Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lê Minh thời kỳ huy hoàng kết giao không ít bằng hữu, sau khi hắn gặp nạn lần đầu người đến thăm rất đông, rồi ít dần qua từng năm, sau đó chỉ còn một hai người bạn là thật lòng đến thăm hắn
Phần còn lại chủ yếu đến nhìn dáng vẻ thất bại của hắn để vớt vác lại danh dự bản thân mình, có kẻ còn không ngại trước mặt hắn cười nhạo hắn tàn phế. Những tên đó trước giờ toàn là những kẻ hắn không để trong mắt, chỉ có thể đứng sau lưng hắn diễn trò, giờ có dịp chà đạp hắn sao mà họ nỡ bỏ qua
Lê Minh không chủ động đi gây thù chuốc oán nhưng hắn quá nổi bật, quá chói mắt khiến không ít kẻ ghen ghét đến ngứa răng, dù đã qua nhiều năm cũng không ngăn chặn được lòng đố kị của họ
Sáng nay khi Trần Mạnh Quân tỉnh dậy trong lồng ngực của Lê Minh cậu vẫn không khỏi đỏ mặt, dù đây cũng không phải chuyện một hai lần nhưng cậu là gay a, ngày ngày ngủ cùng Lê Minh nói không rung động là giả. Nhưng người ta là đại thiếu gia sắt thép thẳng 1000% rồi sẽ có lúc hắn khỏi bệnh, cưới vợ, sinh con, có gia đình của hắn.
Nghĩ đến đây tâm trạng ngại ngùng liền mất sạch sành sanh chỉ còn lại sự khó chịu, rõ ràng người là do cậu nuôi lớn, cả người Lê Minh có chỗ nào cậu chưa từng chạm qua
Hắn giờ đã béo gấp đôi lúc mới gặp, nuôi cho khỏe rồi lại để cô gái khác dùng, cảm giác của cậu như giải xong hết đề thi rồi lúc nộp bài thì lại thấy đề tên người khác.
Tâm trạng cậu tuột dốc không phanh cho dù có nhìn gương mặt đẹp trai của Lê Minh cậu cũng không vui nổi, mang tâm tình bực bội mà xuống giường.
Lê Minh cũng thắc mắc sao phu nhân nhỏ nhà mình từ lúc dậy đến giờ cũng không cho hắn nổi một sắc mặt tốt, hay do tối qua hắn sờ quá tay bị phát hiện rồi?
Sau đó hắn liền gạt bỏ suy nghĩ của mình, người đơn giản như Trần Mạnh Quân nếu lúc đó phát hiện hắn sàm sỡ thì sao mà nhịn nhục được tới sáng nay, còn để hắn ôm ngủ cả đêm
Lê Minh chưa kịp hỏi câu nào thì Tiểu Đồng đã gọi từ ngoài vào, bộ dáng hớt ha hớt hãi "Đại thiếu phu nhân, đại thiếu phu nhân ơi"
Trần Mạnh Quân nghe tiếng gọi cũng vội vàng mà ra, chờ tiểu Đồng bình phục hô hấp hỏi "Có chuyện gì? Ngươi từ từ nói không cần vội"
Tiểu Đồng nghe cậu nói, sau khi bình ổn hô hấp đáp "Có Trương công tử đến thăm đại thiếu gia ạ?"
Trần Mạnh Quân đầu tiên là kinh ngạc, từ lúc cậu đến đây chưa thấy được bạn bè nào của Lê Minh đến thăm hắn hết. Cậu dăn dò tiểu Đồng một nén nhang nữa hay cho người vào, rồi trở lại phòng nói với Lê Minh
Lê Minh sau khi nghe nhắc đến họ Trương ánh mắt liền trở nên hung ác, sợ dọa bảo bối nhỏ nhà mình sợ nên thu lại sát khí, bàn bạc với cậu. Hai người bắt đầu sắp xếp mọi thứ trở lại giống lúc cậu mới về Lê gia
Vừa xong việc cậu liền nghe tiếng tiểu Đồng từ xa, Trần Mạnh Quân bước đến mở cửa thì thấy một nam nhân cao nhưng không to gầy nhưng không ốm đi phía sau tiểu Đồng, tay hắn cầm quạt giấy, trên người là vải lụa đắt tiền, ngọc bội giắt bên hông khỏi đoán cũng biết không phải loại dễ tìm cả người toát lên mùi giàu sang.
Lúc nhìn thấy Trần Mạnh Quân hắn mắt chữ O mồm chữ A nhìn cậu bước đi càng nhanh hơn hai ba bước đã đứng trước mặt cậu, thấy tên này cứ nhìn chằm chằm mình Trần Mạnh Quân không thoải mái khẽ nhíu mày.
Người kia chợt tỉnh táo lại chào hỏi "Ta là Trương Đông, bạn lúc trước của Lê Minh, nay có dịp đi ngang nên ghé thăm huynh ấy"
Miệng thì nói nhưng mắt tên này không một giây rời khỏi mặt của Trần Mạnh Quân, còn không biết xấu hổ nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi không đã mắt lại nhìn từ dưới lên trên cuối cùng dừng lại trên gương mặt dần mất kiên nhẫn của cậu
Ở với Lê Minh thời gian dài, Trần Mạnh Quân cũng suýt quên mất mình cũng là một mỹ nhân, cậu nghiên người nhường đường cho Trương Đông vào phòng, rót cho hắn một tách trà mới ôn tồn giới thiệu "Ta là Trần Mạnh Quân, phu nhân của Lê Minh, lần đầu gặp mặt Trương công tử"
Mang tiếng là tới thăm Lê Minh, nhưng mắt cứ dán vào người Trần Mạnh Quân không rời, khỏi cần giới thiệu Trần Mạnh Quân cũng biết đây là hạng người gì, bạn còn chưa chết đã dòm ngó vợ bạn, đồ tồi!!!
"Đường xá xa xôi, khi hai người thành thân ta không tới tham dự được, là lỗi của ta, Mạnh Quân công tử không cần khách khí" Lê Minh nghe cậu nói chuyện với tên kia tức muốn nổ phổi, Mạnh Quân cũng thật là dễ kêu, tên này vốn chẳng được tích sự gì chỉ được cái miệng nịnh hót, Lê Minh càng không để ý người này lại càng bám theo.
"Trương công từ nói đùa, ta giờ đã có phu quân rồi, cũng không phải là công tử gì đó, Trương công tử cứ gọi tên là được" Trần Mạnh Quân ngay từ đầu đã khó chịu với tên điên này rồi, ánh mắt cứ dò tới dò lui trên người cậu không hề có ý tốt một chút cũng không thu liễm
Trương Đông cười cười, dời ánh mắt qua Lê Minh, đối diện với tầm nhìn giận dữ của hắn cũng không hoang mang "Lê Minh khỏe chứ, ta tới thăm huynh đây, chân cử động được chưa?" Cười khuẩy một cái hắn ta nói tiếp
"Xem ra là chưa rồi, sao lại tức giận như vậy, không tốt cho sức khỏe nha, ngày trước ngươi coi thường ta bao nhiêu thì bây giờ ngươi đáng được nhận lại những thứ này" Trương Đông vừa nói vừa đứng lên đi đến gần giường của Lê Minh
Trần Mạnh Quân thấy không ổn liền đi đến chắn ngang trước mặt Lê Minh, bảo vệ hắn sau lưng "Trương công tử đến thăm, ta đây cảm kích không thôi, hiện tại Lê Minh đã mệt, thỉnh về cho"
Trương Đông như khá hứng thú với hành động của cậu, không nghe ra được ý uy hiếp hắn ta càng bước gần hơn khiến cậu lùi về sau, đến khi lưng cậu đụng vào giường hắn ta mới dừng lại
"Lúc trước ta nghe nói ngươi lấy một nam thê, ta liền thấy ngươi thật đáng thương, có cô gái nào còn dám gả cho ngươi, liền không lấy nữ được thì lấy nam. Nhưng hôm nay ta mới phát hiện, tên phế vật như ngươi đúng là may mắn, lấy nam nhân cũng có thể lấy một nam nhân đẹp như vậy" Trương Đông ép cậu vào góc giữa giường và bức tường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà đỏ bừng lên hắn ta càng thích thú
Giọng điệu của Trương Đông không nhanh như đối với hắn ta không có gì gấp gáp dù là Lê Minh hay Trần Mạnh Quân đều không quan trọng, lúc nói còn cố ý kéo dài âm thanh để chọc ghẹo Trần Mạnh Quân rồi nhìn Lê Minh tức giận nhưng không làm được gì mới thỏa tâm tình hắn ta
Trần Mạnh Quân tức giận thật rồi, phu quân nhà cậu nuôi vất vả như vậy đau một chút cậu cũng không nỡ, tên khốn này dám mắng chửi hắn trước mặt cậu, đúng là gan lớn mà
Hiện tại bọn họ đang đứng phía cuối giường, bất cứ chuyện gì phát sinh Lê Minh đều có thể nhìn thấy được, hắn thấy Trương Đông một tay chống lên tường giam Trần Mạnh Đông lại, một tay cầm quạt nâng cằm cậu lên.
Đôi tay dưới lớp chăn của Lê Minh không ngừng siết chặt đệm giường, mắt hắn trừng lớn như muốn ghim chết Trương Đông tại đây
Trương Đông càng khiêu khích hơn mà quay đầu lại nhìn Lê Minh, tay hắn ta đặt lên eo Trần Mạnh Đông liền bị cậu đánh bay, gương mặt vừa xấu hổ vừa tức giận quát "Cút, bỏ cái móng heo bẩn thỉu ngươi ra khỏi người ta"
Trương Đông thân hình cao lớn hơn cậu, hắn ta dùng một tay chế trụ hai tay cậu đặt trên đầu một tay sờ soạn cái eo nhỏ của mỹ nhân, dùng chóp mũi cọ cọ trên cổ cậu
Trần Mạnh Quân da gà đều nổi lên, mắt thấy Lê Minh không nhịn nổi nữa liền dùng ánh mắt ra hiệu hắn nằm im, cảnh cáo hắn không được động
"Sẽ thế nào nếu Lê Minh thấy thái thái bị ta chơi trước mặt hắn đây, thái thái xinh đẹp như vậy ở với hắn không thấy cô đơn sao, hắn ngay cả tay còn không động được, sao thỏa mãn được thái thái" Trương Đông bỏ mũi ra khỏi người Trần Mạnh Quân như còn thòm thèm mà hít hít hai cái
*thái thái: ý chỉ người phụ nữ đã có chồng
"Kỹ thuật của ta không tồi, ít nhất có thể làm hài lòng thái thái nha" Nhìn nụ cười đê tiện trên mặt hắn ta, Trần Mạnh Đông không chút do dự tập trung hết lực vào chân cong đầu gối
Một tiếng thét thấu tận trời xanh vang lên, khiến tiểu Đồng bên ngoài cái ao nhỏ đang cho cá ăn giật mình chạy vào.
Vừa vào cửa liền thấy Trương công tử mặt mày xanh xao nằm dưới đất ôm hạ bộ của mình không ngừng rên rỉ. Đại thiếu phu nhân còn đưa chân đạp hắn ta vài cái
"Thái thái cái bà nội ngươi, kỹ thuật ngươi tốt thế nào mau đem ra cho ta xem, đồ chó" Đừng nghĩ Trần Mạnh Đông thành tích luôn đứng nhất thì không biết chửi thề, cậu khi đi học có không ít bạn bè, thể loại nào cũng có
Ngồi bên cạnh cậu là đàn anh của lớp, không ngày nào không nói bậy, do năng lực học tập quá đỉnh cậu cũng câu được câu mất là học thuộc, hôm nay vừa hay có dịp dùng, đúng là không học cái gì là vô ích hết.
Vừa nhìn thấy tiểu Đồng cậu liền thu chân cuối người xuống hai tay phủi vạt áo, lại đường hoàng đứng lên
"Trương công tử đang nói chuyện với đại thiếu gia tự nhiên đau bụng, ngươi mau vào mang Trương công tử đi y quán đi" vừa phân phó công việc cho tiểu Đồng xong lại quay sang Trương Đông đang nằm dưới đất
"Đa tạ tấm lòng của Trương công tử, khi nào khỏe công tử lại đến thăm phu quân"