Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lạc Văn Thư không dời tầm mắt, vẻ mặt như thường, giống như người bị bắt nhìn lén không phải là mình.
Ánh mắt của người đàn ông mặc âu phục đen dần thay đổi, có chút nghi ngờ xuất hiện.
Lúc này Lạc Tinh Dữ vươn tay cẩn thận kéo vạt áo của cô.
"! Mẹ, chúng ta về nhà đi, được không?" Đứa bé gầy nhỏ, khó khăn phục hồi lại tinh thần từ chuyện chứng kiến cái chết của người khác, nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy.
Lạc Văn Thư cúi đầu nhìn cậu bé, chỉ thấy khuôn mặt của cậu có chút trắng bệch.
"Được.
" Cô nhẹ giọng đáp, rồi sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Lạc Tinh Dữ, đi về phía nhà.
Bên kia.
Bên cạnh chiếc xe hơi vỡ nát bỗng nhiên có một thành niên mặc áo sơ mi hồng sến súa xuất hiện, cậu ta nhìn đám người chằng chịt xung quanh, sửng sốt hai giây, rồi sau đó bắt đầu mắng chửi.
"Mẹ kiếp, đám ngu này, vây quanh ở chỗ này làm gì?""Xảy ra tai nạn xe cộ?""Má nó, xe này bị đụng vào cây, trực tiếp bị hỏng rồi!! Mà này, sao xe này có chút quen mắt vậy? SUV C375! Má nó, đây không phải là xe của ông đây sao!!! Tên nào dám trộm lái ra! "Cậu ta còn chưa nói xong, bỗng nhiên có một sợi dây xích quấy quanh cổ mình.
Vị thanh niên này kinh ngạc, theo bản năng vươn tay kéo một cái, đồng thời há miệng muốn mắng chửi.
Trong nháy mắt dây xích thu vào càng chặt hơn, cậu ta bị buộc nuốt xuống mấy lời mắng chửi, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Tệ hơn chính là, cậu ta phát hiện hai tay của mình, giống như bị dính vào dây xích, không có cách nào nhúc nhích được.
Dần dần trên mặt cậu ta tràn đầy sợ hãi, định xin giúp đỡ từ đám người vây quanh.
"Cứu! Cứu tôi! "Nhưng mặc kệ cậu ta giãy giụa như thế nào, dùng hết sức kêu ra sao, cũng không có bất kỳ người nào để ý đến, những người đó giống như không nhìn thấy cậu ta.
"Rào---" Dây xích lỏng lẻo đột nhiên kéo căng, một cổ lực lượng to lớn truyền từ đầu khác, vị thanh niên này hoàn toàn không có sức chống cự, thân hình lảo đảo, bị lôi ra khỏi đám người.
"Cứu! " Cậu ta định lôi kéo những người bên cạnh, lại thấy tay của mình, thậm chí cả người mình, giống như trở nên vô hình, xuyên qua thân thể của từng người vây xem kia.
Thanh niên thấy vậy hoàn toàn ngây ngẩn.
Trong chớp mắt, cậu ta đã bị lôi ra khỏi đám người, đồng thời cũng nhìn thấy người đầu bên kia dây xích.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục đen, tướng mạo anh tuấn, mặt không có cảm xúc.
Đối phương lạnh nhạt nhìn cậu ta một cái, sau đó xoay người rời đi.
Người thanh niên kia cũng bị xiềng xích kéo đi.
Chỉ thấy phần dưới cùng của lối qua đường, bỗng nhiên lại xuất hiện đường viền của một cánh cửa, loáng thóang, không nhìn rõ ràng, có hơi thở lạnh lẽo bức người rỉ ra từ bên trong.
Nhìn thấy một màn này, bỗng nhiên trong đầu thanh niên hiện ra từng đoạn hình ảnh.
Một người lảo đảo từ trong quán bar đi ra, lại lảo đảo lắc lư vòng qua ngõ hiểm phía sau, người đó dựa vào tường, mò mẫm tìm chìa khóa rất lâu, lại tốn nhiều thời gian mới tìm được xe.
Người này cảm thấy rất choáng váng, ánh mắt đờ đẫn ngồi lên xe, cắm chìa khóa vào, nổ máy xe.
Tiếng gào thét của gió từ cửa kiếng xe truyền vào trong xe, đèn đuốc trở thành từng đoàn ánh sáng mơ hồ, cảnh vật hai bên đường không ngừng thụt lùi.
Sau đó đến ngã tư đường, đèn đỏ, xe cộ qua lại!.