Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sở Vương nữ mỉm cười rót cho hắn một chén, Thiếu Đế ngồi xuống, chỉ cầm ở trên tay liếc mắt nhìn một chút, xoay đáy chén không hề uống.
“Vương thượng, làm sao vậy?” Nụ cười của nàng cứng đờ, vẫn hỏi như thường.
Thiếu Đế nhìn sắc trời, bỏ chén xuống, không động một giọt rượu nào, đứng lên, nhìn xuống nàng: “Công chúa, Cô còn có chuyện chưa xử lý, đi trước.”
Sắc trời dần tối, nếu uống rượu nàng ta dâng, chính là đồng ý lời mời ngủ lại nơi này của Sở Vương nữ.
Nhưng hắn cũng đã vào điện, chỉ mới ngồi xuống, lúc này xoay người định đi. Nếu thật sự để Thiếu Đế rời đi như vậy, không thể nào nói rõ với Vương Thái hậu Hoa Dương bên kia, còn có công chúa Tề quốc cũng sẽ rất nhanh nhận được tin tức, những chuyện này đều khiến Sở Vương nữ không thể không lên tiếng giữ lại.
“Là ta có chỗ nào khiến Vương thượng không hài lòng sao?” Mỹ nhân nhìn hắn, tay kéo lấy một góc tay áo rộng, giữ hắn lại.
Thiếu Đế nhíu mày ngoái đầu lại nhìn tay nàng ta một cái, thấy nàng ta buông tay ra mới lạnh nhạt nói: “Công chúa rất tốt, là Cô bận rộn chính sự, ngày khác lại đến thăm công chúa.”
Hắn không dao động, trực tiếp sải bước rời đi.
Trở về Hàm Dương cung, nhìn về phía tẩm điện, do dự một hồi, vẫn trở về Kỳ Lân điện phê duyệt tấu chương.
Giờ Tý, cách Thiếu Đế thượng triều chỉ còn hai canh giờ, ánh nến trong điện vẫn sáng, các cung nhân đều lén lút nhắm mắt ngủ gật.
Triệu Đồng khom người tiến lên, khuyên nhủ: “Vương thượng, đêm đã khuya.”
Thiếu Đế lúc này mới dừng bút lại, yên lặng một lát, phân phó ông: “Ngươi đi đi, truyền Lý Tư.”
Giờ này, Triệu Đồng sửng sốt, nhưng vẫn làm theo.
Bên trong Kỳ Lân điện, Thiếu Đế trầm giọng phân phó Lý Tư: “Ngày lên ngôi, ngươi lệnh cho Mông Vũ mang kỵ binh canh giữ ở quanh thành cách đó bốn mươi dặm.”
Lý Tư vui vẻ, không ngờ Thiếu Đế thay đổi chủ ý, đồng ý tăng thêm nhân thủ ở ngoài Ung thành đợi lệnh, vội vàng nhân cơ hội nói: “Bẩm Vương thượng, chỉ là bốn mươi dặm sẽ quá xa, nếu có gì ngoài ý muốn, chưa hẳn có thể kịp thời chạy tới.”
Doanh Chính lắc đầu, liếc hắn ta một cái: “Sẽ không.”
“Nếu có gì ngoài ý muốn, ngươi phụ trách thông báo cho Mông Vũ, không cần huy động toàn bộ quân xuất phát, dùng phương thức nối đuôi khởi binh là được. Người có thể dùng trên tay Lao Ái sẽ không nhiều lắm, Mông Vũ dẫn hai ngàn kỵ binh đi trước, Lý Tín theo sau, như vậy thì binh mã liên tục kéo đến, nghịch đảng không thể làm được trò trống gì.”
Lý Tư bừng tỉnh đại ngộ, khen ngợi không dứt.
–
Ánh nến vẫn sáng rực, Thu Nguyệt đi ra ngoài hỏi một vòng rồi trở về, kéo Lạc Thù nói: “Ta đi âm thầm hỏi Triệu Lương, hắn nói Vương thượng vẫn luôn ở trong Kỳ Lân điện nghị sự, bây giờ đừng suy nghĩ nữa, Vương thượng bận rộn, sợ là sẽ không trở về.”
Tiểu cung nữ ôm đầu gối, dựa vào vai Thu Nguyệt, lắc đầu: “Tỷ tỷ không cần giấu ta, ta biết buổi chiều Vương thượng đi qua cung điện của công chúa Sở quốc rồi.”
Nhắc tới cũng đầy châm chọc, tổng quản Triệu Đồng ghét nàng quá nịnh chủ, nhưng lại là người đầu tiên thông báo chuyện này cho nàng.
Thu Nguyệt thở dài: “Tiểu Thù, ta không biết nói cái gì cho phải, chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta ở Hàm Dương cung hầu hạ được mười năm, đã hầu hạ Vương thượng từ đó từ giờ, có lẽ ta nhát gan, luôn cẩn thận, thế nhưng bất tri bất giác đã lâu như vậy.”
“Khi tiên đế còn sống thì càng thương yêu công tử Thành Kiểu hơn. Ta không chỉ một lần nghe được Thái hậu và Văn Tín hầu từng khuyên Thiếu Đế nên có thái độ mềm mỏng hơn, để lấy lòng tiên đế. Nhưng ngày ngày ta đều thấy hết trong mắt, Vương thượng nào nghe đâu, hắn căn bản không phải vì người khác mà thay đổi ý chí tính tình.”
Tiểu cung nữ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ta biết, là ta ngây thơ.”
“Vậy, chuyện ngươi nhờ ta lúc trước…” Thu Nguyệt chần chờ hỏi.
Tiểu cung nữ đối mặt với nàng ta, ánh mắt dần trở nên kiên định, thấp giọng nói: “Vâng, còn phiền tỷ tỷ giúp ta chuẩn bị một bộ quần áo bình thường.”