Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vậy tại sao thím không đến gặp con? 2
Kiều Tư Vũ sao còn dám đi ra ngoài, cứ như vậy ở trong rừng cả đêm, còn thiếu chút nữa bị rắn cắn. Cho nên khi mẹ Đường cõng sọt dắt Nguyên Đản chuẩn bị đi nhặt nấm, nhìn Kiều Tư Vũ xuất hiện trước mặt, cùng với Nguyên Đản hô to bắt cóc, nhất thời hiểu được ngày hôm qua người nọ chính là cô ta.
Kiều Tư Vũ rơi nước mắt nhìn bà: "Tôi, tôi chỉ đến xem Nguyên Đản.”
Hai b.í.m tóc rối bời không nói, trên người còn dính bùn, nhìn vô cùng chật vật.
"Trước tiên theo tôi về sửa soạn lại đi."
Mẹ Đường suy nghĩ một chút nói.
Nguyên Đản được bà dắt đi ở phía trước, Kiều Tư Vũ vâng dạ đuổi theo.
Chờ Đường Văn Tuệ vui vẻ phấn chấn trở về thì thấy Kiều Tư Vũ ngồi trong nhà mình, ăn từng miếng mì.
"Là cô?! Sao cô lại ở đây?”
Đường Văn Tuệ lạnh lùng nói.
Kiều Tư Vũ đang vui vẻ ăn mì, sợ tới mức thiếu chút nữa nghẹn lại.
"Được rồi, đừng kêu to." Mẹ Đường nhẹ giọng nói: "Cô ấy đến thăm Nguyên Đản, nói muốn rời viện, cũng không biết khi nào trở về.”
"Sớm không đến thăm, muộn không đến thăm, hiện tại Nguyên Đản đã gần bốn tuổi mới đến."
Đường Văn Tuệ vừa tức giận buông sọt xuống, vừa trừng mắt nhìn Kiều Tư Vũ đang cúi đầu nói.
"Được rồi." Mẹ Đường bảo cô ấy đừng nói nữa, ý bảo Nguyên Đản vẫn còn ở bên kia.
Đường Văn Tuệ lập tức ngậm miệng lại: "Vậy con đi có việc.”
Nói xong thì lấy thứ gì đó từ trong sọt rồi đi vào phòng, không bao lâu lại đi ra rửa tay rồi lại đi vào.
Thấy vậy mẹ Đường cũng mừng, biết là nhận được công việc.
"Ăn đi."
Thấy Kiều Tư Vũ không dám ăn nữa, mẹ Đường lại nói.
Nghe bà nói như vậy, Kiều Tư Vũ mới bắt đầu ăn mì.
"Bà nội, thím ấy là mẹ ruột của cháu sao?"
Nguyên Đản nhỏ giọng hỏi.
"Đúng vậy." Mẹ Đường gật đầu: "Trước kia cô ấy bận rộn không được rảnh cho nên không đến thăm Nguyên Đản. Có điều hiện tại Nguyên Đản của chúng ta có một người mẹ yêu thương cháu, cho nên chúng ta sẽ không so đo.”
"Cháu không so đo."
Nguyên Đản gật đầu, lại tò mò quay đầu nhìn cô ta vài lần, phát hiện cô ta vẫn ăn mì, không nhìn mình, lại nhỏ giọng nói.
"Thím ấy nói đến thăm cháu, nhưng thím ấy toàn ăn thôi."
Mẹ Đường khẽ nhíu mày, ôm Nguyên Đản vào trong ngực: "Chờ cô ấy ăn xong là được rồi.”
Kiều Tư Vũ ăn mì còn rất tự giác rửa bát đũa, nồi cũng rửa.
Sau đó, ngồi xổm trước mặt Nguyên Đản, vừa khóc vừa nói có lỗi với nó, rất nhớ nó.
Nguyên Đản lại hỏi: "Vậy tại sao thím không đến gặp con?”
Cha mẹ cũng bận rộn, nhưng họ còn đón mình qua ở lâu như vậy. Kiều Tư Vũ chỉ cảm thấy khổ sở trong lòng, hiện tại đứa nhỏ còn nhỏ, còn không rõ tình cảnh của cô ta, cô ta không trách đứa bé.
Sờ sờ đầu Nguyên Đản, cô ta đứng dậy nhìn về phía mẹ Đường: "Mẹ… Thím, tôi muốn biết hiện tại mẹ của Nguyên Đản đối với nó có tốt không?”
"Mẹ con đối với con rất tốt! Mẹ may quần áo cho con, gội đầu cho con và dạy con tập đếm, nấu ăn ngon cho con.” Nguyên Đản lớn tiếng nói.
Mẹ Đường nghe vậy cười cười: "Tốt không thì cô nghe Nguyên Đản nói.”
Kiều Tư Vũ mím môi, ngồi xổm xuống ôm lấy Nguyên Đản, Nguyên Đản giãy giụa hai cái, sau khi nghe thấy tiếng khóc của cô ta thì không dám động đậy, luống cuống ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Đường.
Mẹ Đường vội vàng kéo Kiều Tư Vũ ra: "Cô dọa đứa bé rồi!”
Đường Văn Tuệ trong phòng vẫn nghe động tĩnh bên ngoài cũng vọt ra: "Cô làm gì vậy?”
"Tôi, tôi chỉ ôm thằng bé." Kiều Tư Vũ vội vàng lui về phía sau, thật ra quan hệ giữa cô ta và Đường Văn Tuệ cũng không tốt lắm: "Tôi đi đây.”
Nói xong thì thật sự bỏ chạy.
"Rốt cuộc cô ta đến đây để làm gì?"
Đường Văn Tuệ nghi hoặc nói.
"Thăm Nguyên Đản." Mẹ Đường trừng mắt nhìn cô ấy một cái.
Đường Văn Tuệ nhẹ nhàng vỗ vỗ miệng, cười nói với Nguyên Đản: "Đến xem trong sọt có cái gì ngon, tất cả đều là cha mẹ cháu mua.”
“Được ạ.”
Nguyên Đản rất xa lạ đối với Kiều Tư Vũ, cho nên khi cô ta đi, Nguyên Đản cũng không có bao nhiêu cảm xúc, từ nhỏ ông nội đã nói với nó, chỉ có đối tốt với nó mới là người nhà chân chính của nó.
Sau khi Kiều Tư Vũ đi ra cũng không dám đi đường lớn, chỉ là từ con đường ban đầu rời khỏi đội sản xuất.
Cô ta sẽ đi tìm Cung Nguyên.
Bên này sau khi thím ba Đường trở về đội sản xuất, trực tiếp đi tới chỗ mẹ Đường: "Kẻ bắt cóc kia, có phải là Kiều Tư Vũ không?”
"Sao em lại hỏi như vậy?"
Mẹ Đường vô cùng kinh ngạc.
Vừa nhìn bộ dáng này của mẹ Đường, thím ba Đường biết thật sự là đối phương.
"Cô ta đâu?"
"Đi rồi, nhìn rất chật vật, ăn hai chén mì, nhìn Nguyên Đản rồi rời đi."
Mẹ Đường nói.
"Cô ta không phải đến thăm Nguyên Đản đâu." Thím ba Đường tỉ mỉ nói tin tức mình nhận được với mẹ Đường: "Nhà họ Kiều muốn gả cô ta đi, lần này là cứng rắn ép lấy chồng! Tiền lễ vật đã được nhận, kết quả buổi tối không nhìn thấy người đâu, cô ta tự chạy rồi!”
"Đây không phải là cưỡng ép người ta sao?"
Mẹ Đường nhíu mày: "Khó trách cô ta nói muốn đi xa, đây là muốn chạy trốn! Thư giới thiệu trên người cô ta cũng không có, sao lại đi ra ngoài?”
"Không đi đường lớn thì vấn đề không lớn, em chỉ sợ cô ta chạy trốn đến chỗ chúng ta." Thím ba Đường thấy bà không nghĩ tới trọng điểm, lại càng sốt ruột: "Chị để cho Ánh Nguyệt nghĩ như thế nào! Để Văn Sinh sống như thế nào!”
Mẹ Đường sợ tới mức cả người mồ hôi lạnh: "Sao chị không nghĩ tới cái này chứ!”
"Vì vậy đó! Đừng để nó ở lại!”
Bác cả Đường và bác gái cả cũng thở dốc chạy tới.
"Vừa rồi tôi nhặt củi trên núi gặp Kiều Tư Vũ, không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không có việc gì, đã đi rồi." Mẹ Đường vội vàng nâng chén men lên uống vài ngụm nước đè nén kinh hãi: "Đã đi rồi.”