Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không nói một chữ ngọt nào 4
Phong Ánh Nguyệt bước nhanh về phía trước, Trịnh Văn Văn trực tiếp kéo tay cô lại, nũng nịu nói nguyên nhân các chị theo tới, Phong Ánh Nguyệt nghe xong vui vẻ đồng ý: "Được, thím còn đang có một chiếc áo len và một chiếc mũ len chưa đan xong, mấy đứa có thể nhìn thử xem."
Cô mở cửa, mời ba người ngồi xuống, mình thì vào trong phòng lấy đồ.
Hai người chị đánh giá xung quanh phòng, phát hiện mặc dù phòng hơi nhỏ nhưng đồ vật gọn gàng, sàn nhà sạch sẽ, nhìn thấy thoải mái dễ chịu.
Người như vậy làm việc cẩn thận, thích sạch sẽ.
Sau khi nhìn đồ vật Phong Ánh Nguyệt lấy ra, hai người cũng đặt một chiếc áo len, còn có một chiếc mũ len.
Phong Ánh Nguyệt đo xong kích thước cho họ, bọn họ liền dẫn Trịnh Văn Văn rời đi.
"Đi đường cẩn thận."
Phong Ánh Nguyệt đưa họ ra ngoài.
"Biết ạ, thím mau về đi, bên ngoài lạnh." Trịnh Văn Văn quay đầu lại vẫy tay với cô.
Chị dâu Triệu từ trong nhà đi ra, nhìn thấy một màn này, hơi xúc động nói: "Nhìn xem, không hổ là con nhà cán bộ, dạy thật tốt."
"Niếp Niếp cũng rất ngoan." Phong Ánh Nguyệt thấy Niếp Niếp trốn trong phòng không ra, hơi kinh ngạc nói: "Sao hôm nay không tìm bọn Yến Tử chơi?"
"Đừng nói nữa." Chị dâu Triệu nhắc đến cái này thì tức giận, gọi Niếp Niếp lại, để con bé hé miệng cho Phong Ánh Nguyệt nhìn: "Em xem cha con bé làm gì đây!"
Phong Ánh Nguyệt ngồi xổm xuống nhìn kỹ miệng Niếp Niếp, phát hiện đầu lưỡi sưng lên, cô sững sờ.
"Đây là cắn sao?"
"Buổi sáng con bé đang vui vẻ ăn, cha con bé rửa mặt xong trở về đứng sau lưng dọa con bé, kết quả đứa nhỏ này giật mình rồi cắn vào lưỡi, đến tận trưa nay, nói chuyện đầu lưỡi sẽ đau, càng đừng nói đến đi ra ngoài chơi."
Chị dâu Triệu càng nói càng tức: "Chị trực tiếp đá anh ấy hai cái, có người cha nào như vậy sao?"
"Sao có thể làm như vậy chứ?"
Chị dâu hai Ngô tới cửa, nghe được chuyện này cũng nhíu mày.
Cũng không bận gì, Phong Ánh Nguyệt lập tức cùng chị dâu hai Ngô vào nhà chị dâu Triệu ngồi xuống nói chuyện, nghe bọn họ nói xấu khuyết điểm của chồng mình, lại ôm Niếp Niếp đùa trong chốc lát, cô mới về nhà.
Rửa tay rồi đóng cửa lớn lại, cô vào bên trong phòng bắt đầu đan áo len.
Cửa gỗ mở ra, buồng trong rất sáng tỏ, Phong Ánh Nguyệt để đồng hồ đeo tay sang một bên, đan một lúc lại nhìn thời gian, khoảng mười hai giờ, cô đứng dậy đi nấu một tô mì, ăn xong mì cũng không lập tức đan áo len tiếp mà đi dạo trong đập, gặp thím nào hoặc chị dâu nào thì đứng lại trò chuyện.
Đừng tưởng một lát sau có thể về nhà, tán gẫu ba năm lần là hết luôn một buổi chiều. Cũng chớ xem thường năng lực buôn dưa lê.
Phong Ánh Nguyệt chỉ xuống lầu hoạt động một chút, cho nên rất hạn chế mà nói chuyện một lát, sau đó lên lầu tiếp tục đan áo len.
Cứ như vậy qua nửa tháng, sau khi làm xong hết đồ cho Trịnh Văn Văn và chị cô bé, Phong Ánh Nguyệt giao cho Đường Văn Sinh, lúc đến nhà máy sản xuất giấy thì giao cho chủ nhiệm Lý là được.
Đây là ba cô bé đã nói trước đó.
"Hôm nay em sẽ về nhà xem thử, đã nửa tháng không về." Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh cùng ra cửa..
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
"Đi đường cẩn thận một chút." Đường Văn Sinh nắm lấy tay cô: "Không nhất định phải trở về ngay hôm nay, em cũng nên nghỉ ngơi một chút."
"Vậy em sẽ ở lại nhà vài ngày?"
"Được." Đường Văn Sinh cười gật đầu: "Hai ngày nữa anh được nghỉ, vừa lúc đi đón em."
"Vậy em sẽ không đạp xe về nữa." Phong Ánh Nguyệt cười híp mắt nói: "Em ngồi xe bò về đội sản xuất."
"Cũng được, lười đạp xe."
Đường Văn Sinh cũng cười.
Đến cổng lớn nhà ngang, Phong Ánh Nguyệt và anh tách ra đi.
"Nhớ chăm sóc bản thân."
"Biết ạ."
Phong Ánh Nguyệt đi mua chút thịt trước, vừa lúc thấy có bán cá, giá cả cũng không chênh lệch nhiều, thế là mua hai con lớn.
Từ sáng sớm tinh mơ, chị dâu Hồng đã ở huyện thành chờ xem có người ngồi xe bò hay không, Phong Ánh Nguyệt mang đồ vật ra ngoài xem, vừa lúc đụng phải.
Cô lên xe bò không lâu, chị dâu Hồng đã hô hào: "Có ai đi công xã động Đại Dương không? Thuận đường có thể cùng đi!"
Phong Ánh Nguyệt cất kỹ đồ vật, đợi một lát cùng chị dâu Hồng, thật là có hai mẹ con cùng đường với Phong Ánh Nguyệt.
Hôm nay lạnh, hai mẹ con không mặc nhiều, tinh thần nhìn cũng không được khá lắm.
Người mẹ chừng hơn năm mươi, cô con gái chừng mười mấy tuổi.
"Mẹ nói xem sao anh ấy lại biến thành như vậy chứ?"
Lên xe không lâu, cô gái bắt đầu khóc.
"Không dạy tốt, trách mẹ không dạy tốt, con nói xem nó đi tìm người khác, mẹ về thì biết đối mặt với chị dâu con thế nào đây!"
Thím cũng khó chịu vô cùng.