữ sửng sốt, bàn tay mảnh dẻ cuộn tròn lại, có chút luống cuống thu lại, chống vào gạch xanh trên mặt đất cố gắng đứng lên.
Gầy gò, đơn bạc, da thịt trắng nõn, nhìn cực kỳ yếu ớt, trên vạt áo còn vương lại nước thuốc vừa mới chảy ra, vòng đồng trên tay bỗng chốc trở nên tựa như nặng ngàn cân.
Thu Nguyệt quỳ ở một bên thấy thế, đau lòng nhìn nàng, muốn tiến lên đỡ nàng, lại bị Thiếu Đế giơ tay ngăn lại.
“Lui ra.”
“Triệu Lương, mang đồ tới chưa.”
Khi Thu Nguyệt bị cung nhân bên cạnh yêu cầu rời đi, nghe được Thiếu Đế hỏi Triệu Lương.
Lại là cái gì?
Nàng ta không khỏi cảm thấy đau lòng cho Lạc Thù chỉ còn một mình mình ở trong tẩm điện lúc này.
Nghĩ tới sự bất lực của nàng ta vừa rồi.
–
Chờ đến khi tất cả cung nhân trong điện lui ra, Triệu Lương đặt sợi xích đồng mà Thiếu Đế muốn ở một bên, lại liếc mắt nhìn Thiếu Đế, lén lút ra hiệu với Lạc Thù đang khổ sở sau lưng hắn.
Nhìn không hiểu.
Tiểu cung nữ hơi nghi hoặc, nghiêng đầu, không rõ là có ý gì.
Nàng ngẩng mặt nhìn Triệu Lương, nước mắt trên mặt càng thêm rõ ràng, tiểu nội thị sợ bị Thiếu Đế phát hiện, vội vàng khoa chân múa tay, cuối cùng dứt khoát nhếch miệng cười to lộ răng với nàng.
Hình như là đang chọc nàng vui vẻ.
Tiểu cung nữ mỉm cười, không nhịn được bật cười thành tiếng, Thiếu Đế nhíu mày nhìn qua, tiểu nội thị vội vàng lui ra.
Lạc Thù mới khóc xong, lúc này lại cười rộ lên, mặt mày cong cong, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Khóc cái gì.” Mọi người đều đi hết, Thiếu Đế mới ngồi xổm xuống ôm lấy khuỷu chân nàng, nhẹ nhàng bế nàng đặt lên giường.
Hắn lại lấy ra một sợi xích đồng, nối hai đầu cột vào đầu giường và vòng đồng trên tay tiểu cung nữ.