Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mọi người sôi nổi đồng ý, nhưng cũng có người đứng ra chỉ trích Tô Cẩn Ngôn: “Thanh niên trí thức Tô. Tuy rằng nhà cậu là bị trộm nhưng cần thiết phải báo công an sao? Ở đây mọi người đều là họ hàng, hàng xóm lâu năm với nhau, nếu như là đi báo công an thì khác gì là mình đang tự làm mình mất mặt, việc xấu trong nhà thì không nên lộ ra ngoài.”
Tô Cẩn Ngôn lạnh lùng nhìn thoáng qua người đứng ra, người này anh biết, người nhà bọn họ toàn bộ đều là tay chân không sạch sẽ, lúc này nhảy ra phỏng chừng là ở trong lòng nghi ngờ, sợ người làm ra chuyện này là người nhà của mình. Xem ra là đang chột dạ, phỏng chừng hắn ta ở trong lòng cũng là chắc chắn đến tám chín phần đâu.
“Chính trực không sợ gian tà, anh không làm chuyện gì xấu, thì sợ gì công an? Tôi hôm nay báo án là không muốn cổ vũ tên trộm đó trở nên kiêu ngạo. Về sau nếu như tên trộm đó lại chạy đến nhà người khác trộm đồ, phá hủy lương thực của người khác, anh chịu trách nhiệm sao?”
Tô Cẩn Ngôn vừa chất vấn như thế, tên đó liền không còn phản bác nữa. Bởi vì, những người khác vừa nghe được lời nói của Tô Cẩn Ngôn, lại nhìn thấy lương thực bị đạp hư trong phòng. Chỉ cần vừa nghĩ đến hôm nay nếu như không đem tên trộm này tố cáo, ngày mai tên trộm này liền chạy đến nhà mình mà phá hủy. Những lời nói muốn khuyên can Tô Cẩn Ngôn không cần báo công an đều không thể nào nói ra miệng được.
“Con biết là ai làm.”
Trong lúc mọi người đều đang trầm mặc, bỗng nhiên vang lên âm thanh giòn giòn của của một đứa bé.
Tầm mắt của mọi người đều theo hướng của âm thanh mà nhìn qua, người lên tiếng là một bé trai khoảng chừng năm sáu tuổi.
Bé trai mặt đều bị phơi đến tối đen, trên người mặc một chiếc áo lót trắng bị giặt đến ố vàng đi. Trên quần bị rách đến mấy lỗ, ngón chân cái lộ ra khỏi đôi giày, cả người mang đầy tro bụi, trên mũi còn kéo một dòng nước mũi thật dài, vừa nhìn liền biết một bé trai chuyên gia nghịch ngợm gây chuyện ở trong thôn.Đại khái là chưa từng bị nhiều người chú ý như vậy, bé trai theo bản năng trốn đi, mẹ nó một phen đem nó kéo ra ngoài.
“Cẩu Oa, làm sao mà con biết được?”
Mẹ của mình đặt câu hỏi, bé trai tất nhiên là không hề sợ hãi, lớn giọng nói: “Con thấy được, lúc xế chiều con đến chơi ở gần đây, con nhìn thấy cô Từ một chân đá ngã cửa, nổi giận đùng đùng mà vào phòng, một lúc lâu mới đi ra ngoài, lúc đi ra còn đang cười nữa.”
Bé trai lời nói chắc chắn, mẹ hắn lại nghe ra được có vấn đề, một phen liền bưng kín miệng của Cẩu Oa, đem hắn kéo về phía sau mình.
“Ăn nói bậy bạ cái gì!” Quát lớn đứa nhỏ nhà mình xong, lúc này mới ngẩng đầu nhìn mọi người nói: “Con trai của tôi không hiểu chuyện ăn nói bậy thôi, mọi người tuyệt đối đừng coi nó là thật.”
Từ gia ở trong thôn được coi là nhà giàu, bác cả của Từ Kiều Kiều ở trong thôn còn là thư ký đại đội, nhà bọn họ không thể đắc tội nổi với gia đình này.
Nhưng bé trai lại không thể giống như mẹ của mình hiểu được những cái cong cong vòng vòng trong đó, bé trai bị mẹ mình nói như vậy liền không vui, bỏ tay của mẹ mình ra, tức giận lớn tiếng nói: “Con không có ăn nói bậy bạ! Con nhìn thấy được, con thật sự nhìn thấy được, chính là cô Từ mà.”
Tô Cẩn Ngôn đi đến trước mặt bé trai, ngồi chồm hổm xuống, sờ sờ đầu của bé trai, trấn an nói: “Chú biết là cháu đang nói sự thật, con có thể đem những thứ con nhìn thấy đều nói cho chú nghe có được không?”
Cẩu Oa chưa từng được người lớn tôn trọng như vậy, ở nhà cha mẹ nó luôn thích quát lớn nó, trước giờ đều đem lời nói của nó xem như gió thoảng bên tai nhưng chú này sẽ ngồi xổm xuống nhìn thẳng nó, kiên nhẫn nghe nó nói chuyện. Cẩu Oa tuy rằng không biết đây là cảm giác được tôn trọng, nhưng cũng không gây trở ngại nó cảm thấy tim mình phồng to lên, nó muốn tất cả mọi chuyện đều nói cho chú trước mặt này.
“Chú, lúc xế chiều hôm nay thời điểm con cùng Hữu Điền đang ở bên kia chơi nước, sau đó Hữu Điền không muốn chơi nữa liền trở về nhà, chỉ còn một mình con chơi ở đó. Chờ đến khi mặt trời chiếu khối bụi lau sậy con thấy cô Từ dùng một chân đem cánh cửa đá văng. Con vụng trộm đem đầu qua thăm dò, chính là cô Từ đem đồ ở trong nhà của chú đập vỡ, ngoài miệng còn chửa rũa đến cực kì khó nghe. Tuyệt đối không giống với cô Từ ôn nhu dễ gần như trước giờ con quen biết, giống như là bà địa chủ ở trong ti vi. Không lâu lắm, con thấy cô ấy từ trong nhà đi ra, trên mặt cười tươi cười, nụ cười giống hệt như mẹ con sau khi đánh con xong nha!”
Công xã ngẫu nhiên sẽ chiếu mấy bộ phim điện ảnh, ở trong ấn tượng của Cẩu Oa người mà xấu xa nhất nó từng thấy là ông địa chủ và vợ của ông ta chuyên gia đi ức hiếp người khác ở trong điện ảnh.
Cẩu Oa nói xong lời này, muốn dùng từ hình dung cảnh tượng lúc đó thì chính là: “Con cùng tiểu đồng bọn của con nhìn đến ngây người.”
Tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ đến người làm ra loại chuyện này sẽ là Từ Kiều Kiều.