Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ
  3. Chương 1+2
Trước /50 Sau

Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ

Chương 1+2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 1: Tiểu nha hoàn có một giấc mộng

[yeungontinh.vn]Trong hậu trạch phủ Định Viễn hầu, lúc này hoa đào bên ngoài song cửa sổ đang nở vô cùng xinh đẹp, nhưng đại tiểu thư Hoắc Nghênh Vân lại kéo tiểu nha hoàn tới đó bẻ hoa đào. Nàng vò hoa đào thành nhỏ vụn, nước hoa đào đỏ bừng, ngón tay ngọc thon dài bị nhuốm màu đỏ ửng.

“Hương Vũ, ngươi cảm thấy thế nào?” Hoắc Nghênh Vân nhìn về phía nha hoàn thiếp thân, Hương Vũ.

“Sao ạ..?” Hương Vũ nhìn về phía Hoắc Nghênh Vân với vẻ bối rối, nàng không nghe thấy vừa nãy tiểu thư nói gì.

“Chính là công tử nhà họ Sở đó, ngươi không nghe ta vừa mới nói gì à?” Hoắc Nghênh Vân nghi ngờ nhìn thoáng qua Hương Vũ.

“Không có.” Hương Vũ nghe xong, vội vàng lắc đầu: “Tiểu thư vừa mới nói công tử nhà họ Sở như thế nào?”

Hoắc Nghênh Vân nhìn Hương Vũ một phen, xác nhận nàng không giả vờ, xác thực nàng không nghe mình nói chuyện.

Nàng ung dung cười: “Ta nói với ngươi, sao ngươi lại không nghe? Đang suy nghĩ gì đó?”

Hương Vũ nghe Hoắc Nghênh Vân nói vậy, xấu hổ, cúi thấp đầu ngượng ngùng nói: “Tối hôm qua, nô tỳ có mơ một giấc mộng… Nô tỳ đang nghĩ về giấc mộng đó…”

Hoắc Nghênh Vân cắn môi cười, cố ý trêu nàng: “Mơ gì thế, mà lại khiến ngươi suy nghĩ như thế, không phải giấc mộng xuân chứ?”

Hương Vũ lập tức trở nên vô cùng hoảng sợ, vội vàng lắc đầu khoát tay: “Không có, thật sự không có!”

Hoắc Nghênh Vân nhìn nàng với ánh mắt bình tĩnh: “Không có? Đã không có thì sao ngươi lại bối rối như thế?”

Hương Vũ cắn môi, vừa ủy khuất nhưng lại không thể làm gì: “Tiểu thư, trong giấc mộng Hương Vũ mơ thấy mình bị cạo đầu, đưa vào am trở thành ni cô.”

Mặc dù Hương Vũ chỉ là một tiểu nha hoàn, nhưng lại xinh đẹp trắng mịn. Da thịt trắng nõn kia giống như tuyết mới trong núi, sáng long lanh giống như ngọc thượng đẳng, đôi mắt vừa đen vừa tròn vừa sáng dường như đang ngậm nước.

Bây giờ nàng tỏ ra ủy khuất, lại lắc đầu khoát tay, nhìn trông cũng rất hồn nhiên đáng yêu. [yeungontinh.vn]

Thỉnh thoảng khi Hoắc Nghênh Vân nhìn gương trang điểm thì sẽ nhìn sang tiểu nha hoàn bên người này. Mỗi khi nhìn đến lại cảm thấy tiểu nha hoàn này lại hạ thấp mình một bậc, điều này khiến nàng hơi không thích, đã từng có một lần động tâm muốn bán tiểu nha hoàn này đi.

Nhưng mà cũng may, Hương Vũ lại trung thành tuyệt đối với nàng. Có một lần nàng bị phong hàn, cố ý thuận miệng bịa ra một đơn thuốc, chỉ nói muốn máu trên cổ tay làm thuốc dẫn, kết quả vậy mà Hương Vũ lại tin tưởng, nhắm chặt mắt quyết tâm cắt cổ tay mình. Lúc ấy chảy không ít máu, may mà phát hiện kịp thời nên lúc đó mới không xảy ra án mạng.

Hoắc Nghênh Vân dằn vặt một phen, cuối cùng quyết định giữ lại Hương Vũ để nàng tiếp tục ở lại bên cạnh mình.

Thậm chí nàng còn tính toán sau khi mình gả đi thì Hương Vũ có thể đi theo mình làm hồi môn. nàng ta rất biết khống chế tính cách của mình, nếu để trong phòng giành lấy trái tim cô gia thì ai có thể thích hợp hơn.

Nhưng mà chỉ là một người để hấp dẫn cô gia thôi, đương nhiên không thể giọng khách át giọng chủ. Nếu như một khi có chuyện gì thì nhất định phải quyết định thật nhanh, tránh cho gây tai họa mới tốt. Dù sao Tiểu Hương Vũ này cũng quá xinh đẹp, đừng nói là nam nhân, ngay cả nàng mà cũng có lúc không nhịn được muốn sờ khuôn mặt nhỏ mềm mại của nàng ta.

Bây giờ nghe nàng ta nói thế, Hoắc Nghênh Vân vẫn cười khúc khích: “Chỉ là một giấc mộng thôi, đâu phải là thật chứ! Ta còn tưởng rằng…”

Hương Vũ khẽ hỏi: “Tiểu thư tưởng rằng cái gì?”

Ánh mắt Hoắc Nghênh Vân nhìn qua, lại cố ý nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi nghe ta nhắc đến Sở công tử thì sẽ rung động, cũng muốn hắn!”

[yeungontinh.vn]Hương Vũ nghe thấy lời này, gương mặt nhỏ hồng hào trở nên trắng bệch, nàng tỏ vẻ khổ sở mà nói: “Sao tiểu thư lại nói nô tỳ như thế? Nếu nô tỳ dám có ý đồ xấu với Sở công tử thì hãy để thiên lôi đánh xuống, nô tỳ chết không được tử tế, nhất định tiểu thư phải tin nô tỳ.”

Hoắc Nghênh Vân nghe được lời này, trái lại cảm thấy bất ngờ. Nàng cũng chỉ muốn trêu chọc tiểu nha hoàn này thôi, chưa từng nghĩ vậy mà nàng ta lại thề độc. “Ôi dào, ngươi cũng không cần nói thế. Ta cũng chỉ nghe đến mặc dù chỉ là Hương Vũ nhà chúng ta chỉ là một tiểu nha hoàn, nhưng dáng vẻ lại rất quyến rũ, đi ra ngoài ai mà không xoay đầu lại nhìn chứ. Nếu ngươi thật sự nghĩ đến Sở công tử, ta cũng không thèm để ý mà đem ngươi cho hắn, cũng coi như giúp ngươi hoàn thành mong ước!”

Hương Vũ vội nói: “Tiểu thư nói đùa, Sở công tử và tiểu thư là trai tài gái sắc, theo như sách nói là một đôi trời sinh. Sở công tử có thân phận cao quý, sao có thể coi trọng một tiểu nha hoàn như nô tỳ được? Ai cũng nói nô tỳ có chút nhan sắc, nhưng thân phận nô tỳ thấp kém, không ra gì, cũng không giống như là tiểu thư tinh thông cầm kỳ thư họa mọi thứ. Người là tiểu thư khuê các hơi thở như hoa lan, nô tỳ và tiểu thư ở cùng nhau người khác cũng liếc mắt nhìn ra tiểu thư là tiểu thư, nô tỳ là mệnh nha hoàn trời sinh, chúng ta khác nhau, khác nhau một trời một vực!”

Nàng nói dùng quá sức, đến mức khi nói câu cuối cùng khuôn mặt gấp đến đỏ bừng.

Hoắc Nghênh Vân nghe lời khen chẳng đâu vào đâu thế này thì bật cười ra tiếng, nhưng mà nàng cũng nghĩ: “Mặc dù ngươi nói lời thô lỗ nhưng mà cũng đúng. Thế gia vọng tộc thật ra càng dựa vào xuất thân, nhìn tướng mạo tài hoa, chỉ có chọn thị thiếp động phòng mới cần tư sắc. Tuy ngươi lớn lên xinh đẹp nhưng thật sự là quá mức chọc người, thật sự không đoan trang. Nếu ta đưa ngươi cho Sở công tử thì ngươi cũng chỉ có thể làm một thị thiếp đê tiện mà thôi.”

Nàng nói lời này đương nhiên là mỉa mai tiểu nha hoàn, để nàng ta nhìn rõ bản thân mình.

Dù sao hôm nay ở chùa Nam Sơn, trước khi Sở công tử đi dường như nhìn Hương Vũ nhiều hơn một chút, điều này khiến trong lòng nàng bất an, luôn cảm thấy hoài nghi và lo âu. [yeungontinh.vn]

Tuy nói Hương Vũ có thân phận ti tiện, nhưng nếu để nàng ta làm thiếp cho Sở công tử thì trong lòng nàng cũng như có một cây gai.

Đương nhiên là Hương Vũ mạnh mẽ gật đầu, mở to đôi mắt ngập nước, thuận theo mà nói: “Nô tỳ biết, nếu như nô tỳ có ý nghĩ xấu thì cũng chỉ có thể làm thị thiếp đê hèn, còn bị người ta đánh chửi xem thường!”

Hoắc Nghênh Vân rất hài lòng, cũng không nắm chặt hoa đào trong tay nữa. Nàng đi qua ngồi trước gương, để nha hoàn Nguyệt Tinh đến trang điểm cho mình. Hôm nay, nàng sai người đánh cho một bộ đồ trang sức cài tóc, bây giờ đúng lúc trang điểm một phen. Chờ đến tháng sau sinh thần Sở lão phu nhân thì có thể lấy ra khoe khoang, không biết hấp dẫn ánh mắt của bao nhiêu người đâu!

Hương Vũ thấy tiểu thư nhà mình không hỏi tới nữa, rốt cuộc âm thầm khẽ thở ra.

Nàng tiện tay cầm khung thêu đang thêu được một nửa bên cạnh, hờ hững may vá, trong đó vẫn đang suy nghĩ về giấc mộng buổi tối hôm qua.

Giấc mộng kia thật sự kì lạ.

Trong giấc mộng kia, nàng lại sống trong một quyển sách, là nữ phụ gì đó trong quyển sách kia. Nàng vẫn là nha hoàn của tiểu thư, tiểu thư vẫn thầm thích công tử nhà họ Sở, hai người nhanh chóng thích nhau. Sau đó, Sở gia đến cầu hôn, mọi thứ trôi qua trôi chảy. Tiểu thư gả vào Sở gia với mười dặm hồng trang, mà nàng cũng đi theo qua làm nha hoàn hồi môn.

Nhưng mà sau khi qua đó nàng lại không an phận, bắt đầu dụ dỗ công tử Sở gia. Ai biết sau khi công tử Sở gia chạm vào nàng thì không thể xa cách được, mỗi đêm đều muốn nàng bầu bạn, ôm ở mọi nơi, sủng ái nàng giống như bảo bối.

Mặc dù Hương Vũ không có tâm tư gì với công tử Sở gia kia, nhưng mà nếu có được người có tình như thế thì dường như cũng là chuyện tốt, Hương Vũ cũng không cảm thấy đây là một cơn ác mộng. Nhưng lại xảy ra vấn đề, công tử Sở gia sủng nàng chưa được nửa năm thì đột nhiên chán ghét mà vứt bỏ nàng. Còn nói với tiểu thư rằng nàng dụ dỗ, là nàng quấn lấy hắn không buông, nói hắn nhất thời bị nhan sắc quyến rũ, người hắn thật sự thích là tiểu thư!

[yeungontinh.vn]Tiểu thư tha thứ cho công tử Sở gia, từ đó hai người tình đầu ý hợp như keo như sơn, còn nàng thì lại bị gọi là hồ ly tinh, nói nàng hành vi không đứng đắn. Vì thế nên tiểu thư đưa nàng ra ngoài, còn đưa cho một lão già.

Mặc dù Hương Vũ cố sức khóc lóc cầu xin, vì muốn tránh khỏi số mạng phải hầu hạ lão già kia, nàng dùng một cây kéo để hủy dung mình.

Bị hủy dung rồi thì đương nhiên không đáng giá, cũng không thể nào đưa qua cho lão già kia. Cuối cùng nàng bị đẩy đến am ni cô hoang vắng, trong am ni cô kia thờ phật cả đời.

Sau khi Hương Vũ tỉnh lại, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Nàng không rõ chuyện gì xảy ra trong giấc mộng này, vì sao nàng nhất định phải dụ dỗ cô gia, nàng thật sự không hề thích vị Sở công tử kia mà!

Về phần cám dỗ cô gia để rơi vào kết cục bi thảm đó, thì cũng thật sự là chẳng có ai.

Trong lòng Hương Vũ đắng chát, đến mức sau khi tỉnh lại giống như du hồn vậy, không có tinh thần gì, trong lòng vô cùng mông lung. Bây giờ lại bị tiểu thư ép hỏi một phen như thế, nàng càng sợ hãi trong lòng.

Nàng nắm chặt vải thêu trong tay, thầm nghĩ cho dù thế nào cũng không thể có suy nghĩ muốn “Dụ dỗ cô gia” được. Tiểu thư nhà nàng lợi hại thế nào, nếu nàng có suy nghĩ này e là chết thế nào cũng không biết!

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được tiếng Nguyệt Tinh kêu lên: “Hương Vũ, muội đang làm gì thế, ai bảo muội thêu cái này?”

Bỗng nhiên Hương Vũ khẽ giật mình, giật nảy mình vội cúi đầu nhìn sang, nhìn xuống dưới cũng trợn tròn mắt.

“Nô tỳ, nô tỳ…” Vừa rồi nàng không nghĩ nhiều, nàng chỉ thấy vật đang thêu nên thuận tay làm. Lúc đầu trong phòng thêu thùa của tiểu thư, nàng là người làm được nhiều nhất, cơ bản đều là nàng làm, cho nên lần này tiện tay cầm lên làm, giống như bình thường thôi.

Nhưng mà thêu cái này khác với ngày xưa.

Đây là đai lưng của hầu gia đó!

Hoắc Nghênh Vân vừa mới trang điểm xong, ngồi trước gương nhìn ngắm vẻ xinh đẹp đoan trang của mình, nghe được lời này thì nhíu mày nhìn qua.

Nàng ngoắc: “Đưa đai lưng kia tới đây ta xem một chút.”

Đây là đai lưng của cha nàng, ban đầu những thứ cha dùng đều có tú nương chuyên làm. Nhưng mà mấy ngày trước nàng đi qua gặp cha, nhất thời muốn biểu thị lòng hiếu thảo của mình nên chủ động nói muốn thêu đai lưng cho cha. Lúc đó cha chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, cũng không nói gì.

Nàng là người làm gì cũng nửa vời, nhưng đành phải kiên trì thêu. Bây giờ thêu được mấy ngày cũng không ra nhìn dạng gì, cảm thấy đưa đi cũng không hay lắm.

Nguyệt Tinh cầm đai lưng kia nâng đến trước mặt Hoắc Nghênh Vân, miệng còn lải nhải: “Đây chính là tiểu thư tự tay làm cho hầu gia, vậy mà Hương Vũ cũng dám đụng? Lá gan nàng ta cũng to ghê, đây là nàng ta chà đạp lòng hiếu thảo của tiểu thư đối với hầu gia!”

[yeungontinh.vn]Hoắc Nghênh Vân cẩn thận nhìn chiếc đai lưng kia, trên đai lưng có tường vân cũng có phong lan. Ban đầu nàng thêu chẳng ra sao cả, bây giờ Hương Vũ thêu thêm một chút thì tường vân kia lập tức trở nên nhẹ nhàng, phong lan kia trở nên xinh đẹp, tất cả hình ảnh như đang sống.

Nàng cười: “Đưa cái này cho cha ta, nói là ta thêu!”

Ớ?

Hương Vũ kinh ngạc, có thể như thế nữa sao?

Chương 2: Tiểu nha hoàn muốn dụ dỗ vài nam nhân

[yeungontinh.vn]Sau khi Hương Vũ rời khỏi phòng của tiểu thư thì hơi hồn bay phách lạc.

Nàng cũng không muốn trở về phòng, nên tùy tiện đi vào trong tiểu hoa viên ở hậu trạch, cuối cùng khi nàng đi đến dưới giàn nho. Lúc này nho vừa mới kết trái, vẫn còn nhỏ như hạt đậu, từng chùm từng chùm treo ở đó, xanh biếc như cây chuỗi ngọc[1], tản ra vị chua của nho.

[1]Chuỗi ngọc: nguyên văn là ngọc chuế, tên khoa học là Sedum morganianum, việt nam gọi là cây chuỗi ngọc.

Hương Vũ thở dài, ngồi trên ghế cạnh hòn đá nhỏ ở dưới giàn nho.

Tuy nói chỉ là giấc mộng, nhưng trong lòng Hương Vũ biết rõ đó chính là thật. Nó thật đến nỗi thậm chí nàng nhớ kỹ nhát kéo trong mộng kia đâm xuống đau thế nào, đau đến mức suýt chút nữa nàng không còn muốn sống nữa. Sau đó nàng bị đưa vào trong am, thời gian trôi qua chỉ còn đau khổ!

Dù thế nào Hương Vũ cũng không muốn trải qua những ngày ấy, nàng muốn gả cho một người, sinh được một, hai, ba, bốn hài tử, muốn sống cuộc sống bình yên của người bình thường.

Nhưng nàng nên làm gì bây giờ?

Nàng nghĩ đến việc hôm nay tiểu thư nói với mình những lời kia, còn có ánh mắt khi nói những lời nọ, rõ ràng là đang phòng bị mình. Phòng bị mình nhưng lại muốn rùng mình.

Chờ sau này khi tiểu thư gả cho công tử Sở gia, chắc chắn mình phải bồi gả đi, đến lúc đó…

Nàng cắn môi, nhớ lại ánh mắt công tử Sở gia nhìn mình, nàng luôn cảm thấy công tử Sở gia muốn ăn tươi nuốt sống nàng, điều này khiến nàng càng thêm sợ hãi.

Con đường này, ngàn vạn lần không thể đi được.

Nghĩ tới đây, Hương Vũ cúi đầu cụp mắt, bắt đầu đếm ngón tay tính kế.

Muốn tránh vận mệnh thê thảm trong giấc mộng kia thì mình phải làm gì?

Nàng phải lấy chồng, tìm một nam nhân mà gả. [yeungontinh.vn]

Sau khi lấy chồng, nàng không thể làm nha hoàn thị tì cho tiểu thư nữa. Cho dù gả cho gia nô của phủ Định Viễn hầu thì nàng vẫn làm tức phụ thị tì[2] cho tiểu thư. Sau này tức phụ thị tì có thể quản lý một số việc, đến Sở gia cũng được, thiếu gia cũng không đến mức dây vào tức phụ thị tì.

[2] Tức phụ thị tì hoặc tức phụ nha hoàn: Nha hoàn đã kết hôn

Sau khi quyết định như thế, nàng bắt đầu đếm đầu ngón tay tính toán những nam nhân mà nàng nhận biết.

Khi bảy tuổi nàng đã bị bán vào hầu phủ, những nam nhân nàng biết cũng chỉ ở trong hầu phủ này.

Người đầu tiên nàng nghĩ đến là thủ vệ tiền viện Nhị Cẩu Tử. Người này cũng rất chất phác, lúc nhìn thấy nàng luôn dùng quần áo lau tay, sau đó đi tới cười. Hắn cười nói Hương Vũ cô nương cần gì phải ra sức, nếu Hương Vũ cô nương cần gì cứ nói một tiếng, hắn sẽ giúp đỡ nàng, vô cùng ân cần chu đáo.

Hương Vũ cảm thấy đây có thể tính là một người, nếu như nàng gật đầu thì chắc người ta sẽ mong chờ được lấy nàng đó.

Huống hồ cha nương của Nhị Cẩu Tử này đều làm quản sự trong phủ, cũng xem như tai to mặt lớn. Nếu có thể gả cho hắn, sau này cuộc sống sẽ không tệ lắm.

Người thứ hai mà Hương Vũ nghĩ đến là A Phúc quản lý vườn hoa ở hậu viện. A Phúc này cũng rất nhanh nhẹn, giúp đỡ quản lý cây cỏ trong hậu viện, người vừa chịu khó vừa tài giỏi. Trước đó, tiểu như bảo nàng đi đến hậu hoa viên hái hoa, A Phúc ca ca đều sẽ hái cho nàng một đóa hoa xinh đẹp nhất, đưa cho nàng mà nói, Hương Vũ cô nương lấy cái này, bên kia hạt sương nặng đừng để ướt váy.

Mặc dù A Phúc này không có bối cảnh gì, nhưng cũng may hắn có tay nghề tốt, tay nghề tốt thì sẽ được ưa thích, sẽ không tùy tiện bị chủ tử đuổi. Ngộ nhỡ sau này bị đuổi đi thì có tay nghề tốt cũng không phải chịu đói.

Nhưng mà điều này khiến nàng hơi lo, nếu như mình nói muốn gả cho A Phúc thì tiểu thư có đồng ý hay không?

Hương Vũ đếm đầu ngón tay tiếp tục suy nghĩ, nghĩ đến người thứ ba. Người thứ ba là Trần Trung ở chuồng ngựa.

Trần Trung này lớn tuổi hơn hai người trước, đã sắp ba mươi ba, ba mươi bốn tuổi rồi. Nghe nói y cùng nhau lớn lên với hầu gia, nhưng mà trước kia hắn lại làm sai chuyện gì đó, nên bị phạt đến chuồng ngựa trong hầu phủ chăm ngựa.

Trước đó, tiểu thư sai người đi cưỡi ngựa, nói là muốn đi ra ngoài cưỡi ngựa đạp thanh với Hoắc công tử, nên nàng cũng đi qua chuồng ngựa mấy lần, vì thế cũng biết Trần Trung.

Lúc đầu cũng chẳng để ý, hắn lớn hơn nàng mười mấy tuổi, nàng cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng có một lần nàng đi qua, lại thấy Trần Trung để trần, chỉ mặc một chiếc quần bằng vải thô.

Ngày đó đúng là vừa sáng sớm, mặt trời chiếu vào sống lưng đen nhánh của hắn, từng giọt mồ hôi chảy xuống. Hương Vũ len lén nhìn, phát hiện nam nhân này cũng tốt, thân thể khỏe mạnh có lực, eo cũng thẳng, không hề giống như “Người lớn tuổi”, so với A Phúc và Nhị Cẩu Tử thì càng có vị nam nhân hơn. [yeungontinh.vn]

Sau đó nữa, Hương Vũ phát hiện ra Trần Trung này sẽ lén nhìn mình. Sau khi bị nàng bắt gặp hắn lén nhìn thì hắn lại đỏ mặt đi về phía khác.

Trong lòng Hương Vũ đã hiểu, có thể trong lòng người này muốn cưới mình.

Hương Vũ đếm ba nam nhân trên đầu ngón tay, suy nghĩ nửa ngày không biết nên chọn nam nhân nào.

Cho dù thế nào, nhất định cũng phải tìm một người để gả, gả sớm một chút thì bớt lo một chút.

Suy nghĩ như thế, nàng lại rung động với thân phận quản sự của cha nương Nhị Cẩu Tử, lại thích tay nghề của A Phúc kia, lại không nỡ thân thể khỏe mạnh của Trần Trung. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng buồn bã, ba nam nhân, nàng nên chọn ai đây?

Nàng nhướng mày lên, thở một hơi thật dài: “Hầy!”

Ai biết vừa thở dài, đã nghe thấy giọng nói của một nam nhân ở bên cạnh vang lên: “Hương Vũ cô nương, cô sao thế?”

Hương Vũ nghe được thì giật nảy mình, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn qua, là A Phúc! Cũng chính là một trong ba nam nhân mà nàng chọn.

Tim nàng lập tức đập rộn lên, trên mặt cũng phiếm hồng, ngượng ngùng nhìn thoáng qua A Phúc.

Chọn nam nhân không bằng gặp nam nhân, không thì chọn người trước mắt này đi?

Nhưng nàng phải làm sao đây, tự mình chủ động nói muốn gả cho hắn? Không được không được, vậy thì không hợp lý. Nàng nghe các nha hoàn tỷ tỷ nói không thể chủ động làm chuyện đó được[3]!

[3] Nguyên văn là “thượng can tử bất thị mãi mại”: Một câu nói ở vùng đông bắc, ý chỉ quá chủ động sẽ không làm nên chuyện.

Vậy thì để hắn nói?

Nhưng mà hắn dám sao, hắn có thể sao?

Trong lòng Hương Vũ căng thẳng, quýnh lên, đầu óc hoạt động.

Nàng hiểu rõ, nàng phải dụ dỗ A Phúc, dụ dỗ A Phúc để A Phúc chủ động nói ra.

Dụ dỗ nam nhân, nàng sẽ không làm thế. Nhưng trong giấc mộng kia, nàng và Sở đại công tử đã làm cái này cái kia qua một lần, chắc hẳn có thể học theo chứ?

Lúc này A Phúc cảm thấy không bình thường, hắn nhíu mày nhìn tiểu cô nương trước mặt.

Đúng là trong lòng hắn đã thích tiểu cô nương Hương Vũ này từ sớm.

Tiểu cô nương trông xinh đẹp động lòng người, giống như cánh hoa hạnh mới nở ở phía Đông viện, lộ vẻ mềm mại trắng mịn. Đôi môi mỏng kia làm cho người ta thương yêu, khiến người ta thấy chỉ muốn dùng bàn tay thô ráp sờ khẽ.

Lúc này, tiểu cô nương mặc váy áo màu xanh, làm nổi bật lên gương mặt xinh đẹp trắng nõn, Dường như nàng bị hắn làm cho hoảng sợ, mở đôi mắt to ngây thơ ngây ngốc nhìn hắn, giống như đang cố suy nghĩ gì đó. [yeungontinh.vn]

A Phúc yêu thương, vội nói: “Hương Vũ cô nương, cô nương gặp chuyện gì khó xử à? Tiểu thư lại muốn hoa gì? Cô nương nói với ta, ta đi hái là được.”

Nhưng mà Hương Vũ lại không lên tiếng, nàng chỉ mở to đôi mắt xinh đẹp đầy nước, nhút nhát nhìn A Phúc Sau đó nàng cúi đầu, vẻ mặt rầu rĩ ngượng ngùng.

A Phúc nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ im lặng của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng căng đầy, thân thể cũng trở nên cứng ngắt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Hương Vũ cô nương, Hương Vũ cô nương… Cô nương ấy có ý gì?

Vì sao Hương Vũ cô nương nhìn hắn như thế, hắn miệng đắng lưỡi khô, trên mặt như bị lửa đốt, trái tim muốn nhảy đến cổ họng.

Nhưng mà Hương Vũ nhìn thấy hắn như thế thì trong lòng lại sốt ruột!

Người này sao thế hả, không thể chủ động một chút được sao, sao lại không ta ta nàng nàng ôm ấp một cái, tốt xấu gì cũng nên nắm tay nhỏ đi chứ!

Cứ đứng ngây ngốc ra đó là có ý gì?

Chẳng lẽ muốn một cô nương như nàng chủ động mở miệng sao?

Loại chuyện này cô nương nói thế nào được!

Hương Vũ tức giận, tức giận, lại cảm thấy ấm ức.

Nhưng mà không thể dễ dàng bỏ qua được, nàng phải lập gia đình, nàng muốn nam nhân, nàng kiên quyết không thể có kết cục như trong mộng được!

Nàng ngượng ngùng ai oán nhìn thoáng qua A Phúc, sau đó khẽ nói: “A Phúc ca ca…”

A Phúc ca ca!

A Phúc ca ca!

Đầu óc của “A Phúc ca ca lập tức nổ tung. Đây chính là Hương Vũ cô nương đó, vậy mà Hương Vũ cô nương lại gọi hắn là A Phúc ca ca, chuyện này, đây là có ý gì?

Mặt A Phúc lập tức đỏ bừng lên, đôi mắt trông chờ nhìn về phía Hương Vũ, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.

Tay hắn khéo léo nhưng lại ăn nói vụng về, hắn không biết nên nói cái gì với Hương Vũ cô nương.

Hắn kìm nén đến gương mặt đỏ rần, cuối cùng mới nói một câu: “Hương Vũ muội muội!”

[yeungontinh.vn]Hương Vũ nghe thấy giọng nói này, tim đập thình thịch, thầm nghĩ nam nhân này đã nhận lời rồi sao? Đây là cảm thấy nàng không tệ đúng không?

Vậy, vậy hắn sẽ nói thế nào, hắn có thể nói hết tâm tư với mình không?

Nếu hắn vội vàng nói hết tâm tư thì nàng sẽ thừa dịp quấn chặt lấy hắn, tốt nhất là trong ba ngày sẽ nghĩ cách tiết lộ chuyện này ra ngoài. Nàng muốn thành thân, nàng muốn gả cho nam nhân, nàng phải thoát khỏi tiểu thư!

Trái tim của Hương Vũ càng đập nhanh hơn nữa, nàng siết chặt vạt áo, mặt đỏ đến mang tai.

Chờ đợi, chờ..

Nàng nghe được tiếng hít thở nặng nề của A Phúc, nghe thấy dường như A Phúc cách nàng rất gần. Thậm chí nàng còn ngửi thấy mùi mồ hôi pha trộn mùi bùn đất của nam nhân, thậm chí nàng còn ngửi được hương thơm của cây cối vào ngày xuân.

Nàng chờ đợi hắn nói gì đó…

Nhưng mà chờ thật lâu, nàng lại nghe được A Phúc nói: “Hương Vũ, Hương Vũ cô nương. Cô nương nhìn xem trời sắp tối rồi, cô nương về sớm một chút đi.

Hương Vũ khó tin ngẩng đầu lên nhìn sang, lại phát hiện A Phúc vốn không nhìn hắn, hắn đang cúi đầu nhìn bàn chân.

Hương Vũ cũng cúi đầu nhìn xuống theo hắn, trên mặt đất có vài lá nho rơi xuống, còn có mấy con trùng nhỏ đang bò.

Lòng Hương Vũ trở nên lạnh lẽo, ngay cả A Phúc ca ca mà nàng cũng gọi rồi, vậy mà hắn lại không nói gì?

Đây là nam nhân sao? Chẳng ra sao cả!

Hương Vũ cảm thấy mình giống như mặt nóng dán mông lạnh, cảm thấy một tấm chân tình của mình cho chó ăn rồi.

Hương Vũ tức giận, hận không thể chất vấn hắn rốt cuộc có phải là nam nhân hay không!

Nhưng mà Hương Vũ lại cười.

Hầu hạ bên người tiểu thư lâu như thế, ai mà không thể nở nụ cười giả vờ chứ?

Nàng cười ngọt ngào, sau đó nói: “A Phúc nói đúng, bây giờ cũng không còn sớm, ta phải về rồi.”

Trực tiếp đổi “A Phúc ca ca” thành “A Phúc”.

Hừ, ca ca có thể gọi đơn giản vậy sao? Vậy mà chẳng nói gì cả, không gọi ngươi nữa!

Nàng muốn đổi mục tiêu thành Nhị Cẩu Tử ca ca và Trần Trung ca ca.

[yeungontinh.vn]Ai biết nàng vừa nói như thế xong thì nghe bên kia có người gọi A Phúc. Hương Vũ nghe xong thì biết là quản sự hậu viện.

Sau khi A Phúc nghe thấy thì mặt đỏ lên, nói: “Hương Vũ cô nương, Vương quản sự gọi ta, ta đi trước. Gặp nói sau, gặp nói sau.”

Nói xong thì chạy.

Người đi rồi, Hương Vũ cũng không giả vờ nữa, nàng phồng má tức giận đứng đó.

Trong bài thơ của tiểu thư nói thế nào? “Xuất sư vi tiệp thân tiên tử. Trường sử anh hùng lệ mãn khâm”.[4]

[4] Trích thơ Thục Tướng của Đỗ Phủ. Nghĩa hai câu: Ra quân chưa thắng thân đà thác. Mãi khiến anh hùng lệ xót xa.

Xem ra Hương Vũ nàng đã thất bại tan tán mà trở về.

Nàng nhìn bóng lưng của A Phúc, dậm chân, quay người muốn đi!

Ai biết vừa xoay người một cái đã đụng vào lồng ngực khỏe mạnh.

Hết lần này tới lần khác vẫn là nơi mềm mại phía trước bị đụng trước!

Lồng ngực kia quá cứng, giống như đá khiến cho nơi chưa từng bị đụng chạm cảm thấy đau đớn. Nàng chưa từng đau như thế này, càng chưa từng bị người ta mạo phạm như thế, Hương Vũ che lấy nơi đó, vừa thẹn vừa đau. Chiếc mũi nàng hơi chua xót, nước mắt cũng sắp rơi xuống.

Nàng hậm hực xoa mũi, ủy khuất lên án người nọ: “Ngươi không có mắt à, đứng ở đây làm gì?”

Nàng cũng là nha hoàn đang nổi bên người tiểu thư, nàng cũng có chút kiêu ngạo, huống chi vừa rồi nàng dụ dỗ nam nhân thất bại thê thảm nên tâm trạng không tốt!

Nhưng mà sau khi nói chữ “Gì” xong thì miệng lại không thể khép lại được.

Nàng ngây ngốc nhìn người trước mắt, trong đầu ong ong vang lên, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. [yeungontinh.vn]

Tiêu rồi, tiêu rồi.

Người trước mắt là hầu gia.

Quảng cáo
Trước /50 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Điện Hạ Khuynh Thành

Copyright © 2022 - MTruyện.net