Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lạc Văn Thư thật sự không nghĩ đến, mới vừa rồi đứa bé sợ hãi run rẩy cất tiếng ngoài cửa kia lại là nam chính trong tiểu thuyết này, mà cổ thân thể này lại chính là mẹ ruột chết sớm của nam chính, mang thai mười tháng sinh nam chính ra, lại khổ sở nuôi lớn nam chính đến năm 5 tuổi, sau đó thành công nhận cơm hộp.
Biến thành một công cụ hình người tiêu chuẩn.
Gần như tình tiết trong tiểu thuyết không có quan hệ gì đến nguyên chủ, trái lại Chu Hoài gì đó kia, giai đoạn trước ẩn thân, giai đoạn sau xác chết vùng dậy, chiếm cứ không ít cảnh diễn.
Hôm nay Lạc Văn Thư ở trong cổ thân thể này, để báo đáp lại, tất nhiên cô sẽ chăm sóc cho con trai của nguyên chủ, còn về những chuyện khác, cô sẽ không để ý.
"Ùng ục" Bụng lại phát ra tiếng kêu.
Cổ thân thể này đã không ăn gì cả ngày rồi, ngay cả nước cũng không uống một ngụm.
Trước đó đứa con trai tiện nghi Lạc Tinh Dữ nói đi mua cơm, trong trí nhớ của Lạc Văn Thư, gần đây có một quán ăn nhỏ, một nhà chủ quán đối xử rất tốt với hai mẹ con bọn họ.
Chắc là đi đến đó.
Giờ cơm đã sớm qua, quán ăn cũng không bận rộn nhiều việc, theo lý mà nói, Lạc Tinh Dữ đi mua cơm, đi tới đi lui cũng chỉ mất hai mươi phút.
Nhưng bây giờ đã hơn ba mươi phút, Lạc Tinh Dữ vẫn chưa trở về.
Lạc Văn Thư và cậu có huyết mạch tương liên, cũng không cảm ứng được nguy hiểm gì, nhưng vẫn quyết định đi ra ngoài cửa xem thử một chút.
Đây là một nhà lầu tự xây cao bảy tầng, nguyên chủ thuê một căn nhà một phòng ngủ một phòng khách ở cuối hành lang của lầu 5.
Hành lang hẹp dài mờ tối, nguồn sáng duy nhất là một chút ánh đèn từ lầu đối diện ở ngoài cửa sổ.
Thật ra chỗ này có lắp đèn cảm ứng, hơi phát ra chút tiếng đèn sẽ sáng.
Chẳng qua Lạc Văn Thư cũng không thèm để ý, đối với cô mà nói tối như vậy cũng không phải là chuyện lớn gì, cũng không ảnh hưởng đến tầm mắt của cô, cũng sẽ không làm cô cảm thấy sợ hãi.
Bước chân của cô nhẹ nhàng, đi xuống lầu một.
Lúc đi ra cửa, đụng phải hai người ở đối diện, một nam một nữ, chính là vợ chồng chủ nhà.
Ở chỗ cửa lớn lắp đèn tiết kiệm điện, chẳng qua công suất tương đối thấp, ánh sáng chiếu xuống có chút tối, chiếu vào người, làm cho làn da lộ ra mấy phần nhợt nhạt.
Hình như vợ chồng chủ nhà rất vội vàng, bước chân vội vả, giống như một trận gió đi lướt qua Lạc Văn Thư.
Lạc Văn Thư cũng không dừng bước chân lại, chẳng qua chỉ liếc nhìn một cái.
Dưới ánh đèn lờ mờ, chỉ thấy giữa mi tâm của hai vợ chồng này, tràn ngập một luồng khí đen.
Có nghĩa là bọn họ đang gặp phải một đại nạn khó khăn.
.