Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính
  3. Chương 85
Trước /370 Sau

Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 85

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mẹ Đường nghe xong cũng hiểu, lúc Xuyên Tử đến Nguyên Đản đã tắm xong, hẳn là hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, chính Nguyên Đản đã nói.

"Chờ Nguyên Đản về, để mẹ hỏi kỹ xem mọi chuyện là thế nào, những lời đồn bên ngoài cũng không cần để ý tới, là người bình thường cũng sẽ không cho là thật!"

Mặc dù nói như vậy, nhưng mẹ Đường vẫn thấy tức giận, trong đám người năm đó khắp nơi nói Đường Văn Sinh không được thì bà nội Xuyên Tử chính là người xông lên đầu tiên.

"Lời gì cũng đều há mồm là ra, ngay cả Xuyên Tử coi mẹ nó như mẹ kế cũng là bởi vì bà ta luôn nói hươu nói vượn trước mặt Xuyên Tử, lúc nào cũng muốn cháu trai đứng về phía mình, xa cách con dâu! Người như vậy thật không phải là thứ gì tốt, về sau mấy đứa gặp phải bà ta cũng nên tránh một chút!"

Hai vợ chồng anh hai Đường liếc nhau, nhao nhao gật đầu.

Tiếp theo chị dâu hai Đường mang miếng thịt khô cha mẹ cho ra: "Mẹ, tối nay nấu đi."

"Đúng rồi, nhà chú ba đều ở nhà, vừa vặn ăn cùng nhau."

Chị dâu hai Đường cũng cười nói.

"Thịt tươi còn chưa ăn xong đâu, cất đi đã, ngày cuối cùng lúc bọn nó sắp đi rồi nấu." Mẹ Đường nói xong lại thì thầm một câu: "Vợ chồng bọn chúng cũng không dễ dàng, sao còn tiếp tế mấy đứa chứ?"

"Chúng con không muốn, còn bị chỉ vào mặt mà mắng đâu..."

Chị dâu hai Đường nói đến chuyện xảy ra bên nhà mẹ đẻ, mà lúc này Đường Văn Sinh đang ở chân núi sau núi đào hành dại, Phong Ánh Nguyệt ngồi xổm ở một bên cầm hành dại mà anh đã đào, bỏ đất, sau đó đặt trong cái gùi nhỏ của Nguyên Đản.

Nguyên Đản đứng bên cạnh cái gùi nhỏ, duỗi tay nhỏ ổn lấy gùi.

"Ban đêm làm rau xanh xào ăn, hoặc làm bánh rán hành cũng không tệ."

Phong Ánh Nguyệt cười nói.

"Không phải em muốn để lại để ngâm dưa chua sao?"

"Nhiều như vậy, cũng không ngâm hết được." Phong Ánh Nguyệt vặt bớt rễ hành, thuận tay đặt vào trong gùi, Nguyên Đản sợ cô không với tới, còn nghiêng cái gùi về phía cô.

Phong Ánh Nguyệt phát hiện điểm ấy, khen Nguyên Đản vài câu, thổi phồng đến mức hai gò má Nguyên Đản đỏ bừng.

Trên đường về nhà, ba người gặp một đôi vợ chồng trẻ, theo bối phận cũng xem như cháu và cháu dâu của bọn họ. Người cháu kia nhìn Nguyên Đản, lại nhìn Đường Văn Sinh đang vác gùi, nhịn không được cười hỏi: "Chú Văn Sinh, cháu nghe nói hôm nay chú với Nguyên Đản ở trong sân vừa tắm vừa tranh bồn tắm?"

"Nói bậy cái gì thế! Nghe xong đã biết là nói bậy, anh còn nói nữa." Cô vợ lập tức đá anh ta một cái.

"Tranh bồn tắm?"

Phong Ánh Nguyệt sững sờ, là sao?

Thấy cô và Đường Văn Sinh cũng không biết, thanh niên nín cười nói lại cho bọn họ chuyện mà mẹ anh ta đã kể lúc về nhà một lần, nghe xong, Phong Ánh Nguyệt cười khẽ không thôi, mà Đường Văn Sinh thì hơi đen mặt.

Chờ đôi vợ chồng kia đi, Đường Văn Sinh nhìn về phía Nguyên Đản đang cái gì cũng không hiểu.

"Con nói gì với Xuyên Tử thế?"

Nguyên Đản thấy sắc mặt anh không tốt, lập tức tránh về phía Phong Ánh Nguyệt.

Phong Ánh Nguyệt cười dắt tay nó đi lên phía trước: "Trẻ con biết cái gì, đi, chúng ta về nhà đã."

Đường Văn Sinh nhìn bóng lưng của bọn họ, nhịn không được khẽ xoa trán.

Về đến nhà, vừa mới vào sân đã bị anh hai Đường ngồi xổm một lúc lâu kéo đến kho củi truy hỏi: "Chuyện là thế nào?"

"Anh nói chuyện tranh bồn tắm?"

"Không phải sao?" Anh hai Đường biết rõ còn cố hỏi, tiếp tục truy hỏi: "Em tranh thật?"

“… Anh hai.” Đường Văn Sinh không hiểu: "Trong lòng anh, em là người có thể tranh bồn tắm với Nguyên Đản sao?"

Anh hai Đường ho nhẹ một tiếng, nhìn trời nhìn đất lại không nhìn Đường Văn Sinh: "À cái đó, người ấy mà, không nói chính xác được, hơn nữa khi còn bé em cũng tranh đồ của anh mà."

"Cái kia vốn là chính là của em, là anh cầm rồi không trả lại cho em." Đường Văn Sinh không thay đổi sắc mặt vạch sai lầm của anh ấy.

Bên này, Phong Ánh Nguyệt và chị dâu hai Đường nói chuyện xong, càng cười không ngừng: "Chuyện này truyền đi thật là thú vị, nếu em không biết Văn Sinh, chắc chắn sẽ tin!"

"Không đâu." Chị dâu hai Đường cười thành tiếng vịt kêu, thanh âm kia còn làm anh hai Đường ở kho củi cười: "Chuyện không đáng tin như thế cũng chỉ có mấy thím già thích buôn dưa kia thích nghe."

Quảng cáo
Trước /370 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thanh Âm Thầm Mến

Copyright © 2022 - MTruyện.net