Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nguyên Đản bị mắng 2
“Vậy chị nói thẳng vấn đề luôn.” Chị dâu họ ho nhẹ một tiếng, sau đó nói với chị dâu hai Đường: “Nói thật, sáu đứa con nhà chị khó nuôi quá, rất tốn kém. Nếu em thích đứa nào nhà chị thì đưa về mà nuôi, dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà.”
Chị dâu hai Đường nheo mắt lại, quan sát chị dâu họ: “Đưa con của chị cho em?”
“Đúng vậy, em chọn một, hai đứa gì cũng được. Chị sẽ không nuốt lời!”
Chị dâu họ thành khẩn nói.
“Ý của chị cũng là ý của cậu cả à?”
Chị dâu hai Đường lại hỏi, sau đó lại bắt đầu cắn hạt dưa.
Thấy dáng vẻ không mấy quan tâm của cô ta, chị dâu họ cũng không dám chắc: “Không gạt em làm gì, cha mẹ chồng của chị cũng lo lắng cho duyên con cháu của em, nhưng họ không dám nói thẳng ra. Chỉ cần các em đồng ý rồi nói chuyện này với họ, thế là nước chảy thành sông rồi phải không?”
Nói xong, cô ta chờ đợi phản ứng của chị dâu hai Đường.
Nhưng chị dâu hai Đường còn cắn hạt dưa mạnh hơn, không cho cô ta một câu trả lời chắc chắn, cô ta chỉ có thể nói: “Em cứ từ từ suy nghĩ, chị cũng chỉ muốn tốt cho em thôi.”
Ở đằng sau cô ta, chị dâu hai Đường trợn trắng mắt, sau đó đứng dậy đi tìm cha Đường ngay.
“Cha ơi.”
“Gì vậy?”
Cha Đường đang phân loại những vị khách có thể sẽ tham dự đám cưới của con gái.
“Chị dâu họ nói con chọn mấy đứa trong mấy đứa con của chị ta để mang về nuôi.”
“Cái gì?”
Cha Đường không thể tin vào những gì mình nghe được: “Con nói lại xem?”
“Chị ta nói.” Chị dâu hai Đường chỉ vào bụng của mình: “Nói con không biết cố gắng, nên muốn tốt cho con, để con mang mấy đứa về nuôi.”
“Làm càn!”
Cha Đường đập tay lên bàn, cất giọng gọi tên anh họ cả. Anh họ cả đang vui vẻ cắn đậu phộng với anh hai Đường, nghe dượng tức giận gọi tên mình thì rất ngạc nhiên.
Phong Ánh Nguyệt nhìn lên: “Chắc là nói chuyện con cái đấy, vừa rồi em nghe chị dâu họ nói cho nhà em mấy đứa con để nuôi.”
Mặt anh họ cả sầm lại, nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy bóng dáng của chị dâu họ đâu, không còn cách nào khác, chỉ có thể đến chỗ cha Đường trước.
Anh ấy đi rồi, anh hai Đường không hiểu chuyện gì: “Cho nhà chúng ta mấy đứa con để nuôi? Cho nhà nào?”
Đường Văn Sinh nhìn qua: “Chị ta dám tìm em và A Nguyệt chắc? Chắc chắn là tìm chị dâu hai dễ bắt nạt rồi.”
“Gì!”
Anh hai Đường tức lộn ruột, cũng đi theo tới chỗ cha Đường.
Khi chị dâu họ đi từ ngoài về với mẹ Đường, cô ta còn đang nghĩ có nên nói thêm mấy câu với mẹ Đường hay không thì đã thấy anh cả họ nắm tay con gái, nổi giận đùng đùng đi ra từ nhà trên, sau đó túm cô ta lại nói: “Đi thôi!”
“Đi, đi đâu?”
“Đưa cô về nhà mẹ đẻ!”
Anh họ cả dùng sức túm cô ta lại.
“Em có làm gì đâu!”
Chị dâu họ không chịu đi, ôm lấy cửa nhà họ Đường.
Cuối cùng anh cả họ tát cô ta hai cái, làm cô ta choáng váng cả đầu óc, sau đó lôi người đi.
Mẹ Đường không hiểu đầu đuôi, bà nhìn nhóm người cha Đường cùng nhau đi ra, chỉ ra ngoài sân, hỏi: “Lại quậy cái gì vậy?”
“Quậy chuyện con cái.”
Đến khi mẹ Đường biết chuyện đã xảy ra, bà cũng tức giận vô cùng.
“Mẹ biết nó đang nghĩ cái gì mà!”
“Mẹ, mẹ đừng vì chuyện này mà tức giận. Sức khoẻ của chúng ta chỉ vừa mới tốt hơn một chút, không nên tức giận không nên tức giận.”
Chị dâu hai Đường vội vàng trấn an.
“Đúng vậy, mẹ nghe lời chị dâu đi.” Phong Ánh Nguyệt cũng đi tới đ.ấ.m lưng cho bà: “Chuyện con cái là do chị dâu họ tự quyết định, nhà cậu không có ý đó đâu.”
“Chỉ có nó mới làm ra được loại chuyện ngu xuẩn này thôi.”
Cha Đường nói thêm vào.
“Không nuôi được thì đừng đẻ nhiều như vậy.” Đường Văn Tuệ mắng: “Tưởng chúng ta coi tiền như rác à, nuôi con cho chị ta, người nhà họ Đường chúng ta trông ngốc lắm chắc?”
“Hay là trông con ngốc quá nhỉ?”
Chị dâu hai Đường chỉ vào chính mình.
“Hừ! Nói bậy cái gì đó, con là đứa lanh lợi nhất.” Mẹ Đường lập tức che chở cho cô ta: “Mẹ còn đang nghĩ tại sao nó liên tục nhắc đến chuyện con cái với mẹ, thì ra là muốn…”
Bà không nói tiếp được nữa.
Một ngày trước khi Đường Văn Tuệ xuất giá, gia đình cậu và bác đều tới, đại diện nhà cậu là anh cả họ và cậu.
Cậu tự mình đứng ra xin lỗi cha Đường và gia đình.
“Nhà anh không hề có suy nghĩ này, cũng không biết nó lại nghĩ như thế, thật là…”
Còn nói cô ta đã bị đưa về nhà mẹ đẻ, dù bên kia làm loạn muốn đưa cô ta trở về nhưng bọn họ vẫn không mở cổng.
Ngoại trừ thằng sáu, không đứa con nào thân thiết với cô ta, nên dù chị dâu họ có tỏ ra đáng thương như thế nào thì cũng không có ai quan tâm.