Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Thành Nam Thê Của Đại Thiếu Gia Nhà Họ Lê
  3. Chương 9: Ấm áp
Trước /19 Sau

Xuyên Thành Nam Thê Của Đại Thiếu Gia Nhà Họ Lê

Chương 9: Ấm áp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau nửa tháng lo ăn lo uống cuối cùng Trần Mạnh Quân cũng tự hào về thành quả của mình, đề thi của cậu đã có chút da chút thịt, sắc mặt cũng hồng hào chứ không như xác sống mấy năm qua.

Hôm nay cậu quyết định mang Lê Minh ra ngoài, không khí trong phòng quá tù túng, cậu muốn Lê Minh ra hít thở khí trời, lúc trước sợ sức khỏe hắn không tốt nhưng mấy hôm nay có vẻ đã khỏe mạnh lên nhiều, hơn nữa thứ cậu đặt lúc trước đã được giao đến, cậu muốn dùng thử trên người Lê Minh.

Sau khi dùng bữa sáng xong Trần Mạnh Quân đưa ra một đề nghị “Lê Minh, tôi đưa anh ra ngoài tắm nắng nha”

Lê Minh nghe nói thì thoáng kinh ngạc xong lại bình tĩnh mà từ chối, dù hắn đã teo tóp lại thì vẫn là một nam nhân cao mét tám, để nhóc con này khiêng ra khiêng vô có khi lại hành chết cậu

Trần Mạnh Quân mặc kệ lời từ chối của Lê Minh, cậu đi nhanh ra ngoài sau lại đẩy một chiếc xe vào, hình dáng là ghế nhưng hai bên lại có gắn bánh xe

Cậu không khỏi khoe khoang mà nói “Thấy sao, đây là xe lăn tôi đã nhờ thợ mộc gần nhà làm đó người ta vừa giao đến hôm qua, anh thử chút nha”

Lê Minh không khỏi tò mò về chiếc xe lăn này

“Cậu làm nó khi nào?” hắn nhìn Trần Mạnh Quân lại hỏi, người này cứ luôn làm hắn bất ngờ, không biết rốt cuộc trong đầu cậu chứa bao nhiêu thứ

Trần Mạnh Quân không muốn tốn thời gian vừa đỡ Lê Minh dậy vừa giải thích “Thì khoảng nửa tháng trước lúc tôi về nhà mẹ á! Sợ anh đau nên tôi có lót thêm nệm dưới ghế với lưng tựa, thử xem có thoải mái không?”

Cậu khó khăn quàng hai tay Lê Minh lên cổ rồi cõng hắn lên đi đến trước xe lăn sau đó khuỵu gối xuống đặt hắn lên xe.

Dù Lê Minh có nhẹ nhưng cũng tốn không ít sức lực của cậu, cậu nghĩ sau này nếu hắn khôi phục hoàn toàn, chắc chỉ cần hắn đè lên người một chút cậu cũng chẳng động nổi quá

Mấy năm qua, mỗi buổi sáng dù là Lê Minh mở mắt ra hay nhắm mắt lại đều chỉ thấy căn phòng mình sáng tối, lâu lâu sẽ kèm theo tiếng đánh đập, quát tháo của phụ nữ, những lời chửi bới nguyền rủa của đủ thể loại người.

Hắn cứ nghĩ hắn rồi sẽ chết ở nơi tối tăm đó, nhưng người này lại một hai mang hắn ra một nơi đầy ánh sáng.

Trần Mạnh Quân đẩy Lê Minh ra trước sân trong viện của hắn, hắn nhớ không lầm trong viện của mình chỉ có một cái ao nhỏ và một gốc cây già.

Hắn không thích người khác làm phiền, bản thân thì không thể chăm sóc hoa cỏ, nên trong viện hắn chẳng có phong cảnh gì để ngắm nhìn.

Nhưng hôm nay hắn lại thấy được từng khóm hoa đỏ đỏ hồng hồng mọc xung quanh cái ao nhỏ của hắn, hai bên dọc lối đi cũng đầy hoa, ánh nắng rơi xuống trên những cánh hoa tươi tốt, một vài con ong, con bướm cũng bị mùi hương ngọt ngào của hoa cỏ thu hút mà lúc bay lúc đậu

“Thấy thế nào? Đẹp không?” Cậu ngồi xổm xuống bên chân hắn, nhìn thành quả của mình chờ hắn khen ngợi

“Mấy hôm nay cậu mệt đến mức mắt cũng không mở nổi là vì làm cái này sao?” Hắn nhìn cậu ánh mắt dịu dàng như nắng sớm rơi trên mắt môi cậu

“Đương nhiên là tôi rồi, chứ anh nghĩ tụi nó tự mọc lên sao?” Cậu không giấu được mà khoe khoang.

Ngoài việc xoa bóp chân tay, thì tâm lý người bệnh phải được chú trọng lắm, cứ nằm một chỗ ngày này qua tháng nọ sẽ khiến tâm lý u uất dễ hình thành bóng ma

Ra ngoài đương nhiên không được, còn chưa biết ai là người giật dây phía sau đâu, chỉ có thể đi dạo trong viện, nhưng ở đây đúng là buồn chán, một cây hoa cũng không có.

Cậu vất vả lắm mới xin được khắp nơi hạt giống hoa, nuôi chúng lớn còn tỉ mỉ hơn chăm Lê Minh tụi nó mới chịu nở chút hoa thưởng cho cậu

Trần Mạnh Quân nói xong liền đứng lên đẩy Lê Minh đến dưới gốc cây già. Cái cây này được trồng rất lâu rồi, hiện tại thân cây đã to lớn bằng vòng ôm của một người trưởng thành, tán cây xòe ra che mát cả một vùng.

Cậu để Lê Minh ngồi lại chỗ không quá nắng, không quá mát vì hắn cần tắm nắng. Sau đó lon ton khiêng một cái bàn tròn cùng một cái ghế lại, bày trái cây, một ấm trà rồi ngồi xuống cạnh hắn “Có nắng lắm không?”

“Không nắng, rất ấm” Nghe hắn không phàn nàn, giọng nói còn mang theo mềm mại hiếm thấy, cậu cũng thấy ấm, ấm lòng a, được người khác công nhận thành quả của mình đúng là vui nha

Phần lớn thời gian ở chung chỉ có mình Trần Mạnh Quân nói tới nói lui, Lê Minh lâu lâu sẽ phụ họa vài tiếng “Ừm” “Ừ” “Tiếp thế nào” Trần Mạnh Quân cũng không phật lòng, còn rất vui vẻ kể tiếp vài chuyện cỏn con của cậu

Trần Mạnh Quân nhiều lúc sẽ bày ra vài trò chơi nhỏ, lúc tiểu Đồng và tiểu Hoa rãnh rỗi sẽ bày bọn họ chơi, Lê Minh một bên ngồi tắm nắng nhìn cách Trần Mạnh Quân hướng dẫn, tiểu viện âm u mấy năm, vừa qua mấy tháng mà tràn ngập tiếng cười, hoa lá

Qua một thời gian với bàn tay mẹ hiền của Trần Mạnh Quân, Lê Minh đã tiến bộ không ít, tháng trước khi mang Lê Minh ra tắm nắng Trần Mạnh Quân ngồi cạnh bóp tay cho hắn, một ngón tay của hắn theo phản xạ mà chạm vào tay Trần Mạnh Quân

Hai người kinh ngạc nhìn nhau một hồi lâu, Lê Minh thử động một chút liền phát hiện ngón tay mình quả thật là động được, hai người không khỏi vui mừng. Nhưng ngoài hai người chẳng ai biết được Lê Minh thế nào, bên ngoài vẫn là bộ dạng sống không ra sống chết không ra chết

Bọn họ đã thống nhất trước khi Lê Minh khỏi hoàn toàn, hai người vẫn giữ bộ dáng bệnh tật này, không được vì một phút nóng lòng mà làm hư chuyện

Một đêm nọ, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện Trần Mạnh Quân ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ, đến khi hơi thở người bên cạnh trở nên đều đặn Lê Minh đang ngủ mở bừng mắt ra, hắn nghiên đầu sang phía cậu, ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cậu.

Trần Mạnh Quân là một mỹ nhân, nếu là nữ nhân không biết có bao nhiêu người tranh nhau muốn lấy cậu về nhà.

Nhưng vì nợ nần cậu chấp nhận gả vào Lê gia, lấy một người chồng bị liệt, còn ngu ngu ngốc ngốc mà chăm sóc từng ly từng tí.

Bỗng một bàn tay từ trong chăn thò ra sờ vào mặt cậu, là tay của Lê Minh, bàn tay mà tháng trước chỉ mới động được một ngón, tới tận giờ cũng chỉ động được năm ngón tay, còn chưa hoàn toàn linh hoạt đang giơ từ trong lớp chăn dày ra, còn sờ sờ vào mặt Trần Mạnh Quân

Hắn dùng ngón cái mân mê từ mày, mắt, mũi đến bờ môi đỏ đỏ của cậu, cậu hơi nhột bất mãn mà hừ một tiếng lại ngủ tiếp thấy phản ứng của cậu hắn liền nhoẻn miệng cười, lúc ngủ cũng không có chút phòng bị, cậu như này sao hắn kiềm chế được bản thân chứ

Sau cùng hắn cũng không làm gì tiếp, bỏ tay lại vào chăn, khẽ chạm vào bàn tay cậu, dùng lòng bàn tay mình cọ xát đầu ngón tay cậu, đến gần sáng mới thu tay lại, ngoan ngoãn mà đi ngủ

Trong khoảng thời gian chăm sóc Lê Minh, Trần Mạnh Quân không ngừng học tập cách chăm sóc người bệnh, từ ăn uống đến thuốc than, ngủ nghỉ

Hai ngày trước sau khi tắm đủ nắng, cậu đỡ Lê Minh dậy, tựa vào người mình, bài học đầu tiên là đứng, chỉ cần Lê Minh có thể đứng được chứng tỏ chân hắn có thể hồi phục.

Lê Minh không cảm nhận được lực ở chân, nhưng hắn không muốn làm cậu thất vọng, hắn tựa vào người cậu, hít thở nhẹ nhàng, bắt đầu tập cảm nhận mặt đất dưới chân.

Sau hôm đó Trần Mạnh Quân sẽ tích cực xoa bóp các huyệt vị trên lòng bàn chân Lê Minh, cậu hy vọng chân hắn sẽ sẽ đau hoặc nhột gì đó, hiện tại tay hắn cũng có thể run run cầm được chén trà rồi, tinh thần cũng rất tốt.

Cậu không muốn hắn vì thất bại trong lần tập đứng mà hủy hại ý chí hắn thời gian qua, nên lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, vừa xoa bóp chân vừa kể hắn nghe những câu chuyện nhỏ nhặt nhạt nhẽo. Hắn không chê mà chăm chú lắng nghe cậu nói, cảm nhận tay cậu đang di chuyển trên chân mình

Quảng cáo
Trước /19 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hải Đường Say Ngủ Thụy Mỹ Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net