Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thím năm bị ném xuống sông 3
“Thật?”
Phong Ánh Nguyệt vô cùng kinh ngạc: “Sao bà ta lại làm như vậy?”
“Chị không biết.” Chị dâu hai Đường mắng vài câu: “Dù sao chuyện bà ta làm, chị cũng không thể làm ra được! Chú năm không nhịn được nữa, đánh nhau với bà ta cứ hai lần ba ngày, mỗi lần bà ta đánh không thắng đều nằm ở nhà vài ngày, nhưng sau khi vết thương lành, bà ta lại như cũ.”
“Lại nói đến con dâu bà ta, tháng này cô ta đã về nhà mẹ đẻ ba lần, mỗi lần đều bị bà ta chọc cho nóng giận bỏ đi…”
Nguyên Đản ngồi cạnh Phong Ánh Nguyệt, sau khi nghe họ nói xong, Phong Ánh Nguyệt nắm lấy bàn tay nhỏ của Nguyên Đản căn dặn: “Sau này gặp bà ta, các con phải chạy nhanh đi biết không?”
“Con biết rồi, bà nội và các bà khác có nói.” Nguyên Đản gật đầu lia lịa: “Bà ta thiếu một tay, con là đàn ông không thể cãi nhau với bà ta, con có hai tay.”
Nói rồi, Nguyên Đản đặt bàn tay còn lại vào lòng bàn tay của Phong Ánh Nguyệt.
Phong Ánh Nguyệt ôm nó hôn một cái: “Ngoan quá.”
Nguyên Đản cười khà khà trông như một con gà.
Buổi tối nó ngủ bên cạnh họ, nghe câu chuyện xưa của Phong Ánh Nguyệt thật lâu rồi mới ngủ thiếp đi một cách mãn nguyện.
Đường Văn Sinh sờ lên khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng vì buồn ngủ của nó, thì thầm với Phong Ánh Nguyệt: “Khi anh đến chỗ chú ba, nghe thím ba nói từ khi thím năm mất tay, bà ta càng trở nên cực đoan hơn, bà ta không chỉ doạ dám trẻ con mà còn dọa những cô gái lớn hơn, chú năm có ý nói nếu bà ta không thay đổi sẽ đuổi về nhà mẹ đẻ.”
“Ly hôn?”
“Không tính là ly hôn, thời của họ đa số không làm giấy kết hôn, chỉ là cùng chung sống với nhau, nếu bị đuổi về nhà mẹ đẻ nhiều lần, bên nhà mẹ đẻ có thể đưa người đến một nhà khác.”
Phong Ánh Nguyệt nắm bàn tay nhỏ Nguyên Đản: "Thực sự đúng với câu nói kia."
“Người đáng thương ắt có chỗ đáng trách?”
“Đúng vậy.”
Đường Văn Sinh cúi xuống hôn lên môi cô: "Dù sao đi nữa, nói với những đứa trẻ và Văn Tuệ hãy tránh xa bà ta, ngủ đi."
Tối hôm qua còn nói chuyện về thím năm, đến trưa hôm nay khi Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Tuệ cùng với Nguyên Đản đi mang đồ ăn cho cha Đường thì gặp thím năm.
Vẫn còn người ở cánh đồng bên cạnh nên Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Tuệ đã nghĩ đi nhanh qua tránh xa bà ta, nhưng vốn thím năm không có hành động gì, khi họ đến gần đột nhiên bà ta cởi áo ra!
Bà ta không mặc gì bên trong, Phong Ánh Nguyệt nhanh tay lẹ mắt, một tay cô che mắt Nguyên Đản, tay còn lại kéo Đường Văn Tuệ ra sau để ngăn đối phương lại. Đường Văn Tuệ thấp hơn Phong Ánh Nguyệt một chút, cô ấy chỉ thấy thím năm cởi áo ra một nửa thì bị Phong Ánh Nguyệt kéo ra sau, dù vậy cô ấy vẫn giật mình nhanh chóng cúi đầu xuống nhắm mắt lại.
Ngoài những phần còn lại không bị thương, chỗ cánh tay bị mất, vết thịt đỏ giống như không hồi phục tốt, hơi sưng nổi mủ, nhìn rất kinh tởm.
"Thím năm, nếu thím có bệnh thì đi bệnh viện xem, đừng ở đây hù dọa người khác!"
Phong Ánh Nguyệt cực kỳ tức giận, giọng lạnh lùng nói với thím năm.. Truyện BJYX
Người xung quanh nhìn qua theo tiếng nói, nhìn thấy nửa người trên của thím năm đang khoả thân.
Các đàn ông sửng sốt một lát, sau đó bị các phụ nữ hừ lạnh một tiếng, sợ hãi quay đầu lại ngay.
Các thím bỏ cuốc ra đường, chỉ vào mặt thím năm mắng mỏ.
Những đứa bé trong nhà họ cũng bị dọa sợ.
Phong Ánh Nguyệt thấy thím năm bị người ta mắng, cô vội vàng đưa Nguyên Đản và Đường Văn Tuệ đi.
“Không sao hết chứ?”
Phong Ánh Nguyệt hỏi.
Nguyên Đản lắc đầu, nó không nhìn thấy gì cả, được Phong Ánh Nguyệt luôn che mắt, sau đó khi đi nó nắm lấy tay cô, ngoan ngoan cúi đầu cùng đi về trước.
Đường Văn Tuệ vuốt ngực: “Giữa ban ngày ban mặt cởi quần áo thật sự khiến em sợ hãi, chị nói xem có phải thím ấy bị điên rồi không?”
“Đừng suy diễn, dù có bị điên hay không cũng không phải lý do để bà ta doạ người khác, đây chắc chắn là cố ý!”
Phong Ánh Nguyệt mắng.
Họ đi đến cánh đồng nơi của những người Đường Văn Sinh, Phong Ánh Nguyệt thấy đội phó cũng ở đấy, vì vậy cô bước đến nói chuyện này một cách nghiêm túc.
Đội phó và những người khác nghe thấy lời này đều sửng sốt, sắc mặt chị dâu hai Đường tái xanh: "Bà ta bị điên rồi!"
Sắc mặt của Đường Văn Sinh, cha Đường và những người khác cũng rất khó coi.
“Chúng tôi sẽ chú ý chuyện này.” Thật sự đội phó rất đau đầu, gần đây thím năm càng ngày càng không có chừng mực, đã tìm gặp đối phương vài lần, nhưng bà ta nói rằng là người thiếu mất một tay, có thể làm gì được bà ta?
Mà mỗi khi ông ấy nói chuyện này, thím năm lại đánh ông ấy, điều này khiến họ thấy tồi tệ hơn.
“Có chuyện rồi! Thím năm bị những người bác gái Trương cởi quần áo ném xuống sông rồi!”
Một thanh niên vừa chạy vừa gọi lớn tiếng.