Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàng xóm mới 1
"Chuyện gì thế?"
Phong Ánh Nguyệt tò mò hỏi.
"Chuyện đồng chí Tiểu Đường thương vợ và cô bảo vệ đồng chí Tiểu Đường."
Chị dâu Tiêu che miệng cười, nói cho cô nghe những lời đồn được lan truyền rộng rãi.
Mặt của Phong Ánh Nguyệt đỏ lên: "Không đến mức như vậy đâu, chỉ là sống bình thường, ai tốt với em thì tất nhiên em tốt với người đó."
"Đúng đúng đúng." Chị dâu Tiêu gật đầu liên tục.
Phong Ánh Nguyệt lại hỏi chị dâu Tiêu mấy ngày nay như thế nào, ý cười trên mặt chị dâu Tiêu lại nhiều thêm: "Lúc được nghỉ tết, tôi đã dẫn chồng đi đến bệnh viện ở thành phố để kiểm tra thân thể, bác sĩ ở thành phố có khác, nói rằng điều dưỡng nửa năm là có thể có con, vậy nên sau này mỗi tháng đến thành phố lấy thuốc một lần."
"Đây đúng là tin tốt!"
Hai người vừa nói vừa cười, trên đường đi vệ sinh, Vương Yến Yến cũng đi chung với bọn họ.
Sau khi Vương Yến Yến vào làm ở phòng gia công, tuy lúc mới làm vẫn hơi không theo kịp, nhưng khi thuần thục rồi thì cũng là một người làm việc nhanh nhẹn.
Khi ba người họ đang rửa tay trong bồn rửa, Vương Yến Yến nhắc tới người vợ hiện tại của Trương Đại Lực: "Còn nữa, lúc tôi ở Cung tiêu xã có làm việc cùng với cô ấy, cũng có một chút tình cảm, sau đó tôi biết được cô ấy và Trương Đại Lực ở bên nhau thì rất tức giận, nên đã đi tìm cô ấy hỏi rốt cuộc chuyện này là thế nào."
"Quen biết với nhau nhiều năm rồi, tôi chỉ sợ cô ấy bị người ta lừa dối..."
Kết quả, sau khi nghe đối phương nói xong, Vương Yến Yến vẫn cảm thấy đối phương bị lừa, chỉ có điều lừa dối đến mức làm cho cô ấy không cảm giác được mình bị lừa.
"Cái gì mà vì ở quê nhà là do cha mẹ tự quyết định, không có một chút tình cảm; rồi cái gì mà bản thân cậu ta phản đối ép hôn, muốn theo đuổi cô gái mà mình thích. Nói tóm lại là đẩy chuyện này sang cho cha mẹ của mình!" Vương Yến Yến gấp chiếc khăn tay lại và bỏ vào trong túi, mím môi: "Trong tình huống này, có nói cái gì cô ấy cũng sẽ không nghe lọt tai, cho nên tôi không nói nữa, rồi bớt liên hệ với cô ấy."
Cha mẹ của cô ấy cũng bảo cô ấy cách xa cô gái này một chút, tránh khiến cho mình cũng ngu ngốc theo.
Sau khi nghe xong, Phong Ánh Nguyệt cũng không cảm thấy thấy bất ngờ, nếu Trương Đại Lực tìm được nhà tiếp theo thì việc để trên người mình có "vết nhơ" là không có khả năng, tất nhiên sẽ cố gắng lén tìm lạc thú.
Buổi trưa, Đường Văn Sinh đến tìm cô rồi cùng đi căng-tin ăn cơm, khi người ta đang hâm nóng đồ ăn mà bọn họ mang đến, Phong Ánh Nguyệt nhìn thấy Trương Đại Lực đi đôi giày da mới.
So với cách ăn mặc của cậu ta trước khi kết hôn thì bây giờ được hơn, ngoại trừ quần áo lao động giống với mọi người, trên tay còn đeo đồng hồ hiệu Phượng Hoàng, dưới chân đi đôi giày da hiệu Đại Ngưu, hai món đồ này cộng lại cũng phải đến sáu, bảy mươi đồng.
Mà chị dâu Tiêu từng nói với Phong Ánh Nguyệt, một tháng Trương Đại Lực chỉ có hai mươi lăm đồng tiền lương.
"Thấy chưa?"
Chị dâu Tiêu ngồi xuống bên cạnh cô, trong tay bưng hộp sắt vừa mới đi hâm nóng: "Sau khi làm việc xong còn mặc áo da đấy, nói là mua từ thành phố, quá lộ liễu."
Mà lúc này, có không ít người ngồi vây quanh Trương Đại Lực, vốn không tránh né cậu ta vì đã kết hôn.
Có thể thấy được có một nhà cha vợ không tệ, vốn dĩ mối quan hệ với mọi người sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh đi dạo vài vòng ở nhà máy sản xuất giấy, trong lúc đó còn gặp sư phụ Dương, nói chuyện mấy câu.
Mãi tới khi gần tối mới trở lại nhà ngang, phát hiện chồng của Tống Chi đang sắp xếp đồ vật trong phòng của thím Lý, Đường Văn Sinh chủ động chào hỏi, người đàn ông đó tên là Hồng Kiến Quân.
"May mà có chị dâu nhắc nhở nên đã thương lượng được xuống ba đồng, sau khi A Chi nhìn thấy cách bố trí phòng ở của hai người thì đã muốn ngăn cách giống như vậy, biến thành phòng trong và phòng ngoài."
Trên tầng năm, chỉ có nhà của Phong Ánh Nguyệt là được ngăn cách, mấy nhà khác cũng nghĩ đến việc đó, nhưng giống như suy nghĩ trước kia, vẫn không bắt tay vào làm.
Bọn Phong Ánh Nguyệt mời Hồng Kiến Quân vào trong nhà ngồi, uống chút nước ấm, Hồng Kiến Quân xem hình dáng của nhà bọn họ xong thì càng cảm thấy đề xuất của Tống Chi rất tốt, vì thế lại quay về tiếp tục bận rộn.
Vốn định nấu đồ ăn xong thì mời đối phương lại đây ăn, rốt cuộc chẳng bao lâu sau, Tống Chi đã xách theo giỏ tre đi đến, đưa cơm cho Hồng Kiến Quân.