Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuyết rơi 3
“Đi, chúng ta đi hỏi một chút, nhiều người cũng làm ra nhiều giày.”
Mẹ Đường đứng lên nói.
Dù sao trời lạnh như vậy, đa số đều giấu mình ở trong nhà không có chuyện gì làm.
Thị lực của bác cả gái không tốt lắm, sức lực cũng không đủ, cho nên bà ấy không làm được.
Chị dâu họ tuy rằng mang thai nhưng tuổi còn trẻ, tuy vậy chị ấy chỉ biết đan áo len, không biết đan giày.
“Thím chỉ biết làm loại này, cũng không phải đan đâu.” Thím ba Đường cũng chỉ làm khi mừng năm mới, người nhà mới có thể mang giày đi ra cho Phong Ánh Nguyệt xem: “Thím dệt ra trước, mới làm lên.”
Phong Ánh Nguyệt gật đầu: “Có thể thử kim đan, xem cháu và Văn Tuệ đan trước một lần.”
Thế là chị dâu họ và thím ba Đường liền theo học Phong Ánh Nguyệt, còn có Đường Văn Tuệ, chị dâu họ học được hai ngày đã từ bỏ, đi theo khâu đế giày, mà thím ba Đường ngược lại bắt đầu nhanh.
Chương Thục Phân cũng bị Đường Văn Tuệ lôi kéo cùng làm, nhưng cô ấy giống chị dâu họ, không làm được việc này, thế là cũng đi theo khâu đế giày.
Khi nhìn thấy Đường Văn Sinh móc giày len đến sáu lần, Chương Thục Phân về nhà nói với Chương Nam Tuyền: “Anh ba Đường cũng thật giỏi quá.”
Chuyện đan giày này người nhà họ Chương cũng không nói ra bên ngoài, nhưng mà ở nhà, Chương Thục Phân vẫn là luôn khen ngợi người nhà họ Đường bên kia.
Chương Nam Tuyền vừa nghe Đường Văn Sinh cũng biết, lại nghĩ có cớ trò chuyện với Đường Văn Tuệ, thế là sau khi hỏi rõ ràng bọn họ dùng len gì xong, tự mình đã đi đến Cung tiêu xã của thị trấn trên mua hai cuộn trở về.
Sau đó cùng Chương Thục Phân đi đến nhà Phong Ánh Nguyệt bọn họ, nói muốn theo học.
Đường Văn Sinh liếc mắt một cái liền nhìn ra được tâm tư nhỏ của cậu ấy: “Đến đây học theo tôi, đừng quấy rầy Văn Tuệ.”
Chương Nam Tuyền nghiến nghiến răng: “Anh ba, anh thật là…”
“Tới đây.”
Anh hai Đường cũng gõ gõ băng ghế.
Vì vậy, Chương Nam Tuyền chỉ có thể đi theo Đường Văn Sinh để học.
Cậu ấy tay chân vụng về, ngày đầu tiên có thể nói là trôi qua rất khó khăn, nhưng bởi vì không chịu thua, cho nên ngày thứ hai vẫn chạy qua.
Chị dâu hai Đường trêu ghẹo: “Có đan được không thế?”
Đường Văn Tuệ cũng nhìn sang.
Chương Nam Tuyền nghe thấy Đường Văn Sinh bên cạnh hừ lạnh một tiếng, lập tức nghiến răng: “Được mà!”
Năm ngày sau, cậu ấy cuối cùng cũng đan ra được một đôi, nhưng mà còn lỏng lẻo hơn so với đôi đầu tiên của Đường Văn Sinh. Cho dù như thế, Đường Văn Tuệ bọn họ vẫn khen ngợi Chương Nam Tuyền một phen, Chương Nam Tuyền mặt cũng dày, tranh thủ lúc Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh đang ngồi cùng nhau, cậu ấy trực tiếp ngồi ở bên cạnh Đường Văn Tuệ.
“Đi ra ngoài với em, em luôn nhớ tới công việc, vậy anh làm cùng em.” Chương Nam Tuyền thấp giọng nói.
Mặt Đường Văn Tuệ đỏ lên: “Anh đừng làm phiền em, tự móc của anh đi, nếu anh không hiểu chỗ nào, lại hỏi em.”
“Được.” Chương Nam Tuyền gật đầu.
Chờ sau khi Chương Nam Tuyền đan giày cũng đạt tới yêu cầu, việc đan giày này chỉ có năm người, khâu đế giày thì bốn người.
Mà đồ ăn trong nhà thì để cho cha Đường và anh hai Đường làm.
Dương Bảo Quốc thu hai đồng tiền một đôi giày, đến Phong Ánh Nguyệt bên đây, vẫn chỉ là thu bớt một hào, cũng chính là một đồng chín một đôi, cuộn len, còn lại là họ tự mua.
Người khâu đế giày một miếng lót giày cho một hào, ai dùng miếng lót giày nhiều thì cho nhiều.
Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Tuệ là người dùng miếng lót giày nhiều nhất, tiếp theo là Đường Văn Sinh và thím ba Đường, cuối cùng mới là Chương Nam Tuyền.
Mà Chương Nam Tuyền đem số tiền có được giao hết cho Đường Văn Tuệ.
Đường Văn Tuệ không muốn, Chương Nam Tuyền liền không vui.
“Cha mẹ đều nói để em cầm lấy, sao em không cầm?”
Cậu ấy nói là cha Chương bọn họ, hơn nữa tiền mua len này là tiền của Chương Nam Tuyền.
“Sau này anh không phải muốn sửa nhà sao?”
Đường Văn Tuệ giậm chân nói.
“Đến lúc đó lại tìm em lấy.” Chương Nam Tuyền còn đưa hết toàn bộ số tiền cuối cùng trong túi cho cô ấy: “Về sau em quản tiền.”
Đường Văn Tuệ nói thầm: “Cũng không sợ em dùng à.”
“Cho em mà em dùng, anh cũng vui vẻ.” Chương Nam Tuyền cười nói.
Sau khi hai người đứng trong gió lạnh một lúc, Đường Văn Tuệ vừa muốn về nhà, liền bị Chương Nam Tuyền nhẹ nhàng ôm lấy.
“Anh làm gì thế?”
Cả khuôn mặt Đường Văn Tuệ đều đang bốc cháy.
Chương Nam Tuyền chống cằm lên đầu cô ấy, trong giọng nói mang theo ý cười: “Sợ cái gì, hai nhà chúng ta qua lại, người trong đội đều biết chuyện gì xảy ra.”
“Vậy cũng không thể như thế…”
“Chỉ ôm một lát thôi.” Chương Nam Tuyền tiện tay sờ lên khuôn mặt ửng đỏ của người trong lòng: “Lớn nhanh một chút, anh chờ lấy em.”