Tên gốc: Xuyên thành vai ác pháo hôi nam thê Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, ngọt sủng, xuyên thư, sinh con, hào môn thế gia, chủ thụ, pháo hôi, vả mặt,
Tóm tắt một câu: Đây là lão baby của tôi Ý chính: Chỉ cần cố gắng, sẽ đạt được điều mình muốn.
Văn án
Lâm Quỳnh ngơ ngác mà trở thành vai pháo hôi trong tiểu thuyết đam mỹ, còn lại là vợ của nhân vật phản diện độ đẹp và điên tỉ lệ thuận với nhau.
Nhân vật nam thê của vai phản diện này vì tiền mới kết hôn với người ta, thế nhưng còn dám vô sỉ chê bôi đủ điều, mắng chồng mình vừa già vừa có bệnh, liên tục tự mình tìm đường chết, tới khi vai phản diện quật khởi, kết cục chính là: thê thảm
Lâm Quỳnh vừa xuyên qua chính là khi nguyên chủ đang sỉ nhục vai ác, vừa thốt ra câu
"Vừa già vừa điên, chuyện kia cũng "không được", thật không phải là đànông"
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, con ngươi u ám, cuộn trào sóng ngầm.
Lâm Quỳnh nhanh chóng nghĩ ra đối sách, tiếp tục nói:
"Anh tưởng cứ như vậy thì tôi sẽ ghét anh sao?"
"Không!"
"Tôi chỉ càng thêm yêu anh thôi!"
Phó Hành Vân:?
Lâm Quỳnh kiếp trước chết vì đói, nhìn thấy ngôi nhà xa hoa sặc mùi chủ nghĩa tư bản, quẹt đi hàng nước mắt chảy xuống bên mép.
Đây rõ ràng là baby già thân ái của cậu!
Lâm Quỳnh duy trì hình tượng một người vì yêu mà hiến dâng tất cả, thâm tình nói, "Mặc dù anh không yêu tôi, nhưng không sao cả!"
"Hãy để tôi bầu bạn bên anh trong khoảng thời gian gian khổ nhất này là đủ rồi, đợi anh khỏi bệnh rồi thì chúng ta li hôn!"
Chỉ mong sau khi phản diện trở mình sẽ tha cho cậu, và ậu sẽ ôm đống tiền cấp dưỡng sau li hôn cao bay xa chạy!
Khi trời lạnh, Lâm Quỳnh là một chiếc áo bông lọt gió.
Cầm quần áo đến trước mặt người đàn ông, phủi phủi, "Anh mặc quần giữ nhiệt vào đi, đợi anh khỏi bệnh rồi chúng ta sẽ li hôn!"
Khi có người mỉa mai người đàn ông kia, Lâm Quỳnh như gà mẹ mà bảo vệ anh.
Sau khi mắng cho người xấu chạy đi, rất ân cần an ủi, "Anh đừng nghe bọn họ, dáng vẻ anh bỏ áo giữ nhiệt vào trong quần là ngầu nhất!"
Phó- bị ép mặc quần áo giữ nhiệt: "...."
Trong tiệc bán đấu giá, Lâm Quỳnh lại ngăn chặn bàn tay tội ác của chủ nghĩa tư bản, nhắc nhở chi tiêu thật lý trí.
Cứ tiêu một món tiền thì đến khi li hôn sẽ bớt đi một món tiền, Lâm- keo kiệt hà tiện- Quỳnh: "Anh cứ giữ tiền đó đi, đợi anh khỏi bệnh rồi chúng ta li hôn."
Sau khi người đàn ông kia khỏi bệnh, Lâm Quỳnh đã gấp đến không chờ nổi: "Li hôn thôi!"
Nghĩ đến khoản tiền cấp dưỡng khổng lồ sau li hôn, hai tay nắm chặt đầy kích động.
Phó Hành Vân: "Li hôn gì cơ?"
Lâm Quỳnh:?
Phó Hành Vân: "Khỏi bệnh rồi, cũng đã đến lúc thực hiện nghĩa vụ phu phu rồi."
Lâm Quỳnh:!!!
Đến khi bụng nhô lên, Lâm Quỳnh mới nhớ ra mình xuyên vào một cuốn sinh tử văn.
Người đàn ông kia mãn nguyện nhìn kiệt tác của mình, lòng đầy vui sướng, "Chỉ cần không li hôn, tiền của anh chính là tiền của em."
Lâm Quỳnh xuyên thành nam thê pháo hôi không ngừng kiếm chuyện bên cạnh phản diện, vì để có thể an toàn thoát thân sau khi li hôn với phản diện, khoác lên mình hình tượng một tên điên vì tình hỏi han ân cần bên phản diện Phó Hành Vân, vốn dĩ dự định sau khi anh khỏi bệnh sẽ li hôn, nào ngờ chân lại đạp vào hố sâu hôn nhân không thể nào thoát ra được.
Song tính, hai người đều từng rơi xuống vực sâu rồi một lần nữa tiến về phía trước, bầu bạn và ỷ lại vào nhau, tin tưởng trên thế giới này cuối cùng cũng sẽ có một vầng sáng thuộc về bạn, chỉ chiếu sáng cho một mình bạn, vẽ nên một miếng bánh ngọt ngào của văn chương, khiến bạn chỉ cần đọc sẽ cảm thấy vui lây.