Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Con là chú lái xe ngựa! 2
"Chúng ta lên lầu xem."
Phong Ánh Nguyệt cười sờ sờ đầu thằng bé, đưa nó về nhà, cho nó một cái ghế nhỏ ở hành lang, bảo đảm độ cao ngay chỗ n.g.ự.c nó, dặn dò không được thò đầu quá, Phong Ánh Nguyệt bắt đầu xào rau.
Nguyên Đản cũng ngoan ngoãn, cứ như vậy duỗi cổ nhìn xuống, Niếp Niếp bên cạnh nhìn thấy, cũng muốn nhìn như vậy, vì thế chị dâu Triệu cũng lấy cho cô bé một cái ghế, Yến Tử nhìn thấy cũng nháo nhào đòi mẹ.
Vì thế một lát sau, ba đứa nhỏ xếp hàng đứng trên ghế, tay nhỏ bé chống lên tường, nhao nhao nhìn xuống dưới lầu.
Lúc ăn cơm đều là đặt chén trên đài ăn, gắp thức ăn liền do Phong Ánh Nguyệt các cô ấy gắp qua, người lớn thì đứng một bên vừa ăn vừa xem.
Cuối cùng, cha Tô Tô và anh trai anh ta đánh nhau một trận, anh trai anh ta dẫn con đi, cha Tô Tô buồn bực đi theo.
Nghe có vẻ là trở về nhà riêng.
"Cũng không biết có thể chia ra hay không." Chị dâu Triệu nhớ tới nhà bố mẹ chồng mình, cho dù là chia nhà nhưng cũng là chịu đựng nhiều năm như vậy mới chia.
"Nhà bọn chị còn chưa chia đâu." Chị dâu Trương thở dài: "Chị lại muốn chia nhưng không có cơ hội đề cập, cho dù là chị nhắc tới, cha đứa nhỏ cũng sẽ không đồng ý, phiền chết!”
Lúc này Tống Chi cũng tới, nghe các cô ấy nói một lát, cũng thở dài nói: "Em cũng muốn chia nhà, nhưng cha mẹ chồng em chỉ có một trai một gái, chia đến đâu cũng đều là một nhà.”
"Em đây cũng là..."
Chị dâu Triệu bỗng nhiên cảm thấy nhiều con hơn một chút càng dễ dàng hơn, không khỏi thêm vài phần đồng tình với cô ấy.
Phong Ánh Nguyệt thấy trên mặt Tống Chi lại không có chút thịt nào, vì thế sau khi đưa Nguyên Đản trở về thì đến nhà Tống Chi ngồi một chút.
"Sao lại gầy đi vậy?"
"Buổi tối lúc nào cũng nằm mơ." Tống Chi rũ mắt xuống: "Đêm qua còn tìm một chỗ, đốt vài thứ cho đứa nhỏ.”
Phong Ánh Nguyệt nghe vậy, mím môi.
Tống Chi cũng không tiếp tục nói những lời này, ngược lại nói đến cái khác: "Cả ngày ở nhà, em toàn suy nghĩ lung tung, muốn ra ngoài làm việc nhưng cũng không thích hợp, trong lòng rất phiền não.”
Đang nói chuyện, vợ của Tăng Bộ Thắng ở lầu ba - Liêu Quế Phương tìm tới: "Chị Phong, em đang tìm chị.”
Cô ấy đứng ở cửa cũng không đi vào, Tống Chi vội vàng mời người vào ngồi.
Liêu Quế Phương cũng không khách sáo, cười tiến vào ngồi xuống, có chút nghi hoặc nói với Phong Ánh Nguyệt: "Là như vậy, em nghe nói chị Phong biết trang điểm cho cô dâu?”
"Biết." Phong Ánh Nguyệt gật đầu, cũng lên tinh thần: "Là nhà nào muốn làm sao?”
"Là em họ của em." Liêu Quế Phương chỉ chỉ dưới mắt: "Con bé có một vết bớt màu đen, muốn ngày kết hôn trông ổn hơn chút, có thể làm thử được không?” "Có thể."
Nghe cô đáp ứng tức thì, Tống Chi có chút lo lắng, đây chính là vết bớt màu đen, vậy cũng không dễ che đi đúng không?
Liêu Quế Phương vừa nghe có thể che, ngược lại rất mừng, có điều vẫn nói: "Không thể che hết cũng không sao, dù sao chỉ cần trông ổn hơn chút là tốt rồi.”
Cô ấy cũng nghe nhiều chị dâu nhà ngang nói hai tay Phong Ánh Nguyệt rất khéo léo, nên em họ muốn làm, nghĩ ngày lập gia đình có thể đẹp một chút, vì thế Liêu Quế Phương đã đến hỏi Phong Ánh Nguyệt.
Phong Ánh Nguyệt gật đầu, hẹn cô ấy khi nào đưa em họ tới thử trước một lần, Liêu Quế Phương liền cười tủm tỉm rời đi.
"Có thể che thật à?" Tống Chi thấp giọng hỏi.
"Có thể." Phong Ánh Nguyệt gật đầu: "Đi, đến nhà tôi, tôi sẽ khiến cô trông xinh hơn một chút.”
Tống Chi cũng rất tò mò, vì thế liền đóng cửa đi cùng Phong Ánh Nguyệt.
Cô ấy ngồi bên cạnh hành lang, trong tay cầm một cái gương cầm tay, lúc này vừa mới rửa mặt, chờ Phong Ánh Nguyệt cầm đồ ra lau cho cô ấy.
Phong Ánh Nguyệt lấy ra một cái hộp gỗ rất lớn, sau khi mở ra, Tống Chi phát hiện bên trong có rất nhiều thứ mình không hiểu.
"Cái hộp này là cha Nguyên Đản làm cho tôi, đặt ở trong túi vải dễ bị hỏng." Phong Ánh Nguyệt vừa lấy đồ ra bên ngoài vừa giải thích.
"Tay đồng chí Tiểu Đường cũng khéo giống như chị." Tống Chi cười cười.
"Anh ấy khéo hơn tôi, biết làm quần áo, biết móc giày len..."
Phong Ánh Nguyệt nhẹ giọng nói chuyện, rồi bảo Tống Chi nhắm mắt lại, cô bắt đầu trang điểm cho đối phương.
Tống Chi nói chuyện phiếm cùng Phong Ánh Nguyệt, cảm thấy cực kỳ thoải mái, tâm trạng vốn buồn bực cũng tốt lên theo.
Bởi vì Phong Ánh Nguyệt không để cô ấy mở mắt, cô ấy vẫn nhắm mắt lại nói chuyện với Phong Ánh Nguyệt, chờ Phong Ánh Nguyệt cất đồ rồi vẫn thấy cô ấy nhắm mắt lại, vì thế cười nói: "Được rồi.”
Tống Chi mở mắt ra, cầm lấy gương nhìn, cả người đều thẫn ra.
Đó là cô ấy, cũng không phải cô ấy.
Trong gương cô ấy không rũ mắt xuống, không kéo khóe miệng, nhìn khí sắc tốt, rõ ràng không cười nhưng khóe miệng nhìn như đang cười.
"Cái này gọi là môi mỉm cười." Phong Ánh Nguyệt chỉ khóe miệng của mình: "Cô cười rộ lên sẽ đẹp hơn.”
Tống Chi nghe vậy thì nhếch khóe miệng, quả nhiên, mình trong gương càng có sức sống.
"Cảm ơn chị."
Cô ấy hít sâu một hơi sau đó nói với Phong Ánh Nguyệt.