Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhớ họ 1
Thím Lâm cũng sang giúp đỡ, nghe thấy vậy thì than thở: "Chắc là biết số của mình đã tới rồi, nhưng thế cũng tốt, không bệnh tật mà chết."
"Đúng vậy, đã nói rằng ông chú ngõ bốn số tám bị bệnh nhiều năm rồi, của cải bị đào chẳng còn cái gì, người thì gầy trơ như bị bộ xương, đừng bảo là ông ấy khó chịu, ngay cả con trai và con dâu cũng khổ chịu không nổi, khó khăn thật đấy.”
Người thím cũng tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ.
Phong Ánh Nguyệt đứng bên cạnh thím Lâm, còn Đường Văn Sinh thì đi theo cậu Lưu để dựng linh đường ở trong sân.
Tối hôm nay vợ chồng hai người bận bịu đến hơn mười hai giờ đêm mới về nhà, họ vừa tới cũng không lâu, có thể giúp đỡ được chuyện gì thì nhà họ Bồ đã biết ơn lắm rồi.
Hơn nữa, ngày mai hai người còn phải đi học nên cậu Lưu bèn khuyên họ về nhà nghỉ ngơi, nhận được tin rằng họ hàng của nhà họ Bồ đã đến, nói rằng vẫn còn có nhiều hàng xóm láng giềng như vậy lắm, nên hai người Phong Ánh Nguyệt mới về nhà.
Về đến nhà chưa được bao lâu thì lại chuẩn bị nấu mì để ăn, cậu Lưu bưng hai tô mì trứng nóng hổi qua: "Thím Bồ sợ mấy đứa đói, lại đây nào, ăn mì rồi ngủ tiếp."
Đây là lòng tốt của người ta, dĩ nhiên hai người sẽ không từ chối: "Cậu cả, chúng cháu nhường cậu một tô."
"Không cần đâu." Cậu Lưu vội vàng xua tay: "Cậu vừa ăn ở bên kia rồi mới sang đây."
Ông ấy nhìn ra ngoài sân nhà họ Bồ ồn ào: "Mấy hôm trước cậu còn chơi cờ với chú Bồ, trông vẫn còn sức sống lắm, sao lại trở nên như vậy."
Có thể coi như cậu Lưu được ông nội Bồ chăm sóc từ nhỏ đến lớn, nay bỗng dưng lại qua đời nên trong lòng cậu Lưu rất ưu sầu.
Sáng sớm hôm sau, khi nhóm Phong Ánh Nguyệt ra ngoài thì họ sang đối diện biếu hai hào, không nhiều cũng chẳng ít.
Thế nhưng nhà họ Bồ vẫn nhiệt tình như cũ, còn dặn họ rằng ban trưa nhớ về ăn cơm.
Hôm nay cậu Lưu không đi làm nên qua để phụ giúp, chờ đến khi nhóm Phong Ánh Nguyệt đi rồi thì chú Bồ nhìn về phía ông ấy: "Hai đứa này là thân thích bà con xa của ông thật sao?" "Sao thế, không giống à?"
Cậu Lưu hơi tức giận.
Chú Bồ sờ mũi: "Đúng là không giống thật, có tình có nghĩa quá."
"Ý gì thế? Ý là ông Lưu tôi đây bất nghĩa à?"
Cậu Lưu không vừa ý lắm.
"Dù sao thì con bé kia của ông không được rồi.” Sau khi chú Bồ nói xong thì cho bản thân thêm chút thời gian: “Đứa con gái lớn của tôi lại càng tệ hơn cả mẹ nó, nuôi thành một đứa ngỗ nghịch mất rồi.”
Cậu Lưu nhếch miệng cười, nhìn thoáng qua thím Lâm đang bê chậu sứ đi vào nhà bếp: "Sợ cái gì? Đi theo đứa ngỗ nghịch thì dĩ nhiên sẽ trở nên ngỗ nghịch thôi.”
Đúng vậy thật, nếu nói rằng anh cả Lâm đi cùng người yêu về quê, thế thì con gái lớn nhà họ Bồ cũng đi theo anh cả Lâm về quê luôn.
Con gái lớn nhà họ Bồ và anh cả Lâm là thanh mai trúc mã lớn lên với nhau từ nhỏ, thế mà anh cả Lâm lại phải lòng một cô gái ở ngõ nhỏ sát vách nên chỉ coi cô ta là em gái, vậy là sau khi anh cả Lâm về quê thì con gái lớn nhà họ Bồ cũng đi theo luôn rồi.
Chú Bồ chỉ có hai người con gái nên tức muốn chết, mấy năm nay cũng không biết phải nói chuyện với chú Lâm như thế nào, chú Lâm cũng chột dạ nhưng vẫn thường xuyên sang để trò chuyện.
"Con gái đều là nợ cả."
Chú Bồ bùi ngùi, cậu Lưu nghĩ về Phân Tử, con gái của mình, rồi lại nhìn về linh đường của nhà họ Bồ, ông ấy trở về viết lá thư rồi đi đến bưu điện.
Lúc nhận được câu trả lời của Lưu Phân thì vừa khéo lại là thứ bảy, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh ở trong sân, người thì phơi quần áo, người thì giặt giày.
"Đồng chí Lưu có nhà không? Có thư ở nhà gửi đến cho ông này.”
Phong Ánh Nguyệt đáp lời rồi ra ngoài nhận thư, sau đó đặt ngay ngắn trong ngăn kéo ở phòng nhà trên, cậu Lưu sẽ không khóa nhà trên đâu, thứ nhất là do bàn ăn đang ở đây, thứ hai là do ông ấy tin tưởng hai người Phong Ánh Nguyệt.
Hai người cũng không làm phật lòng sự tín nhiệm của ông ấy, không chỉ trông nom việc nhà, dọn dẹp quét tước sạch sẽ từ trong ra ngoài mà con cho ông thưởng thức những món ăn rất ngon.