Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ
  3. Chương 13+14
Trước /50 Sau

Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ

Chương 13+14

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 13: Muốn chết người

[yeungontinh.vn]Hương Vũ đắm chìm trong bức tranh kia, nàng đã quên mình đang ở chỗ nào, đã quên đi chiều nay là năm nào, càng quên đi vì sao nàng lại nhìn bức tranh này.

Nhưng mà ngay lúc này, có người quấy rầy nàng, đương nhiên nàng không kiên nhẫn.

Nàng né tránh, nàng vỗ qua, nàng nói thầm, nàng nắm lấy hất ra, cuối cùng nàng nắm lấy!

Nàng nắm lấy, nàng còn hơi nổi nóng, đây là ai thế, vì sao làm phiền nàng.

Kết quả, ngay trong khoảnh khắc nàng muốn nổi nóng, mớ lông xù trên tay kia lại có vẻ rắn chắc núc ních khiến nàng về với hiện thực, để nàng ý thức được lúc này cảm xúc thế này là không đúng!

Lông xù, thịt núc ních, lại khỏe mạnh…?

Trong giây phút này, trong đầu nàng nhớ tới một ngàn một vạn loại khả năng, nàng càng phát ra tiếng thét hoảng sợ chói tai.

Tiếng thét chói tai vang vọng trong thư phòng, nàng bị dọa đến mức nhảy dựng lên, chạy trối chết.

Nhưng mà nàng chưa chạy được mấy bước, con báo đen kia đã nhanh nhẹn mạnh mẽ lao xuống, trực tiếp ngăn cản nàng.

Hương Vũ nhìn con chó hoang lớn cả người đen nhánh, nhìn thấy bộ dáng hung thần ác sát của nó. Nàng lại nhớ tới cảnh vừa này nàng nắm chặt đuôi nó, cả người nàng xụi lơ hai chân run rẩy, ngay cả đứng cũng không vững.

“Chó, chó đen lớn, ta không cố ý, ta không biết đó là đuôi của ngươi, ta sai rồi…” Hương Vũ thấp thỏm lắp bắp nói, hai tay nhỏ chắp trước ngực khẽ cầu nguyện: “Cầu ngươi, chó đen lớn, tha cho ta đi, ta sai rồi ta sai rồi! A di đà phật, ông trời ơi phù hộ con, con không muốn chết, con không muốn bị con chó đen lớn này ăn. Con sai rồi, con sai rồi ô ô ô ô…”

Báo đen mờ mịt ngoắt ngoắt cái đuôi, trong miệng phát ra tiếng “Ngao u ngao u”, vô cùng vô tội.

“Chó hoang lớn, đừng, đừng ăn ta!” Hương Vũ liên tục lùi về sau.

“Ngao u…” Người ta là báo đen, không phải chó hoang lớn!

“Ô ô ô van ngươi, đừng ăn ta. Không thể ăn ta được, thịt ta chua, ta không có mấy lạng thịt cả!” Nước mắt của Hương Vũ chảy xuống.

“Ngao u…” Người ta không thèm ăn thịt người!

“Ô ô ô ô, ta còn chưa gả cho nam nhân, đừng ăn ta. Ta, ta lại chết đi như thế….”

“Vội vã lấy chồng như thế?” Ngay lúc Hương Vũ đang ngao ô ô ô kêu to, đột nhiên có một giọng nói lạnh nhạt uy nghiêm vang lên.

[yeungontinh.vn]Giọng nói này vừa vang lên, Hương Vũ không chỉ kinh sợ.

Đầu óc nàng hơi quá tải, không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Nàng cứng đờ đứng ở nơi đó, mờ mịt nhìn con chó hoang lớn đang ngoắc đuôi giống như con mèo vậy. Qua một hồi lâu, nàng mới chậm rãi xoay người qua chỗ khác, vì thế lại thấy nam nhân mặc áo bào tím đội kim quan đứng đó.

Lúc này một tia nắng từ song cửa sổ khẽ chiếu xuống, làm cho gương mặt tuấn mỹ đến mức gần như hoàn mỹ ánh lên một lớp vàng nhạt. Nam tử phong thần tuấn lãng, tôn quý mà uy nghiêm, đứng dưới ánh mắt trời trông như thần tiên.

Trong cơn hoảng hốt, Hương Vũ nhìn nam nhân trước mặt, nàng cảm thấy hắn là thần, là thần từ trên trời giáng xuống, đến giải cứu nàng trong lúc dầu sôi lửa bỏng.

Đầu gối nàng quỵ xuống, thân thể mềm mại ngã về phía trước: “Ô ô, cứu ta…”

Nhận ra người trước mặt nàng đang quỳ lạy không phải thần tiên mà là hầu gia thì đã là chuyện nửa ngày sau.

Hầu gia trực tiếp bế nàng lên, sau đó đặt nàng trên giường thấp.

Hương Vũ cảm thấy mình giống như một mớ bùn, cứ bị ném ở nơi đó.

Nhưng mà nàng vẫn không thôi sợ hãi, nàng dè dặt nhìn con chó hoang lớn kia, nhìn về phía hầu gia xin giúp đỡ với vẻ đáng thương: “Hầu gia, hầu gia, con chó hoang lớn kia…”

Hoắc Quân Thanh nhìn lướt qua gương mặt nhỏ đang hoảng sợ luống cuống, hắn nói: “Đây không phải chó hoang lớn.”

Rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ vì sao có tin đồn hắn nuôi chó hoang ăn thịt người.

Hương Vũ hoảng hốt nhìn xem con chó hoang kia, trong lòng khẽ thở ra, đây không phải là chó hoang lớn à.

Nàng thì thào nói: “Đây, đây là cái gì thế?”

Hoắc Quân Thanh: “Đây là báo đen.”

Sau khi nghe bốn chữ này, Hương Vũ suýt nữa ngã từ trên giường thấp xuồng.

Gương mặt nhỏ mếu máo, trừng to mắt: “Đây là, đây là báo?”

Hoắc Quân Thanh gật đầu: “Báo đen không ăn thịt người.”

Cho nên không cần sợ như thế.

Đôi mắt Hương Vũ trừng to hơn, nàng không dám tin nhìn qua Hoắc Quân Thanh.

Đây là xem thường nàng không đọc qua sách sao? Không, nàng đọc qua rồi. Nàng là thư đồng bên cạnh tiểu thư, biết không ít chữ, cũng xem qua không ít sách. Trong sách <<Thuyết Văn Giải Tử>> có nói “Báo có đốm tròn giống hổ”, <<Sơn Hải kinh>> có nhắc qua, nói “Thú ở Nam Sơn có nhiều mãnh báo”.

Mãnh báo đó, sao lại không ăn thịt người.

Hương Vũ run lẩy bẩy.

Hoắc Quân Thanh thấy vậy thì đưa tay, ra hiệu cho báo đen đi đến.

Báo đen nghe lệnh, “Ngao u” với Hương Vũ vài tiếng.

Hương Vũ lại giật nảy mình, liên tục co lại về phía sau. Sau khi nàng nhìn thấy con báo kia chỉ “Ngao u”, nhìn kỹ lại thì dường như giống chào hỏi với nàng, cũng không có ý muốn ăn nàng.

Nàng sửng sốt một chút, cẩn thận đề phòng nhìn con báo.

Báo kiêu ngạo nhìn nàng, khi thì “Ngao u” vài tiếng.

Hương Vũ nghe thấy âm thanh này, chậm rãi nhíu mày: “Sao ngươi kêu vừa giống mèo lại giống chó thế!”

Tiếng kêu kia giống như mèo con mới chào đời, ngay cả “Meo meo meo” cũng không biết kêu, chứ kêu “Ngao u ngao u”.

Nghe rất êm tai.

[yeungontinh.vn]Hương Vũ cẩn thận đánh giá báo đen, báo đen ngẩng đầu tròn vo nhìn nàng.

Hương Vũ cứ nhìn thế một lúc, đột nhiên cảm thấy hai lỗ tai tròn của nó thật đáng yêu, vậy mà lại muốn sờ sờ.

Nhưng mà nhớ đến hầu gia bên cạnh, nàng cảm thấy hơi sợ, rốt cuộc thu tay về.

“Ngươi ở trong thư phòng của ta làm gì?” Ngay lúc này, đột nhiên Hoắc Quân Thanh mở miệng hỏi.

“À?” Hương Vũ hơi mờ mịt, nàng bị dọa một trận như thế ký ức trở nên vụn vỡ.

Nàng suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng nhớ ra rồi.

Nàng muốn giúp tiểu thư thêu thùa, nhưng mà nàng không thể nói nàng giúp tiểu thư thêu thùa, nàng phải nói là giúp tiểu thư vẽ.

Thế là nàng ngập ngừng một phen, lúc khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ lên, cuối cùng nàng lại thốt lên lời nói dối đầy lỗ hổng: “Tiểu thư muốn làm tròn hiếu đạo, cho nên muốn thêu, thêu bình phong cho hầu gia. Nô tỳ tới giúp tiểu thư vẽ…”

Hoắc Quân Thanh hơi nhíu mày: “Thật sao?”

Chỉ là hai chữ nhưng lạnh lẽo cứng rắn uy nghiêm.

Trong lòng Hương Vũ hoảng hốt, sau khi bớt sợ báo đen ăn người thì nàng cũng nhớ lại, vị ở trước mắt nàng không phải ai khác mà là hầu gia.

Hầu gia rất đáng sợ.

Sau khi Hương Vũ ngẩn người một lát mới tự động tự giác bò xuống giường thấp, sau đó quỳ trên mặt đất. “Xin hầu gia thứ tội! Nô tỳ đến chỉ giúp tiểu thư vẽ!”

Hoắc Quân Thanh: “Chỉ vẽ thôi?”

Hương Vũ gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng đúng, nô tỳ chỉ vẽ thôi, không làm gì khác!”

Hoắc Quân Thanh: “Có đúng không, ngay cả thêu thùa cũng không biết?”

Hương Vũ kiên trì: “Thật sự không biết…”

Mồ hôi lạnh của nàng chảy ròng ròng, rốt cuộc nàng phải nói biết hay không biết đây, lúc này cũng không thể nào hỏi tiểu thư được!

Ngay lúc này, đột nhiên nàng thấy trong tay hầu gia xuất hiện một tấm khăn.

Ngón tay thon dài mạnh mẽ thế lại cầm một tấm khăn: “Đây là của ai?”

Hương Vũ không nhìn thì cũng thôi đi, sau khi nhìn qua thì gần như hồn phi phách tán: “… Nô tỳ, nô tỳ cũng không biết…”

Mặc kệ hắn, nàng đã tắt thở rồi, nàng sẽ chết ngay.

Đó là khăn nàng vừa mới cho vị thị vệ ca ca kia, không nghĩ tới vậy mà lại rơi vào tay hầu gia.

Hương Vũ xấu hổ, Hương Vũ bất đắc dĩ, Hương Vũ cảm thấy chết còn tốt hơn sống.

Hoắc Quân Thanh: “Vậy thì không phải của ngươi rồi?”

Hương Vũ ỉu xìu: “Đúng là không phải đâu…”

Nàng có thể nói cái gì, nàng còn có thể nói gì nữa?

Hoắc Quân Thanh nghe vậy thì nhẹ nhàng ném tấm khăn kia lên kệ bách bảo, sau đó lạnh nhạt nói: “Nếu như thế, ngươi hãy ở yên ở đây mà vẽ, không được gây thêm rắc rối, càng không thể…”

Nói xong, hắn lại tiếp lời: “Không thể giống chủ nhân của chiếc khăn kia, vậy mà lại có ý đồ dụ dỗ thị vệ của bản hầu.”

Hương Vũ liên tục gật đầu: “Vâng vâng vâng, đương nhiên là nô tỳ không phải loại người này! Sao nô tỳ có thể làm ra chuyện đó được, nô tỳ còn không biết thêu thùa, chiếc khăn này càng không thể của nô tỳ!”

Hoắc Quân Thanh gật đầu, lúc này mới dẫn báo đen đi thẳng lên lầu.

Hương Vũ thấy hầu gia cứ đi từng bước lên lầu, nhìn thấy vạt áo của hắn biến mất ở ngã rẽ, nhìn không thấy đuôi của con báo đen hồng hộc kia nữa, cuối cùng mới khẽ thở ra. [yeungontinh.vn]

Nàng đứng lên, dùng tay áo lau mồ hôi, nhịn không được bắt đầu hoài nghi: Hầu gia, rốt cuộc có phải ngài ấy đã đoán được chiếc khăn kia là của nàng?

Đợi đến khi mặt trời lặn xuống phía tây, cuối cùng Hương Vũ cũng mệt mỏi rời khỏi thư phòng.

Bộ tranh này có bốn bức, bây giờ cuối cùng nàng cũng vẽ xong một bức trong đó, còn ba bức nữa. Nghĩ đến ba bức tiếp theo, nàng cảm thấy mình thật sự có thể đụng vào tảng đá chết đi cho rồi.

Nàng bất đắc dĩ đi ra khỏi viện, bước chân nặng nề.

Lúc đi ra khỏi viện, đã thấy hai tên thị vệ, trong đó có một tên si ngốc nhìn nàng.

Nàng nhận ra, đây chính là vị thị vệ của hầu gia nhận khăn của nàng khi nãy.

Người này rất đáng hận.

Hương Vũ cắn trừng mắt liếc hắn một cái, giống như nhìn kẻ thù tám đời.

Tên thị vệ sửng sốt, rõ ràng lúc đi vào còn tình ý miên man gọi ca ca, sao đi ra lại thành như thế?

Nàng, không phải nàng còn đưa hắn khăn sao?

Hương Vũ ngóc đầu lên, khinh thường hừ một tiếng, dậm chân nhanh chóng rời đi.

Ta nhổ vào, ta nhổ vào, chỉ một tên thị vệ mà thôi, ta không thèm!

Thị vệ càng thêm kinh ngạc, hắn không nhịn được mà sờ vào khăn gấm trong lồng ngực mình, rõ ràng cái này khi nãy nàng cho mình. Lúc ấy nàng nhìn hắn như thế, vì sao mới nửa ngày mà đã thay đổi?

Nếu như ngay từ đầu nàng không ẩn ý đưa tình mà nhìn dụ dỗ hắn, thì hắn sẽ không tùy tiện rung động. Nhưng mà lúc trước nàng ẩn ý đưa tình, còn gọi hắn la ca ca, cuối cùng còn đưa khăn, đương nhiên hắn cũng hơi để ý.

Kết quả bây giờ nàng lại như thế?

Thị vệ này cũng hơi không phục, vội vàng nói với đồng bạn của mình một câu, sau đó đuổi theo: “Hương Vũ cô nương, rốt cuộc cô nương có ý gì?”

Hương Vũ bước nhanh đi tới, đột nhiên nghe được người kia sau lưng nàng còn lại Hương Vũ cô nương, thật sự nàng hận không thể tát hắn một cái.

Người này sao vậy chứ! Thật sự không có liêm sĩ! Mặc dù nàng chỉ là một nô tỳ, nhưng sao hắn lại trêu đùa nàng như thế?

Hương Vũ đang muốn bảo thị vệ này dừng lại, ai biết đối diện lại thấy Nhị Cẩu Tử đi tới.

Vành mắt của Nhị Cẩu Tử đỏ bừng, đáy mắt còn mang theo tia máu, cứ như thế thê lương tuyệt vọng nhìn nàng, khàn giọng kêu lên: “Hương Vũ muội muội.”

Trái tim Hương Vũ nhảy lên một cái: …?

Ở sau lưng, thị vệ gọi “Hương Vũ cô nương” cũng theo sát phía sau, thở hồng hộc mà nhìn Hương Vũ. [yeungontinh.vn]

Hương Vũ nhìn Nhị Cẩu Tử, lại nhìn thị vệ, có hơi mờ mịt.

Hai người bọn họ đang làm gì thế?

Chương 14: Hai nam nhân một vở kịch

[yeungontinh.vn] Hương Vũ nhìn Nhị Cẩu Tử ở phía trước, lòng nàng chan chứa nghĩ có thể thành chuyện tốt nhưng kết quả nửa đường bị cướp mất, lại nhìn thị vệ ca ca, người mà nàng ra quân chưa thành đã chết trong trứng nước, trong phút chốc hơi mờ mịt. Hai người này đối với nàng vô tình như thế, bây giờ làm gì lại đuổi theo nàng không buông? Sau khi mù mờ một lúc lại hơi đau đầu, nàng cắn môi thầm nghĩ, thật là phiền phức.

Ai biết ngay lúc này, thị vệ ca ca liếc nhìn Nhị Cẩu Tử, sắc mặt lập tức không ổn.

Hắn nhìn Hương Vũ, lại thấy trong đôi mắt trong suốt của Hương Vũ có vẻ luống cuống sắp khóc đến nơi, cảm thấy rất đau lòng.

Từ lần kia khi Hương Vũ nhìn trộm hắn như thế, hắn đã cảm thấy nhất định là Hương Vũ có ý với mình. Sau đó hắn âm thầm để tâm nghe ngóng, biết Hương Vũ là đại nha hoàn nhất đẳng bên cạnh tiểu thư, còn biết Nhị Cẩu Tử thầm thích cô nương Hương Vũ này. Có người nói hắn ta muốn cưới Hương Vũ cô nương, kết quả sau khi hầu gia ban thưởng thê tử, cha nương của Nhị Cẩu Tử lập tức tiếp nhận. Về phần Nhị Cẩu Tử nãy cũng không hề đấu tranh đã từ bỏ Hương Vũ cô nương.

Lúc này thị vệ ca ca nhìn dáng vẻ đáng thương của Hương Vũ cảm thấy đau lòng. Sau khi đau lòng lại nhìn về phía Nhị Cẩu Tử, thật sự là cừu nhân gặp mặt tức giận đỏ mặt tía tai.

Một là hận ngươi trêu chọc tiểu cô nương người ta, lại bội tình bạc nghĩa, hai là hận ngươi có thời gian vui vẻ với Hương Vũ cô nương.

Điều cực kỳ đáng hận là cũng không biết Hương Vũ cô nương và tên Nhị Cẩu Tử đến bước nào rồi. Thị vệ đại ca nghĩ đến chuyện tiểu cô nương trắng nõn non nớt như thủy tinh có lẽ đã bị Nhị Cẩu Tử nắm lấy tay nhỏ hoặc là hôn miệng nhỏ, thì trong ngực hắn vô cùng đau đớn.

Lúc này, Nhị Cẩu Tử lại không hề chú ý tới vị thị vệ đại ca đang nhằm hắn chằm chằm, hắn đang tuyệt vọng mà nhìn Hương Vũ muội muội của hắn.

Thử hỏi những gia đinh giữ cổng trong, ai mà không ngóng trông tiểu nha hoàn Hương Vũ đi qua cổng trong?

Ai cũng nói Hương Vũ cô nương đi qua, thì tâm trạng cả ngày của các thủ vệ đều tốt. Lúc ai thủ vệ mà đúng lúc gặp gỡ Hương Vũ muội muội, vậy thì xem như gặp may cả ngày, người người hâm mộ.

Đến buổi tối, tất cả mọi người cùng xúm lại nói chuyện, mở miệng nói lời thô tục, khó tránh khỏi lại nhớ đến Hương Vũ muội muội. Bọn họ nhịn không được lại nói Hương Vũ muội muội eo nhỏ, chỗ kia nở nang, còn có khuôn mặt nhỏ trắng nõn, vừa nghĩ đến đã cảm thấy hứng thú.

Nhị Cẩu Tử cảm thấy Hương Vũ muội muội có thể thích mình là phúc phận tích tám đời của hắn, đúng thật là hắn vui vẻ không biết phải làm sao cho phải.

Hắn bắt đầu nghĩ đến sau này cưới Hương Vũ muội muội về thì phải như thế nào, như thế nào, nghĩ đến buổi tối hưng phấn ngủ không yên. Sau khi hắn tỉnh lại phải giặt đệm giường thay quần lót.

Nhưng mà không nghĩ đến trong nháy mắt lại có biến.

Hắn không thích cô nương gì đó mà hầu gia thưởng cho, dù cho cô nương kia đẹp nhưng hắn cũng không thích.

Hắn chỉ thích Hương Vũ.

Nhưng hắn cũng biết mình không thể nào chống lại được cha nương, càng không thể nào chống lại mệnh lệnh cha nương mà cưới Hương Vũ.

Cả nhà hắn đều là gia nô ở phủ Định Viễn hầu, hầu gia là trời, đó là người mà cha nương cũng không thể chống lại. [yeungontinh.vn] Nhị Cẩu Tử đang tiếp nhận sự thật, hắn đau lòng gần chết. Hắn hổ thẹn với Hương Vũ muội muội, hắn cũng không muốn.

Đặc biệt là nghe nói sau khi Hương Vũ muội muội biết tin tức hắn kết hôn thì khổ sở gào khóc nằm lỳ trên giường không dậy nổi, hắn càng thêm áy náy vô cùng. Hắn quyết định đi an ủi Hương Vũ muội muội, để nàng biết trong lòng hắn có nàng, mặc dù không thể lấy nàng nhưng hắn sẽ nhớ nhung nàng cả đời.

Thậm chí sau này nếu có cơ hội, hắn nhất định sẽ nghĩ cách thử xem có thể nối tiếp chuyện tốt này không.

Hắn tính toán như thế, ai ngờ bỗng nhiên gặp được. Hương Vũ muội muội càng phát ra vẻ duyên dáng xinh đẹp, eo nhỏ nhắn thon thon, cứ dịu dàng mà đứng đó. Nhan sắc kia đúng là hiếm có trong thiên hạ, hắn nhìn thấy thế thì thân thể cũng không kìm được mà căng lên.

Nữ nhân này vốn dĩ hắn có thể cưới về tận tình hưởng thụ, kết quả không cưới được, sau này còn làm lợi cho nam nhân kia chà đạp!

Nhị Cẩu Tử nhìn Hương Vũ, cảm thấy đau lòng gần chết, lập tức giọng nói trở nên khàn khàn: “Hương Vũ muội muội, là ca ca có lỗi với muội…”

Nhưng hắn vừa nói xong câu này lại bỗng nhiên gặp một nam nhân đưa tay bảo vệ Hương Vũ ở sau lưng hắn ta. Sau đó hắn ta cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nói: “Đã biết có lỗi thì còn ở trước mặt cô nương ấy làm gì? Ngươi sắp phải cưới mỹ kiều thê rồi, sao lại trêu chọc người ta. Đây là đến khiến cho người ta không thoải mái sao?”

Ban đầu Hương Vũ còn mờ mịt, lúc này nghe lời này của thị vệ ca ca, lập tức cảm thấy thị vệ ca ca nói đúng quá, nói rất hay.

Đã cưới người khác thì tìm nàng nói lời này làm gì? Chẳng lẽ còn muốn để nàng canh cánh trong lòng tiếp tục đau lòng sao?

Nhị Cẩu Tử vốn dĩ đang tỏ vẻ đau lòng, bỗng nhiên nhìn thấy một người thị vệ như thế. Hắn nhìn hồi lâu, nhận ra đây là Trình Duệ, thị vệ trông coi ngoài cửa của hầu gia, lập tức không vui: “Trình thị vệ, ta và Hương Vũ muội muội nói chuyện, liên quan gì đến ngươi?”

Thị vệ ca ca Trình Duệ cười lạnh: “Ai là muội muội ngươi? Đừng mở miệng một tiếng muội muội, giống như nàng và ngươi thân nhau lắm í!”

Trên mặt của Nhị Cẩu Tử hiện ra một dấu hỏi.

Hương Vũ nghe lời này thì do dự một chút, vẫn cắn môi nói: “Thị vệ ca ca nói đúng, ngươi đã sắp cưới người khác rồi, vậy làm gì mở miệng một tiếng muội muội. Hay là nói ngươi cưới người khác nhưng vẫn để ta nhớ nhung về ngươi?”

Đây rõ ràng là ăn trong chén còn nhìn trong nồi!

Hương Vũ oán hận.

Thị vệ ca ca?

Trên mặt Nhị Cẩu Tử càng có vẻ mờ mịt, sao mà trong nháy mắt Hương Vũ muội muội đã tìm người khác làm ca ca rồi?

[yeungontinh.vn]Thị vệ Trình Duệ nghe thấy Hương Vũ mở miệng kêu một tiếng thị vệ ca ca, lập tức trong lòng cảm thấy mừng rõ. Thế là hắn có một quyết tâm nhất định phải bảo vệ Hương Vũ muội muội, không thể để cho nàng bị Nhị Cẩu Tử bắt nạt được. Hắn lập tức nở nụ cười lạnh: “Nghe thấy không, Hương Vũ muội muội vốn không để ý đến ngươi.”

Nhị Cẩu Tử nghe Hương Vũ nói lời đó thật sự đau lòng.

Ngoài ngơ ngác ra hắn vẫn là ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu rõ.

Sao Hương Vũ muội muội không có chút đau lòng, hơn nữa vừa chớp mắt đã gọi người khác là ca ca rồi?

Đương nhiên hắn không thể tin được, đến nay hắn còn nhớ rõ dáng vẻ Hương Vũ muội muội mím môi cười gọi hắn là Nhị Cẩu Tử ca ca. Sao nàng có thể vừa mới chớp mắt đã gọi người khác là ca ca!

Cho dù hắn sắp cưới người khác, nhưng nàng cũng không nên trở mặt nhanh như thế chứ!

Nghĩ tới đây, hơi thở cũng hắn cũng trở nên nặng nề, trừng đôi mắt đỏ ngầu lên: “Hương Vũ muội muội, ta biết sai rồi, ta không nên cưới người khác. Nhưng muội cũng biết đó, đây không phải là chủ ý của ta, muội nghe ta giải thích có được không?”

Vừa nói, hắn vừa đưa tay đẩy Trình Duệ ra, muốn kéo Hương Vũ giải thích.

Trong lòng Hương Vũ, Nhị Cẩu Tử vẫn là người mặt gầy thích cười, là người thông minh rất biết cách nói chuyện, mở miệng một tiếng Hương Vũ cô nương. Nàng chưa từng gặp qua dáng vẻ gần như nổi điên, đôi mắt đỏ hồng của Nhị Cẩu Tử… Giống như chó hoang đang động dục vậy.

Nàng chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Nhị Cẩu Tử, nàng giật nảy mình, vội vàng muốn lui lại.

Nhị Cẩu Tử sốt ruột, hắn kéo tay áo của Hương Vũ: “Hương Vũ muội muội, muội nghe ta giải thích. Dù cho ta cưới người khác thì trong lòng ta chỉ có mình muội…”

Ngay lúc này, Trình Duệ lại giơ tay chặn lại tay muốn đưa ra của Nhị Cẩu Tử, sau đó hắn quay người dùng cánh tay bảo hộ Hương Vũ. “Hương Vũ muội muội không muốn nghe ngươi nói, muội ấy không có quan hệ với ngươi, ngươi còn chưa nhìn rõ sao?”

Hương Vũ gần như bị Nhị Cẩu Tử dọa đến hồn phi phách tán, bây giờ được Trình thị vệ bảo vệ trong ngực, mặc dù nàng vẫn còn hơi sợ, nhưng lúc đó lại to gan, chỉ vào Nhị Cẩu Tử mà nói: “Đúng, ta đã không có quan hệ gì với ngươi nữa, chân trước ngươi gọi ta là muội muội, chân sau đã cưới người khác. Ngươi cũng đã muốn cưới người khác thì còn trêu chọc ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn trông mong ta ở đây khó chịu đòi chết đòi sống, trở thành trò cười trong phủ? Hay là nói ngươi cưới người khác, còn trông cậy vào ta sẽ nhớ mãi không quên, nhớ nhung ngươi cả đời!”

Giọng nói của tiểu cô nương trong trẻo mềm mại, nói tới nói lui nghe cũng có lý, Nhị Cẩu Tử nghe được thì sững sờ. [yeungontinh.vn]

Trong mắt hắn hàm chứa nước mắt, bất đắc dĩ dậm chân: “Hương Vũ muội muội, sao muội có thể nói như thế? Ta nghe nói muội đau khổ nằm trên giường gào khóc không dậy nổi, ta đau lòng, ta không đành lòng!”

Hương Vũ nghe thì tức giận đến đỏ mặt.

Nàng vẫn là tiểu cô nương chưa xuất giá, còn trông cậy sau này tìm được một nam nhân tốt. Chuyện của nàng và hắn không thành, ai cũng không nhắc đến, nhưng hắn lại nói như thế trước mặt nam nhân khác, đây là hắn trông cậy cả đời nàng sẽ đau khổ vì hắn mà không gả được sao?

Nàng cắn môi, ôm hận nói: “Nhị Cẩu Tử, có lẽ ngươi hiểu lầm rồi, ta gào khóc bởi vì hôm qua ta đau bụng. Hôm nay tốt rồi, ta khỏe rồi. Sao ta có thể vì ngươi mà khổ sở như thế, ngươi nghĩ ta là ai? Hai chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì cả!”

Lời này vừa nói ra…

Trong lòng Trình Duệ vô cùng vui sướng.

Nhị Cẩu Tử bị đả kích.

Hắn không dám tin chỉ vào Hương Vũ: “Ngày ấy, không phải ngày đó muội mở miệng ra nói một tiếng Nhị Cẩu Tử ca ca sao? Lúc đó, dáng vẻ muội nhìn ta…”

Dáng vẻ muội ấy nhìn hắn, trong mắt đều là tình ý, trong lòng tràn đầy ngọt ngào!

Hương Vũ lại mờ mịt nói: “Nhị Cẩu Tử, có lẽ ngươi nghe lầm rồi? Ta là loại người gọi ca ca bậy bạ sao?”

Nhị Cẩu Tử: “…”

Hắn kinh ngạc nhìn Hương Vũ hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nói: “Ta biết, nhất định là muội giận ta nên mới cố ý nói như thế. Ta, ta không trách muội.”

Nói xong, hắn lau mặt một cái, hung hăng nhìn Trình Duệ một chút, quay người rời đi.

Hương Vũ khẽ thở ra, được rồi, từ nay về sau người này hoàn toàn không liên quan đến nàng nữa, cuối cùng cũng giải quyết xong một người.

Ai biết nàng vừa khẽ thở ra lại cảm giác Trình Duệ ở bên cạnh nhìn nàng chăm chú, ánh mắt hừng hực như lửa.

Trên mặt Hương Vũ như bị bỏng, lúc này mới ý thức được nàng còn bị Trình Duệ bảo vệ trong ngực, lập tức liên tục không ngừng lui lại một bước.

Nhưng mà Trình Duệ dùng cánh tay che chở nàng mà.

Nàng vừa lui như thế, vòng eo mềm mại nhẹ nhàng đụng váo cánh tay rắn chắc như sắt của Trình Duệ.

Mặt Trình Duệ đỏ lên, trong lòng Hương Vũ hoảng hốt.

Nàng cắn môi nhìn Trình Duệ, khẽ nói: “Trình thị vệ, xin ngươi thả ta ra.”

Trình Duệ cúi đầu nhìn tiểu cô nương xinh đẹp trước mặt, khàn giọng hỏi: “Muội gọi ta là gì?”

[yeungontinh.vn]Thật ra Hương Vũ cảm thấy vị thị vệ trước mặt này cũng khá, ít nhất vừa gặp đã giúp nàng đuổi Nhị Cẩu Tử đi, cũng khiến cho lòng nàng nở rộ.

Nhưng nàng cũng sẽ không quên chiếc khăn trong tay của hầu gia.

Vải của chiếc khăn này nàng lấy từ chỗ của Cát ma ma, nghe nói loại vải kia không phải tốt nhất nhưng mà hiếm thấy. Bây giờ vốn dĩ không thể nào mua được, ít nhát thì Hương Vũ chưa thấy qua có ai dùng loại khăn này ở trong phủ.

Mà nàng lại đưa chiếc khăn đó cho Trình Duệ.

Chớp mắt Trình Duệ đã giao nó cho hầu gia.

Hương Vũ không thể nào tha thứ cho loại hành vi này. Nếu như Trình Duệ thực sự để ý đến nàng thì cho dù thế nào cũng không thể đưa khăn tay riêng mà nàng bí mật đưa hắn, đem đưa cho hầu gia, để cho mình bị hầu gia sỉ nhục như thế.

Cho nên Hương Vũ ngóc đầu lên, hùng hồn nói: “Trình thị vệ.”

Trình Duệ mím môi: “Vừa rồi muội còn gọi ta là thị vệ ca ca.”

Hương Vũ chớp mắt mấy cái.

Trình Duệ: “Ta không phải Nhị Cẩu Tử, ta không nghe lầm.”

Hương Vũ môi: “Dù cho không nghe lầm, thì lúc ấy ta cảm thấy ngươi tốt, bây giờ cảm thấy ngươi không tốt nữa!”

Trình Duệ vô tội bất đắc dĩ: “Sao ta lại không tốt?”

Hương Vũ ngửa mặt nhìn hắn, hơi thở nam nhân phả ra trước mặt nàng, khí thế vô cùng nam tính.

Nếu hắn không đối với nàng như thế, Hương Vũ nghĩ nàng sẵn lòng gả cho hắn, vì hắn sinh con dưỡng cái.

Nhưng mà nàng vẫn kiên trì nói: “Ta cho ngươi khăn, ngươi đã cho ai chứ! Sao ngươi lại đối với ta như vậy!”

Nói xong, nàng xấu hổ giận dữ đẩy hắn ra, co cẳng chạy mất.

Trình Duệ khó hiểu đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng chạy trối chết của Hương Vũ.

Khăn, hắn đã cất khăn rồi, sao nàng lại nói thế?

Trình Duệ cúi đầu nhìn xem tay mình, trên tay dường như có mùi hương thoáng qua của nữ nhi. [yeungontinh.vn] Tâm tư của tiểu cô nương thật sự khó mà nắm bắt.

Quảng cáo
Trước /50 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bảo Bối Của Tôi Là Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net