Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi vệ sinh sạch sẽ xong, đút cho Lê Minh chút nước, cậu nhấc ghế đến cạnh giường, định bụng nói chuyện nghiêm túc với hắn, giọng cậu vẫn còn chút trẻ con, nhưng lại cố tỏ ra mình nghiêm túc
“Lê Minh, chúng ta nói chuyện nghiêm túc” Cậu nói đến đây thì ngưng chờ Lê Minh trả lời, hắn vẫn im lặng nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn cậu, Trần Mạnh Quân coi như hắn đồng ý nói tiếp
“Tôi tên là Trần Mạnh Quân, được gả vào nhà anh hôm qua, vì sính lễ nhà anh rất nhiều, còn giúp mẹ tôi chữa bệnh nên tôi đã đồng ý gả cho anh, nhiệm vụ của tôi là chăm sóc anh đến khi anh khỏe lên” Trong lúc nói chuyện cậu vẫn luôn nhìn vào mắt hắn, không đợi hắn trả lời cậu lại tiếp tục
“Tôi không do ai phái đến sỉ nhục hay cười nhạo anh, tôi chỉ vì được gả vào đây nên sẽ chăm sóc anh thôi, anh hiểu chứ?” Trần Mạnh Quân dùng ngữ khí nhấn mạnh những chỗ trọng tâm để Lê Minh hiểu rõ hơn ý của cậu
“Sao ta phải tin ngươi?” Câu hỏi không nằm ngoài dự đoán của Trần Mạnh Quân, một câu hỏi rất hay
“Bởi vì hiện tại chỉ có tôi giúp được anh” Cậu dõng dạc tuyên bố, đây là đáp án sau rất nhiều lần cậu suy nghĩ được, cậu là người duy nhất không bị bất cứ người nào điều khiển, cũng không can dự gì đến ân oán của Lê Minh, hơn nữa hiện tại là phu nhân của hắn, còn ai thích hợp hơn cậu nữa chứ
Lê Minh nhìn cậu hồi lâu như có suy nghĩ gì đó, hắn mệt mỏi mà nói “Nếu ta không khỏe lại thì sao, cả đời sẽ làm một kẻ tàn phế, ngươi tốt nhất là nên đi tìm một người khác mà nương tựa đi, dính vào ta có khi sẽ bị liên lụy đấy” hắn không ngần ngại mà nói tất cả ra, người này vẫn không nên tùy tiện dây vào
Trần Mạnh Quân suy tư trong chốc lát, sau khi tính toán kỹ càng các cách giải quyết cậu vẫn thấy giúp Lê Minh là tốt nhất, dù cho hắn không khỏe lại như lúc trước ít nhất sẽ không như bây giờ, cậu không muốn nhìn thấy hắn ngay cả ngồi cũng không ngồi được. Biến số đúng là lớn nhưng chỉ cần có phần trăm cơ hội cậu sẽ thử
Sau khi quyết định xong cậu ngẩng mặt lên, đối diện với tầm mắt hắn “Tôi cược anh thắng, hiện tại tôi đã là người của anh, dù muốn hay không người đối chọi anh chắc chắn không bỏ qua tôi. Tôi chỉ có thể tin tưởng anh, anh cũng vậy thì tại sao không thử, anh sợ thua sao?” giọng điệu 7 phần thuyết phục 3 phần khiêu khích của cậu sao qua mắt được hắn, nhưng hắn lại thích tính cách này. Hắn vốn dĩ không phải một người hiền lành, phía sau nụ cười luôn lẫn chút âm u nhưng không ai nhận ra, câu nói này của cậu lại dẫn ra được chút ít hơn thua của hắn
Mặt hắn dù không lộ ra chút biểu tình nào nhưng Trần Mạnh Quân có thể cảm nhận được trong ánh mắt hắn đã đồng ý, cậu gạt qua mấy lời thuyết phục chuẩn bị sẵn trong đầu, cười cười nhìn hắn “Nếu anh thua cược có thể tôi sẽ bị đánh đập, hành hạ, có khi lại bị cưỡng hiếp tập thể đó, nên anh không coi trọng mạng mình thì cũng nên coi trọng mạng tôi với nha”
Nghĩ đến viễn cảnh cậu nói, mắt hắn liền tối đi vài phần, nhưng ngoài mặt vẫn thờ ơ, không mặn không nhạt đáp “Cậu nghĩ chăm sóc một tên phế vật, ngay cả ngón tay cũng không động được như tôi là dễ lắm à, đúng là trẻ con”
Trần Mạnh Quân nghiêm túc trở lại, cậu không vội khẳng định, mà suy xét một chút “Tôi không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc người khác, chủ yếu là có chăm sóc qua em gái nhỏ thôi, nếu tôi không biết anh hãy chỉ tôi, tôi sẽ cố gắng làm được”
Lần này Lê Minh không nói nữa, chỉ nhắm mắt lại giả vờ ngủ, lúc Trần Mạnh Quân ra khỏi phòng đã là giờ trưa thức ăn của Lê Minh được hai người phụ nữ cùng một nam nhân mang đến, chỉ có cháo loãng và một chén thuốc. Cậu nhìn sơ qua còn chẳng muốn ăn huống chi là người bệnh lâu ngày như Lê Minh, người phụ nữ tương đối trẻ tuổi nói với Trần Mạnh Quân “Đại thiếu phu nhân, mời người ra dùng bữa trưa với mọi người, để nô tỳ hầu hạ đại thiếu gia ăn cơm”
Trần Mạnh Quân nhìn thoáng qua Lê Minh, dưới sự hối thúc của người hầu, cậu bất giác đi về phía nhà chính, đi được một đoạn cậu chợt nhớ đến ánh mắt của Lê Minh, lòng dạ không yên mà quay lại, chưa đến cửa cậu đã nghe thấy thanh âm đay nghiến của phụ nữ “Tên phế vật này còn không mau mở miệng ra ăn, ngươi không muốn ăn cũng phải ăn cho hết, bọn ta còn phải ăn cơm, muốn chết sao không chết nhanh một chút, hại ai cũng mệt mỏi với ngươi” càng đến gần âm thanh càng lớn, cậu không nghe thấy giọng Lê Minh, người này điên rồi sao, kêu cậu lại một tiếng cũng không kêu, cứ vậy mà chịu đựng sao
Cậu đẩy cửa ra, nhìn thấy người phụ nữ đay nghiến đó một tay đặt bát cháo lên môi Lê Minh, một tay bóp cằm hắn, bắt hắn mở miệng. Nhưng Lê Minh mắt cũng không thèm mở miệng ngậm chặt nhất quyết không ăn, hai người còn lại một người dùng roi quất mạnh vào lưng hắn, một người lại rải chút bột trắng trắng lên vết thương vừa mới rách da
“Mấy người làm gì đó” Như không dự đoán được cậu sẽ quay lại, bốn người trong phòng thoáng bất ngờ, nhưng rất nhanh liền lấy lại được bình tĩnh. Người hầu khi nãy kêu cậu đi dùng bữa cũng là người rắc thứ trăng trắng gì đó lên người Lê Minh, ả đi đến trước mặt cậu, ngữ khí bình thản như hỏi hôm nay trời thế nào mà nói với cậu “Đại thiếu phu nhân sao còn chưa đi dùng bữa, để bọn nô tỳ hầu hạ đại thiếu gia dùng bữa”
Trần Mạnh Quân tức khắc tức giận đến nổ phổi, cậu lớn giọng mà nói chuyện “ Hầu hạ đại thiếu gia dùng bữa, đây là cách ngươi hầu hạ hả? Đầu ngươi bị ngu hay bị điên”
Đột nhiên bị một tên ả không coi trọng chửi ầm lên vẻ mặt bình tĩnh biến mất, mặt ả trở nên dữ tợn “ Ngươi nghĩ mình là ai mà lớn tiếng ở đây với ta, là một tên đàn ông, đẻ cũng không đẻ được, ta gọi ngươi một tiếng đại thiếu phu nhân là may cho ngươi rồi. Đã vào nhà này ngươi còn không biết chủ tử của ta là ai sao? Khôn ngoan thì mau biết đường chọn phe mà đứng, đừng ra vẻ mặt đường đường chính chính, kiêu ngạo mà nói chuyện với ta”
Trần Mạnh Quân lần này là thật sự giận dữ, cậu đi đến bên giường đẩy hai người đang bóp miệng Lê Minh ra, bảo vệ hắn sau lưng “Ta không cần biết chủ tử ngươi là ai, ta chỉ cần biết Lê Minh là người của ta, từ nay về sau ta sẽ chăm sóc hắn, không cần các ngươi động chân động tay, cũng nói với chủ tử của ngươi, để yên cho chúng ta hoặc ngày mai ta nhờ lão gia cùng phu nhân ra nói chuyện” . Đam Mỹ Hiện Đại
Thấy Trần Mạnh Quân không dễ hù dọa, hơn nữa còn đem lão gia với phu nhân ra uy hiếp, ả đàn bà đó giận dữ bỏ đi, còn nói với Trần Mạnh Quân “Cuộc sống ngươi sau hôm nay sẽ không dễ dàng đâu, gáng mà tận hưởng đi, món nợ hôm nay là có ngày ta trả lại ngươi gấp 10 lần 20 lần, lúc đó ngươi quỳ xuống xin biết đâu ta sẽ chừa cho ngươi một mạng” sau đó mang theo người còn lại rời đi
Sau khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, cả người cậu như bị xì hơi, khí thế giận dữ khi nãy bay đi đâu mất, cúi đầu quan sát cả căn phòng lộn xộn, còn chưa biết đối diện với người phía sau thế nào, thì Lê Minh đã chủ động cất tiếng “Giờ ngươi đi xin lỗi vẫn còn kịp đấy, nhịn nhục chút tuy không sung sướng cũng sẽ không tới mức khổ sở đâu” giọng nói phía sau không còn bao nhiêu khí lực sau khi trải qua một trận bao ngược lại mang đầy vẻ đã biết trước là thế này mà nói với cậu, cơn giận vừa chìm xuống của cậu lại bốc lên
Cậu quay ngoắc lại phía sau, hai tay nắm lấy mặt Lê Minh bắt hắn nhìn thẳng vào cậu mà nói “Anh đâu có bị câm, sao không biết kêu cứu, kêu cứu không được thì cũng đừng để tôi đi chứ hay anh nằm riết nên bị ngu như ả kia rồi?”
Bỗng nhiên thấy cậu tức giận như vậy hắn lại không còn khó chịu nữa, rõ ràng là bị chửi nhưng lại thấy khá vui, có khi hắn bị ngu thật rồi. Thấy hắn cứ đơ ra mà không nói gì chắc là cũng biết lỗi, quả thật lời nói của cậu hơi quá đáng, liền mềm lòng mà buông mặt hắn xuống, bắt đầu xử lí vết thương trên lưng hắn.
Đây là máu thịt con người đó, không phải gỗ đá đâu, sao họ có thể tàn nhẫn vậy chứ, theo lời tiểu Hoa thì Lê Minh càng không phải người gây thù chuốc oán với ai sâu nặng như vậy. Sáng nay vất vả lắm mới ổn định lại vết thương, giờ còn bị nặng hơn
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi Trần Mạnh Quân thấy ấm ức lắm, rõ ràng cậu chăm sóc hắn kỹ như vậy, đau một chút cậu cũng không dám để hắn chịu, mà hắn lại không biết yêu quý cơ thể mình, bao nhiêu công sức cậu bỏ ra, rõ ràng cái bài thi biết nói tiếng người này không phối hợp, làm sao mà giải được chứ
Lê Minh cảm nhận được cậu tức giận, cũng biết bản thân không nghe lời, dù không nhìn tới hắn cũng biết vết thương chắc chắn là còn khó coi hơn khi sáng, cậu cẩn thận gỡ từng lớp từng lớp băng dính đầy máu ra một cách nhẹ nhàng nhất có thể, bên trên còn dính đầy muối ăn khi nãy ả ta rắc lên, hắn chỉ có thể cắn chặt răng, không cho bản thân phát ra tiếng. Bỗng nhiên có một giọt nước rơi vào vết thương trên lưng, ướt át, mằn mặn, máu đã thấm ướt lưng nhưng hắn cảm nhận được giọt nước mắt của cậu, rõ ràng là rơi trên lưng nhưng lại thấm vào máu thịt
“Đừng khóc, không đáng” Cậu bị câu nói đó làm cho tỉnh táo lại, đưa tay sờ lên mặt quả nhiên toàn là nước mắt, cậu không biết bản thân đã khóc từ lúc nào, nước mắt rơi trúng vết thương của Lê Minh, chắc cậu khiến hắn đau, vội vàng dùng áo lau sạch nước mắt trên mặt, lại tiếp tục giúp hắn xử lý vết thương
Cậu ra ngoài mang nước ấm vào, như buổi sáng lại lau vết thương giúp hắn, bôi thuốc và băng lại. Xong xuôi liền dọn dẹp mớ hỗn độn dưới sàn nhà, trước khi cậu ra khỏi phòng Lê Minh lại lên tiếng “Tôi sai rồi, đừng tức giận”
Trần Mạnh Quân cũng không vì vài câu nói của Lê Minh mà tha thứ cho hắn, cậu vẫn im lặng dọn dẹp, Lê Minh thấy cậu cứ im lặng xong việc lại đi ra ngoài cũng chẳng nói với hắn tiếng nào, lần này hẳn là giận thật rồi. Cũng tốt, để cậu nhận ra tình hình của bản thân sẽ tốt hơn, ở bên cạnh một người như hắn thì thiệt thòi quá