Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giờ Mẹo canh ba, Thẩm Thanh Trác bị một trận tiếng vang nhỏ làm bừng tỉnh. Hai tròng mắt chưa mở, ngón tay theo bản năng sờ soạng bên cạnh, lại chỉ sờ đến một mảnh tàn lưu dư ôn.
Tiêu Thận nhạy bén phát hiện động tĩnh phía sau, lập tức trở lại sập trước, cúi người hôn lên trán Thẩm Thanh Trác, “Canh giờ còn sớm, tiên sinh ngủ thêm chút nữa đi.”
“Không ngủ…” Thẩm Thanh Trác vừa mở miệng, mới nhận ra giọng nói của mình đã kì cục trở lại. Tiếng nói thanh linh bỗng trở nên khàn khàn mềm mại, nghe rất khác biệt, Tiêu Thận không nhịn được mà nhéo nhéo cái gáy mảnh khảnh, rồi ngậm lấy môi sưng đỏ, trao một cái hôn dài.
“Tiên sinh mới ngủ chưa đến hai canh giờ.” Sau một lúc lâu, hắn mới buông ra, “Đừng cự tuyệt ta.”
Khi nói chuyện, ánh mắt hắn không rời khỏi mặt Thẩm Thanh Trác, phảng phất như nhiều nhìn một cái đều thấy tốt.
Thẩm Thanh Trác lắc lắc đầu, ý định khởi động nửa người trên, kết quả lại cảm thấy cả người nhức mỏi, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Đêm qua hắn đã minh bạch, Tiểu Thất đã qua không phải lừa hắn, quả thật là phát khởi cuồng tới…
“Eo tiên sinh đau à?” Tiêu Thận rốt cuộc lương tâm phát hiện, bàn tay lớn nóng hầm hập nhẹ nhàng xoa sau lưng Thẩm Thanh Trác, trong miệng biện giải cho mình, “Lần này thật không trách ta, tiên sinh chủ động hôn ta, ta như thế nào có thể cầm giữ được chứ?”
“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Thẩm Thanh Trác bên tai nóng lên, ra tiếng ngắt lời hắn, bản thân run rẩy ngầm ngụm khí.
Tiêu Thận mở rộng hai tay, ngữ khí bất đắc dĩ lại đầy sủng nịch: “Tiên sinh thậm chí đứng cũng không vững, chẳng phải cố ý muốn ta lo lắng sao?”
Thẩm Thanh Trác thu dọn áo trong, che kín những dấu đỏ trên người, lúc này mới chậm rãi đi đến bàn, đặt khôi giáp sang một bên, “Lại đây.”
Tiêu Thận nghe lời mà đi qua, “Tiên sinh phải giúp ta mặc giáp à?”
“Đúng vậy.” Thẩm Thanh Trác cố nén không khỏe, nhẹ nhàng giúp hắn từng cái mặc vào khôi giáp, hộ hạng, che ngực, hộ bạc, chiến bào, cuối cùng chặt chẽ thắt kim phong vào eo.
Tiêu Thận nhìn chằm chằm tiên sinh trong suốt quá trình, sau khi mặc chỉnh tề, hắn cười hỏi: “Tiên sinh, ta trông có uy phong không?”
Thiếu niên đế vương mặc kim giáp, thân hình càng thêm cao lớn, khuôn mặt anh tuấn cực kỳ có sức hút, nhưng ánh mắt vẫn ôn nhu như cũ.
“Uy phong, uy phong lẫm lẫm.” Thẩm Thanh Trác mỉm cười khen ngợi, mệt đến dựa vào bàn, thở hồng hộc.
Hắn kéo một sợi tóc đen cắt xuống, nhét vào túi thơm, bình tĩnh nói: “Lên chiến trường, vốn là sinh tử tùy trời, nhưng ngươi phải sống sót, cho nên ta muốn ngươi trở về.”
Tiêu Thận ngẩn ra tiếp nhận túi thơm, giống như trong đó chứa nặng tâm ý của tiên sinh, trong lồng ngực đột nhiên tràn đầy một loại cảm giác thỏa mãn.
Hắn dán túi thơm lên ngực, rồi ôm lấy Thẩm Thanh Trác, vùi mặt vào cổ hắn, nghiêm túc hứa hẹn: “Ta đáp ứng tiên sinh, nhất định sẽ mang bản thân hoàn hảo trở về.”
Khôi giáp lạnh lẽo cùng thân hình mềm mại chạm nhau, Thẩm Thanh Trác không cấm rùng mình, nhưng vẫn đưa tay hồi ủng hắn.
Môi mỏng lặp lại hôn lên gáy mềm mại, Tiêu Thận dùng giọng điệu ấm áp năn nỉ: “Không bằng tiên sinh tặng ta vài món quần áo, như vậy ta ở phương Bắc nhớ tới tiên sinh, còn có thể giữ lại quần áo…”
Chốc lát sau, Thẩm Thanh Trác trong lòng tràn đầy chua xót tan thành mây khói, đẩy đẩy đầu hắn, tức giận nói: “Canh giờ không còn sớm, ngươi vẫn là nhanh lên đi thôi.”
Tiêu Thận nhớ mãi không quên mà buông ra đôi tay, hôn lên môi đỏ, lại hôn thêm một cái, “Tiên sinh, ta thật sự đi đây…”
“Đi đi.” Thẩm Thanh Trác cong cong khóe môi, “Tiên sinh chờ ngươi chiến thắng trở về.”
“Được.” Tiêu Thận xoay người hướng cửa đại điện đi, sắp bước ra ngạch cửa, lại đột nhiên xoay người quay lại, đem nhẹ nhàng như liễu tiên sinh ôm chặt vào lòng ngực, “Khi ta không ở đây, tiên sinh không được nhìn người khác, càng không được thân cận quá với người khác.”
Thẩm Thanh Trác vỗ vỗ khôi giáp nặng nề, “Ngày ta trở về trong bài ca khải hoàn, ta cùng Thánh Thượng sẽ cùng nhau giải chiến bào.”
- --
Thánh Thượng dẫn quân xuất chinh U Bắc.
Thánh Thượng dẫn vạn thừa tôn sư, tự mình dẫn đại quân xuất chinh U Bắc.
Tám ngàn tinh kỵ vượt sông, lặn lội đường xa, một mình thâm nhập, báo cáo thắng lợi ngay trong đầu chiến, khiến tướng sĩ U Bắc tức khắc sĩ khí đại chấn.
Cùng lúc đó, Thẩm Thái Phó ngồi trấn trong triều, xử lý triều chính gọn gàng ngăn nắp, khiến Thánh Thượng không phải lo lắng về tương lai.
Mỗi lần nhận được tin chiến thắng từ U Bắc, đối với hắn mà nói đều như một lần hãi hùng khiếp vía.
Vạn hạnh, mỗi phong thư từ U Bắc gửi về đều là tin thắng lợi. Thánh Thượng suất lĩnh kỵ binh thâm nhập U Bắc, cùng Thẩm đại tướng quân tác chiến chung, vòng vây bọc đánh, nhanh chóng đột kích xen kẽ, lấy sức mạnh vạn quân, xoay chuyển tình thế chiến cuộc U Bắc.
Nhưng Thẩm Thanh Trác trong lòng rất rõ ràng, đánh giặc không thể không có thương vong. Hắn cũng biết tiểu Thất chỉ nói chuyện tốt, không nhắc đến chuyện xấu, đành phải thường xuyên viết thư cho đại ca, lặp lại xác nhận an nguy của Thánh Thượng.
Mùa đông đến, Thẩm Thanh Trác ngày đêm làm việc tại bàn xử lý triều chính, không ngừng ho khan.
Nhưng trong lòng hắn càng lo lắng cho chiến trường U Bắc. Đại Nhung thói quen chịu đựng cái lạnh, nhưng thể chất của binh lính Đại Ung không thể so sánh được. Khi chiến tuyến kéo dài, các tướng sĩ nơi tiền tuyến càng gặp bất lợi.
Hắn đã lệnh chế tạo khôi giáp tại công binh xưởng, khẩn cấp chế tạo gấp gáp mấy vạn kiện miên giáp cải tiến. Rất nhanh, tin tốt được truyền đến, nhóm đầu tiên miên giáp được hoàn thành, hắn lập tức sai người vận chuyển đến U Bắc, đồng thời ra lệnh Du Châu tiếp viện ba vạn gà vịt ngỗng tới hướng U Bắc.
Khi trời đông giá rét, Diệu Thủ Thần Y cuối cùng mang theo phương thuốc về đến hoàng cung.
Thẩm Thanh Trác khoác áo lông chồn, gầy yếu, từ bàn ra ngoài, “Thần Y, đã lâu không gặp.”
“Thẩm đại nhân.” Diệu Thủ cẩn thận đánh giá hắn, lắc đầu, “Thoạt nhìn, Thẩm đại nhân vẫn chưa để ý lời dặn của thầy thuốc.”
“Ta khụ khụ...” Thẩm Thanh Trác bất đắc dĩ cười, “Không phải ta không để ý, chỉ là Thánh Thượng đang chiến đấu ở U Bắc, quốc gia đại sự đều dồn lên chúng ta.”
Lâm Cẩn Du bước vào Ngự Thư Phòng, cao giọng báo cáo: “Ta và Bùi đại nhân đã khuyên Thái Phó, nhưng khuyên thế nào cũng không động lòng, vẫn phải nhờ Thần Y tự mình xuất mã.”
Diệu Thủ từ tay áo lấy ra một bình sứ màu trắng, đưa cho Thẩm đại nhân, nói: “Thảo dân đã chế định chu đáo phương thuốc, sẽ giúp Thái Phó hồi phục như thường.”
“Lời này thật sao?” Thẩm Thanh Trác vui mừng hỏi, “Thần Y quả thật là thần y.”
“Thái Phó không cần vui mừng quá sớm.” Diệu Thủ nhíu mày, biểu tình nghiêm túc, “Trong quá trình trị liệu, Thái Phó cần nghe theo an bài của thảo dân, nếu không sẽ tổn hại thân thể.”
Lâm Cẩn Du vội vàng đáp lời: “Đó là tự nhiên, hết thảy đều nghe theo Thần Y an bài!”
Thẩm Thanh Trác hít sâu một hơi, đáp: “Ta sẽ cố gắng.”
Thời gian trôi qua nhanh, năm cũ sắp qua đi.
Theo sự an bài của Diệu Thủ Thần Y, Thẩm Thanh Trác kết thúc đợt trị liệu đầu tiên, cảm thấy thân thể đã khá hơn nhiều, vui vẻ viết một phong thư gửi về U Bắc.
Chỉ là khi thư tới, hắn lại nhớ đến những người bên cạnh, năm nay hẳn đã qua đi.
Ngoại trừ Tịch* đúng hẹn, do hoàng cung không có chủ, cũng không có phi tần hoàng tử, nên chưa tổ chức Tịch Yến, pháo hoa vẫn được phóng lên trời vang dội.
*Trừ tịch: giao thừa.
Thẩm Thanh Trác nâng một bầu rượu, bước lên nóc nhà, hướng về U Bắc mà gửi lời chúc, như thể cùng tiểu đồ đệ qua Tịch.
Năm mới bắt đầu, U Bắc lại truyền đến tin thắng trận, Thánh Thượng thân chém hai đại tướng Đại Nhung. Sĩ khí của Đại Nhung bị nhục, Thánh Thượng suất kỵ binh thừa thắng xông lên, thề đuổi những kẻ xâm phạm ra khỏi biên giới.
Toàn bộ triều văn võ đều hân hoan, bao gồm cả những lão thần đã từng chỉ trích tân đế cũng chuyển biến thái độ, không tiếc lời tán dương.
Chỉ có Thái Phó giữa mày nhíu chặt, không thể giãn ra.
Hai tháng trôi qua, U Bắc lại truyền đến tin thắng trận, Thánh Thượng dũng cảm chém giết thủ lĩnh Đại Nhung, quân đội Nhung tâm lý đại loạn, quân lính tan rã, bại cục trở thành xu hướng.
Nhưng Thẩm Thanh Trác chưa kịp vui mừng, một phong mật tin đột nhiên khiến hắn rơi vào địa ngục.
Thánh Thượng bị thương nặng, suýt chút nữa mất mạng tại sa mạc.
Thẩm Thanh Trác hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống đất.
“Thanh Trác!” Bùi Ngôn Hề vội vàng tiến lên nâng hắn dậy, sắp đặt hắn ngồi lên ghế, rồi tự mình xem mật tin, sắc mặt cũng đại biến.
Nhưng rất nhanh, hắn lại thở phào nhẹ nhõm, “Thanh Trác, ngươi không cần lo lắng, tin tức cho biết Thánh Thượng hiện tại vẫn an toàn.”
Hắn lấy lại hơi thở, Thẩm Thanh Trác run rẩy cầm mật tin, tự mình xác nhận từng chữ, nhìn đi nhìn lại vài lần.
“Thủ lĩnh Nhung tộc đã chết, Đại Nhung không còn khả năng gây nguy hiểm, hiện tại U Bắc sẽ không còn vấn đề gì.” Bùi Ngôn Hề nhẹ nhàng đè lên vai hắn, thanh âm vững vàng an ủi, “Chờ Thánh Thượng hồi phục, chắc chắn sẽ trở về kinh. Trước đó, ngươi phải chăm sóc tốt cho bản thân.”
Thẩm Thanh Trác thu hồi mật tin, giọng nói khàn khàn: “Được."
---
Mười mấy ngày sau, ở U Bắc đại cảnh.
Thánh Thượng nằm dựa vào giường xếp, cùng Thẩm tướng quân thảo luận kế hoạch truy kích tiếp theo. Mặc dù câu cửa miệng nói giặc cùng đường mạc truy, nhưng bọn họ đã đuổi giặc từ lãnh thổ phương nam đến tận sa mạc, lúc này lại đúng lúc thấy nhung man rắn mất đầu. Bọn họ cần tận dụng cơ hội này để đuổi tận giết tuyệt, làm cho nhung man ít nhất mười năm không thể khôi phục sinh lợi, không bao giờ quấy nhiễu biên cảnh bá tánh.
Vì vậy, sau khi Tiêu Thận thương thế có chuyển biến tốt đẹp, hắn một lần nữa trở lại tiền tuyến, tính toán chiến đấu nhanh chóng, tốt nhất có thể trở lại kinh đô vào đầu xuân, gặp lại người mà hắn ngày đêm mong nhớ.
“Nếu Thánh Thượng tin tưởng mạt tướng, không bằng giao toàn bộ nhiệm vụ thu thập ở U Bắc cho mạt tướng.” Thẩm Phong Lan, trong bộ giáp dính đầy huyết, đứng vững giữa quân trướng, “Như vậy, Thánh Thượng cũng có thể sớm khởi hành về kinh.”
Tiêu Thận nhắm mắt lại, từ trong lòng lấy ra túi thơm mà hắn đã lặp đi lặp lại thưởng thức. Túi thơm thêu sợi tóc của Thẩm tiên sinh, mặc dù đã bị hắn sờn cũ, nhưng chỉ cần sờ vào, trong đầu hắn liền tưởng tượng đến việc đang vuốt ve tóc đen của tiên sinh.
Thẩm Phong Lan trầm mặc một lát, sau đó hỏi: “Chẳng lẽ Thánh Thượng còn có điều gì băn khoăn khác?”
“Ngươi xem dáng vẻ hiện tại của trẫm, trên bụng còn một vết thương lớn chưa khép lại.” Tiêu Thận kéo áo lên, để lộ ra bụng băng vải thấm huyết, “Chi bằng hoàn toàn đánh xong rồi trở về.”
Trước khi đi, hắn đã hứa với tiên sinh rằng sẽ mang chính mình trở về nguyên vẹn, nhưng giờ hắn lại nuốt lời. Tiên sinh thấy vết thương của hắn sẽ phải rơi lệ, mà vết thương lớn trên bụng này tiên sinh thấy được, hắn còn có thể chịu đựng được sao?
Trong trướng lâm vào một trận tĩnh lặng, một lát sau, ngoài trướng có tiếng: “Báo — Kinh đô Cẩm Y Vệ cầu kiến!”
Thẩm Phong Lan nhíu mày xoay người, “Kinh đô có Cẩm Y Vệ đến?”
Vừa dứt lời, quân trướng đã bị xốc lên.
Tiêu Thận không khỏi ngước mắt nhìn người tới, ngay sau đó, hắn như bị sét đánh, toàn thân từ ánh mắt cứng đờ đến ngón tay cũng run rẩy. Người mặc Cẩm Y Vệ, mặc phi ngư phục, một thân phong trần mệt mỏi, nhưng hoàn toàn không giấu được khuôn mặt tuyệt sắc, ánh mắt ưu tư nhìn hắn.
“Tiên..” Tiêu Thận từ trong cổ họng phát ra một chữ, không khỏi hoài nghi có phải do quá mức tưởng niệm tiên sinh mà sinh ra ảo giác.
Thẩm Phong Lan hiển nhiên cũng rất khiếp sợ, bước nhanh tới trước, “Tiểu Trác? Sao đệ lại tới đây?”
Thẩm Thanh Trác quay sang đại ca, lộ ra nụ cười mệt mỏi, “Đại ca, đã lâu không gặp huynh rồi.”
Lời nói này, cuối cùng Tiêu Thận cũng xác định không phải mình điên rồi, hắn gấp đến độ quên mất thương trên người, vừa xuống giường liền thiếu chút nữa ngã gục trên mặt đất, “Tiên sinh!”
Thẩm Thanh Trác cả kinh, vội vàng đẩy đại ca ra, “Nằm yên đừng nhúc nhích!”
Giống như bị hạ định thân phù chú, Tiêu Thận ngay lập tức không dám động. Hắn được nâng ngồi trở lại giường xếp, ánh mắt tối tăm vẫn chăm chú nhìn vào mặt tiên sinh, nhưng khi mở miệng thì giọng nói lại nghẹn ngào, “Tiên sinh… Sao lại đến đây?”
Thẩm Thanh Trác hốc mắt phiếm hồng, hơi nghẹn ngào mà trả lời: “Chỉ cho phép ngươi ngàn dặm vất vả mà đi, vậy mà không cho tiên sinh chạy đến tìm ngươi!”
Nhận được tin tức sau, hắn đã nỗ lực hết mình để kiềm chế bản thân, nhưng cuối cùng vẫn không thể thành công. Hắn muốn lập tức nhìn thấy Tiểu Thất, muốn tận mắt xác nhận Tiểu Thất vẫn còn tồn tại, muốn đích thân đến U Bắc đưa người anh hùng này về nhà.
Cả đời này, hắn chưa bao giờ bỏ mặc tình cảm và làm ra những quyết định thiếu lý trí. Nhưng lần này, hắn chỉ nghĩ đến việc tuân theo tiếng gọi điên cuồng trong lòng mình.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm đại ca: Có lẽ, ta không nên ở chỗ này...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");