Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Nam Phụ Dự Phòng Trong Niên Đại Văn
  3. Chương 35: Đập Phá
Trước /42 Sau

Xuyên Thành Nam Phụ Dự Phòng Trong Niên Đại Văn

Chương 35: Đập Phá

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tô Cẩn Ngôn anh cần là một người vợ có thể cùng mình sánh vai mà đi, một người phụ nữ tâm lý đã đủ trưởng thành để biết rõ trong lòng mình muốn cái gì, không muốn cái gì. Cho nên, anh tuyệt đối sẽ không lợi dụng lúc Tiểu Hoa còn nhỏ tuổi, suy nghĩ còn chưa trưởng thành mà lợi dụng người ta. Anh sẽ kiên nhẫn chờ, từng chút một dẫn đường cho Tiểu Hoa giúp cô trưởng thành, cho đến khi cô chân chính có thể hiểu rõ chính mình.

Hai người đều yên lặng không nói gì, im lặng mà yên tĩnh nhìn vào ánh mắt đối phương . Nhưng trong lòng suy nghĩ đã sớm bay xa ngàn dặm.

Hơn nữa ngày Tiểu Hoa lên tiếng , phá vỡ cục diện khó tả này: “Tô đại ca, hộ khẩu của em phải làm sao bây giờ.?”

Nghĩ đến việc này, đôi mắt cô hiện lên một tia ưu sầu. Hộ khẩu của cô là ở Từ gia, ba nuôi của cô lúc kết hôn đều không để cô dời hộ khẩu. Có thể nghĩ đến người của Từ gia sẽ không dễ dàng cho cô đem hộ khẩu dời đi.

Dù sao, hiện giờ cho dù cô không giúp Từ gia làm công việc nhà, chỉ cần hộ khẩu của cô còn ở Từ gia một ngày thì Từ gia có thể giúp cô lĩnh phần công điểm ở đại đội, lấy tiền công cùng lương thực của cô.

Tô Cẩn Ngôn sờ sờ đầu cô: “Em yên tâm đi, anh sẽ giúp em giải quyết chuyện này.”

Nguyên chủ chán ghét Tiểu Hoa, đương nhiên sẽ không tình nguyện dời hộ khẩu của Tiểu Hoa đến hộ khẩu của chính mình. Từ gia lại càng không tình nguyện một sức lao động như Tiểu Hoa đi, Tiểu Hoa không có nơi để dời hộ khẩu đến, tự nhiên chỉ có thể vẫn như cũ để hộ khẩu ở Từ gia.

Bất quá chuyện này đều không phải là vấn đề, đem hộ khẩu của con gái đã gả ra ngoài giữ lại nhà mình để lãnh lương thực, tới chỗ nào cũng thể nói lý được.

Cùng lắm anh đến công xã để tố cáo, anh cũng không tin lấy hành vi áp bức đày tớ giống như địa chủ này còn có người có thể bênh vực được. Trung Quốc thời đại mới, phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời, hành vi chiếm đoạt tài sản của người khác này đương nhiên không thể tiếp tục tồn tại.

Tiểu Hoa rất tin tưởng Tô Cẩn Ngôn, nếu như Tô Cẩn Ngôn đã nói như vậy, cô tất nhiên không có gì phải lo lắng.

Thời điểm hai người trở về thôn, hai má đều hồng hồng. Lẫn trốn không dám nhìn vào trong mắt của nhau, trốn trốn tránh tránh rất giống dáng vẻ của tình yêu tuổi trẻ.

“Ai nha, hai người làm sao bây giờ mới trở về, nhanh về nhà đi, nhà của hai người xảy ra chuyện lớn rồi.”

Hai người mới về đến cửa thôn, còn chìm đắm trong tình yêu mập mờ thì nhìn thấy Chu đại thẩm sắc mặt lo lắng không yên xuất hiện trước mặt hai người.

Hai người đều bị hoảng sợ, nhưng thấy dáng vẻ như bị đốt lông mày của Chu đại thẩm, hai người liền khẳng định trong nhà lại xảy ra chuyện lớn mà hai người không biết.

Tô Cẩn Ngôn bình tĩnh lại đầu tiên, anh an ủi Chu đại thẩm: “Dì, đừng nóng vội, từ từ nói, nhà chúng tôi đã xảy ra chuyện gì?”

Chu đại thẩm không kịp giải thích trực tiếp kéo tay Tiểu Hoa: “Đi nhanh lên! Nhà của hai người bị trộm rồi.”

Những lời này giống như một đạo sấm chớp giữa trời quang bổ vào đầu của hai người. Nhà bọn họ cũng đã nghèo đến như vậy, lại còn có thể bị trộm? Mấy tên trộm đó đến nhà bọn họ để trộm cái gì?

Chuyện này làm hai người không thể nào bình tĩnh lại nữa, đi theo sau Chu đại thẩm trở về, vừa đi vừa lo lắng không yên.

Còn chưa đến nhà, Tô Cẩn Ngôn đã thấy ở trước cửa nhà mình có một đám người đang vây lấy, đám người thấy anh đi đến nhanh chóng chừa ra một lối đi. Anh liếc mắt liền nhìn thấy đồ đạc ngã đến thất loạn bát tao trên mặt đến từ trong nhà ra đến cửa. Khung cảnh lẻ loi hiu quạnh đến cực điểm.

Vừa đến gần có thể thấy, lương thực nằm lộn xộn trên mặt đất bị giẫm đạp qua lại, không còn ăn được nữa.

“Nghiệp chướng mà, đến cùng là ai mà không có lương tâm như thế?”

“Còn không phải sao, lương thực cũng có thể đem đạp hư cũng không sợ bị thiên lôi đánh trúng.”

Xung quanh mọi người đến xem nói nhiệt sôi nổi bàn luận, nhìn đến lương thực nằm trên mặt đất vẻ mặt đều tràn đầy đau đớn.

Mọi người đều là từ khó khăn thiếu thốn mà lớn lên, tất nhiên không quen nhìn nhìn thấy thấy nhất là hành vi đem lương thực đạp hư. Cảnh tượng trước mặt không khác nào lấy gậy sắt đập vào mặt bọn họ làm bọn họ tức đến nổi phổi. Cho dù không phải là lương thực của bọn họ cũng làm cho bọn họ tức đến nhảy dựng lên chửi thẳng má nó.

“Thanh niên trí thức Tô, cậu mau đi xem coi, ngoại trừ lương thực, nhà hai người còn có thứ gì bị người khác lấy mất không? Cậu yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ giúp cậu đem cái tên trộm này tìm ra, loại người dám đem lương thức đạp hư, nhất định phải đem đi xử phạt thật nghiêm khắc.”

Tất cả mọi người trong lòng đều tràn đầy căm phẫn, phảng phất giống như là lương thực bị đạp hư chính là lương thực của gia đình bọn họ.

Nhìn thấy cũng không biết lương thực bị đạp hư đến không thể cho vào miệng nữa, ánh mắt bọn họ đều đỏ lên, hận không thể ngay bây giờ lôi cái tên đã đạp lương thực ra mà đánh cho tên đó 50 cây.

Tô Cẩn Ngôn cũng không để ý đến các thôn dân chào hỏi, lôi tay Tiểu Hoa liền nhanh chóng đi vào phòng.

Quảng cáo
Trước /42 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Độc Sư Đa Nghề

Copyright © 2022 - MTruyện.net