Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phải gả 4
Trái tim chị dâu hai Đường kêu lên, Đường Văn Sinh đạp xe đến huyện mua đồ, Phong Ánh Nguyệt ở nhà nói chuyện cùng chị dâu hai Đường.
"Trong nhà đều tốt cả, sức khỏe cha mẹ cũng tốt, anh hai em vẫn là bộ dáng quỷ quái kia, nói cái gì quay đầu là quên ngay được." Tuy chị dâu hai Đường nói anh hai Đường như vậy, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười: “Với cả Văn Tuệ còn bảo chị mang đồ cho em.”
Nói xong thì cầm một cái túi ra, đây là Đường Văn Tuệ đích thân thêu. Bà ngoại của Đường Văn Tuệ có tay nghề thêu, năm đó dựa vào tay nghề kia nuôi sống cả gia đình, mà Đường Văn Tuệ là một trong các cháu gái của bà ấy, có tay nghề nhất.
Tuy rằng bà ngoại đã đi vài năm, nhưng Đường Văn Tuệ vẫn học được một chút bản lĩnh.
"Thật đẹp."
Nhìn hoa sen màu hồng nhạt trên cái túi màu xanh nhạt, Phong Ánh Nguyệt cảm thán nói.
"Con bé rất khéo tay." Chị dâu hai Đường liên tục khen ngợi, túi của cô ta cũng là do Đường Văn Tuệ thêu.
Đường Văn Sinh đi ra ngoài một chuyến, trở về trong tay xách túi lớn túi nhỏ, hơn nữa buổi sáng anh ra ngoài mua cá, buổi trưa liền làm cá kho, thịt nướng cà tím, xào đậu cove và nước canh bí ngô.
Còn cơm trắng.
Đưa cho chị dâu hai Đường một cái chén lớn, lấy đầy đến miệng bát, chị dâu hai Đường cười đến không khép miệng lại được.
"Khi về chị sẽ nói, anh hai các em phải hâm mộ phát khóc."
Lúc này anh hai không tới là bởi vì đội sản xuất thu lương thực, phải lên công.
"Lát nữa em làm chút thịt kho tàu, đóng trong hộp sắt, chị dâu hai mang về cho mọi người nếm thử.”
Phong Ánh Nguyệt cười nói.
"Được được được."
Chị dâu hai Đường cảm thấy cùng là người nhà không cần khách sáo như vậy, cho nên cũng không nói chuyện gì, cười tủm tỉm ăn cơm, trong chén chất đầy thịt nướng cà tím, nhóc con kia cũng ăn không ngẩng đầu lên được.
Bên trong cá có xương nhỏ, chị dâu hai Đường phát hiện Đường Văn Sinh sẽ nhặt sạch xương, sau đó lại gắp cho Nguyên Đản.
Nguyên Đản cũng không sợ anh như trước kia, mà là lúc Đường Văn Sinh gọi nó thì nó sẽ đưa chén về hướng đường Văn Sinh, nhận thịt cá.
Sau khi chị dâu hai Đường nhìn thấy thì nháy mắt với Phong Ánh Nguyệt. Phong Ánh Nguyệt cười gật đầu.
Buổi chiều chị dâu hai Đường và Nguyên Đản trở về, là Đường Văn Sinh đưa người đến bên chị dâu Hồng, sọt cũng là anh đeo, bên trong mì trắng, gạo, thịt gì đó đều có.
Phong Ánh Nguyệt ở nhà dạy toán cho Trịnh Văn Văn.
Thím Năm của đội sản xuất thấy chị dâu hai Đường mang Nguyên Đản về thì quái gở hỏi: "Không phải đón đến huyện sao? Sao lại về rồi? Sao, không được mẹ kế nó tiếp đãi à?”
Chị dâu hai Đường không thể nhìn loại người này, vừa dắt Nguyên Đản đi qua trước mặt đối phương vừa nói.
"Đã hơn nửa tháng rồi, người trong nhà cũng nhớ nên đón về, cháu trai thím Năm cũng ở nhà bà nội hoài mà đúng không? Sao không đón về, chẳng lẽ cô vợ trẻ không cho đón về?”
Không đợi người nọ nói, chị dâu hai Đường lại nói: "Cũng đúng, dù sao lần trước thím không trông chừng, đứa nhỏ kia thiếu chút nữa đã c.h.ế.t đuối, chậc, khó trách không cho thím đưa con đi.”
Thím Năm:... Giết người c.h.ế.t tâm.
Nguyên Đản nắm tay chị dâu hai Đường nhảy nhót, cũng không bị lời nói của thím Năm ảnh hưởng chút nào.
"Nguyên Đản cũng đừng nghe người ta nói bậy, mẹ cháu đối xử với cháu như thế nào chính cháu rõ ràng nhất, đừng bởi vì người ngoài nói vài câu không vừa đã tùy tiện nghĩ lung tung, có biết không?"
"Biết ạ."
Nguyên Đản gật đầu.
A Tráng biết hôm nay chị dâu hai Đường đi huyện đón Nguyên Đản, cho nên thỉnh thoảng chạy về phía ngã ba, xem có thể nhìn thấy Nguyên Đản trở về hay không.
Lúc này, sau khi nhìn thấy bọn Nguyên Đản, A Tráng giống như một tên lửa nhỏ chạy tới, kéo Nguyên Đản đi về phía sườn núi: "Đi một chút, Nguyên Đản anh cho em xem anh nặn tượng, đẹp cực kỳ!”
Đã qua lâu như vậy, A Tráng còn nghiện nặn tượng đất.
Nguyên Đản vừa nghe cũng chạy lên, nhìn hai đứa nhỏ chạy như bay về phía trước, chị dâu hai Đường cười cười, lại nâng cổ họng quát: "Chậm một chút!”
Chạng vạng, những người khác của nhà họ Đường trở về, thấy trên bàn chính đặt nhiều đồ như vậy thì biết là bọn Phong Ánh Nguyệt mua.
"Thịt kho tàu này ngon thật." Anh hai Đường gắp một miếng thịt kho tàu lên, trợn tròn mắt.
"Ngon thì ăn nhiều một chút." Mẹ Đường cũng không phân biệt con trai và con dâu ăn không giống nhau: "Trời nóng không thể để qua đêm, cứ ăn đi.”
Phong Ánh Nguyệt làm nhiều lắm, cả nhà đều ăn uống no say.