Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Nam Phụ Dự Phòng Trong Niên Đại Văn
  3. Chương 14: Cứu Người
Trước /42 Sau

Xuyên Thành Nam Phụ Dự Phòng Trong Niên Đại Văn

Chương 14: Cứu Người

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tô Cẩn Ngôn đem phiếu đưa lại cho người đàn ông: “Tôi cứu chú bất quá chỉ là tiện tay mà thôi, cho dù là ai gặp phải chú bị cảm nắng nằm trên mặt đất như vừa rồi cũng sẽ cứu thôi. Cho nên phiếu này chú vẫn nên giữ lại đi. Còn có, chú vẫn nên cởi kiểu áo Tôn Trung Sơn này ra đi, hiện tại trời nóng như thế chú còn mặc loại áo này, không thoát được mồ hôi một hồi không khéo lại bị cảm nắng.’Người đàn ông thấy Tô Cẩn Ngôn đem phiếu trả lại mình, ngược lại còn nở nụ cười kéo tay của Tô Cẩn Ngôn, đem phiếu đặt lại vào tay Tô Cẩn Ngôn.

“Mặc dù chuyện này đối với đồng chí chỉ là việc làm tiện tay nhưng đối với tôi lại là có ơn cứu mạng. Bất quá chỉ là một tấm phiếu mà thôi, mạng của tôi vẫn đáng giá với tấm phiếu này. Cháu cứ an tâm nhận đi, xã hội này vẫn cần rất nhiều tiểu đồng chí hăng hái làm việc nghĩa như vậy.”

Nói xong ông ta đem áo Tôn Trung Sơn cởi ra, ông ta hôm nay ăn mặc trang trọng như vậy vốn là đi thăm một người thầy có ơn với mình, kết quả không nghĩ đến lại bị cảm nắng. Bất quá, việc ông bị cảm nắng cũng có một phần do gánh nặng trong lòng mình.Ông nhìn nhìn Tô Cẩn Ngôn lại nhìn nhìn bản thân mình, không khỏi nhớ đến phiền não của bản thân mình nhịn không được dò hỏi: “Đồng chí, cháu biết y thuật sao?”Ở niên đại này tài nguyên chữa bệnh cực kỳ thiếu thốn, người có một chút y thuật đều có thể ở thôn làm thầy thuốc. Có thể cấp cứu người bị cảm nắng nhanh như vậy cũng không có nhiều.

Tô Cẩn Ngôn chần chờ một chút mới mở miệng: “Tôi hiểu một chút.”

Nào ngờ, ông ta nghe vậy ngược lại cực kì vui mừng. Ánh mắt đang nhìn Tô Cẩn Ngôn từ vui mừng trở nên có chút cung kính: “Tiểu đồng chí, tôi có thể nhờ cậu giúp một việc không?’Người Trung Quốc tương đối hàm súc, phàm là chuyện gì đó nói mình hiểu biết một chút thực tế là không chỉ một chút đó.

“Mời chú nói.” Tô Cẩn Ngôn cảm thấy việc mà người đàn ông này nhờ có lẽ có liên quan đến việc cứu người.

“Ai nha, cậu xem tôi đi, cậu đã cứu tôi, tôi còn chưa giới thiệu mình cho cậu nữa.” Nói rồi ông ta nhét danh thiếp của mình vào tay Tô Cẩn Ngôn.

Tô Cẩn Ngôn nhìn thấy, người đàn ông trước mặt này tên là Giang Hoài n, là thư ký chánh pháp của huyện ủy. Trong lòng của Tô Cẩn Ngôn giật mình, một nhân vật lớn như vậy tại sao lại xuất hiện ở đây? Còn bị cảm nắng nếu hôm nay không gặp được anh thì quả thật là có chuyện lớn.

Anh lại nghĩ một chút, trong sách không hề nhắc đến nhân vật này, cho nên đây rốt cuộc vẫn là một cuộc sống thật chứ không phải chỉ là những con chữ lạnh như băng trong sách.

Tô Cẩn Ngôn trong mắt chợt lóe lên suy nghĩ nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, chỉ là hướng người đàn ông cung kính hành một lễ nhưng lại bị người đàn ông đỡ lên.

“Đồng chí không cần phải làm vậy, cậu đối với tôi như những người bình thường là được rồi. Chuyện là như vầy, thầy giáo của tôi bị ngã bệnh, tôi vừa mới đạp xe đi là đi tìm bác sĩ khám cho thầy, nào nghĩ lại trùng hợp như vậy đụng phải cậu. Cậu có thể đi xem bệnh cho thầy tôi được không?”

Giang Hoài n hướng Tô Cẩn Ngôn xin giúp đỡ cũng là bất đắc dĩ. Thầy của ông là Triệu Trọng Minh tiên sinh bị điều về đây cải tạo, trùng hợp lại trong khu vực của ông phụ trách. Ông muốn quan tâm thầy của mình, lại không thể quá trắng trợn không kiêng nể ai.

Hôm nay ông ta thừa dịp ngày nghỉ của mình, lặng lẽ đạp xe xuống thôn của thầy mình mà thắm, nào ngờ đến nơi thì phát hiện thầy của mình đang ngã bệnh. Thầy của ông ta thành phần không tốt, bị điều đến đây là để cải tạo lao động cho nên, cho dù có ngã bệnh cũng không khỏi bị kéo đi làm việc.Ông ta đau lòng thầy mình, liền tính lên trấn tìm bác sĩ đến xem bệnh. Bất quá ông ta cũng biết, bác sĩ ở trên trấn đại khái cũng chỉ là thầy thuốc, y thuật hữu hạn, coi như là có bác sĩ đồng ý đến khám bệnh cho lão tiên sinh, cũng không nhất định là khám đàng hoàn. Càng không nói đến thành phần của lão tiên sinh luôn làm mọi người tránh né, bác sĩ hẳn cũng không chịu đi khám cho ông ấy.Ông ấy trong lòng mang đầy tâm sự, trong lòng gấp gáp lại gặp thêm cảm nắng liền té xỉu, nào ngờ lại gặp phải một tiểu đồng chí có y thuật lại thêm tấm lòng tràn đầy nhiệt tình cứu mình.

Vì thế ông ấy đánh cược một phen thử xem, có lẽ vị tiểu đồng chí này là một thầy thuốc có y đức sẽ nguyện ý cùng ông ấy đi một chuyến.

“Có người bị bệnh sao?” Tô Cẩn Ngôn hỏiGiang hoài n gật gật đầu: ‘Đúng vậy, thầy của tôi bị ngã bệnh, cho nên muốn cháu đi xem chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là thầy của tôi thành phần không tốt lắm, không biết cậu có đồng ý đi xem hay không?’Tô Cẩn Ngôn lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của ông ấy. Cái gọi là thành phần không tốt đó có lẽ là những nhừng bị điều xuống nông thôn cải tạo lao động, những người ở chuồng bò đi?

Tô Cẩn Ngôn từ hiện đại xuyên đến đương nhiên biết trong đó có rất nhiều người đều là vô tội, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ được rửa sạch oan khuất, làm sao lại có chuyện anh xa lánh bọn họ chứ?

“Chuyện này không là vấn đề, chỉ là tôi kỳ thật cũng không phải là bác sĩ, tôi cũng chỉ là ngầm tự học y thuật thôi, tôi không có thuốc lại không có dụng cụ chữa bệnh, chính là tôi đi khám cho lão tiên sinh biết là bệnh gì nhưng mà không có dược cũng là uổng công vô ích.”

Giang Hoài n nở nụ cười: “Vấn đề này cậu đừng lo lắng, chỉ cần cậu có thể đến xem bệnh, thuốc cứ giao cho tôi.”

Tô Cẩn Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, dặn dò Tiểu Hoa tự mình trở về, mình liền đi theo Giang Hoài n chữa bệnh.

“Tô đại ca yên tâm đi, em có thể tự mình trở về, anh mau đi nhanh đi, xem bệnh quan trọng hơn, không cần để ý đến em, em chờ anh về.” Từ Tiểu Hoa đem những đồ vật đã mua khiêng lên, lặng lẽ trở về thôn.

Quảng cáo
Trước /42 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vô Hạn Kỹ Năng

Copyright © 2022 - MTruyện.net