Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Hôm sau, người tham dự Đại hội Xiển Vi tấp nập rời khỏi Ly Nhân Phong, tới Linh Thuyền Các ở Phù Hiến Thành, lên linh thuyền về thành mình.
Đại khái là lo chứng bệnh sạch sẽ của Thẩm Cố Dung phát tác trên đường, Mục Trích cất hết y phục của Thẩm Cố Dung vào một chiếc nhẫn trữ vật, những đồ vật linh tinh vụn vặt khác tuy rằng không nhiều lắm, nhưng thu xếp cũng tốn kha khá thời gian.
Chờ tới khi Mục Trích sắp xếp xong đã là sau giờ Ngọ.
Hoa Tịch Vụ trong sân viện Phiếm Giáng Cư đã bị Mục Trích nhổ bỏ hết, thay vào đó vài nhánh mặc trúc và một cây hoa anh đào, được linh nhưỡng chăm bón, lúc này đã bắt đầu mọc lá.
Bên cạnh cây, Thẩm Cố Dung ngồi ngay ngắn trên ghế đá, Tịch Vụ trước mặt rũ mắt kéo nhẹ tay y, nhỏ giọng nói: "Bao giờ huynh trưởng mới về?"
Thẩm Cố Dung còn đang mải lo Lục sư huynh liệu có giết mình hay không, thuận miệng đáp: "Từ Kinh Châu đến Nhàn Vân Thành tốn chừng ba ngày, đến lúc đó tám phần phải chết ở Nhàn Vân Thành...... Không đúng, phải nghỉ ngơi ở đó mấy ngày, chưa thể về ngay được."
Tịch Vụ: "......"
Chết?
Thẩm Cố Dung sờ soạng dò xét đằng trước, Tịch Vụ vội chạy về bên tay phải y, đưa đầu nhỏ tới dưới lòng bàn tay Thẩm Cố Dung, cho y xoa chuẩn chỗ.
Thẩm Cố Dung cười một tiếng, mới nhẹ giọng nói: "Trong thời gian ta đi vắng, muội phải ngoan ngoãn vâng lời Chưởng giáo nhé."
Tịch Vụ gật đầu: "Vâng, Tịch Vụ nhất định sẽ vâng lời."
Thẩm Cố Dung cảm thấy tính cách của Tịch Vụ khác xa một trời một vực với Thẩm Tịch Vụ, nhưng cả hai đều dính y, mỗi lần ở chung với nàng, Thẩm Cố Dung đều coi nàng như muội muội ruột của mình theo bản năng.
Y vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nói được ra, chỉ cần nghĩ là đầu liền ẩn ẩn đau nhức.
Thẩm Cố Dung sợ đau trực tiếp từ bỏ.
Tịch Vụ nhìn vô cùng ngoan ngoãn, nhưng khi Mục Trích gọi Thẩm Cố Dung chuẩn bị đi, nàng mím môi, đột nhiên tiến lên vài bước túm chặt tay áo Thẩm Cố Dung, nhỏ giọng nói: "Huynh trưởng phải về sớm chút nha."
Thẩm Cố Dung: "Được."
Lúc này Tịch Vụ mới buông tay áo y ra, nghĩ một lúc lại lấy một hạt châu nóng ấm dưới tay áo ra đưa cho Thẩm Cố Dung.
"Cho huynh trưởng."
Thẩm Cố Dung không nhìn thấy, hơi nghiêng đầu: "Gì vậy?"
Y mở lòng bàn tay, Tịch Vụ thả hạt châu lên.
Mục Trích bên cạnh đột nhiên khẽ nhíu mày, hạt châu tròn kia nhìn quỷ dị lạ thường, phảng phất giao hòa giữa màu máu đỏ tươi và màu đen thủy mặc, nhìn kỹ còn tựa như một con mắt nửa nhắm nửa mở.
Mục Trích đang muốn nhìn kỹ, màu thủy mặc kia đã nhòa đi, hơi giao hòa với màu đỏ như máu, hình dạng đôi mắt cũng biến mất.
Mục Trích ngẩng đầu nhìn sang, vừa lúc đối diện với đôi mắt vô tình vô cảm kia của Tịch Vụ, đôi mắt ấy đang tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm hắn.
Mục Trích không chút nào yếu thế, lạnh lùng nhìn lại.
Thẩm Cố Dung hoàn toàn không nhận ra hai người đang giao phong, y niết nhẹ hạt châu còn vương hơi ấm, khẽ cười, nghiêng đầu để Mục Trích dùng linh lực xâu hạt qua sợi tơ đỏ cho y.
Mục Trích thu hồi tầm mắt lạnh như băng, nghe lời xuyên một sợi dây qua hạt châu, không biết có phải vì tâm tư quấy phá hay không, hắn còn thắt thêm một chiếc chuông nhỏ màu vàng kim ở cuối sợi dây, gây tiếng vang rất nhỏ không dễ phát hiện.
Thẩm Cố Dung không phát hiện ra, đeo trên cổ tay, nói với Tịch Vụ: "Đa tạ."
Tịch Vụ dời đôi mắt không giống con người kia từ trên người Mục Trích đi, khi chuyển sang nhìn Thẩm Cố Dung, nguy hiểm trước mắt đã hóa thành sự dịu dàng quấn quýt của trẻ nhỏ, nàng nói bằng giọng non nớt: "Huynh trưởng đi thong thả."
Thẩm Cố Dung vô cùng hưởng thụ, lại xoa đầu nàng, sau đó mới để Mục Trích đỡ rời đi.
Tịch Vụ đứng ở cửa viện, nhìn theo bóng dáng Thẩm Cố Dung chậm rãi rời đi, đôi mắt đen láy vô thần bị sự âm u bao phủ.
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật chướng mắt."
Đứng bên cạnh y...... Rõ ràng nên là ta.
Mục Trích vừa mới đi đến chỗ cây bồ đề chợt nhận thấy sát ý tựa như mãnh thú, đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy thân ảnh nho nhỏ ở cửa Phiếm Giáng Cư kia đã quay lưng trở về.
Thẩm Cố Dung thấy Mục Trích dừng bước, hỏi: "Sao vậy?"
Mục Trích quay đầu lại, giấu đi sự hung ác nham hiểm trong mắt, nói: "Không có gì."
Thẩm Cố Dung "Ồ" một tiếng, y bình thản thưởng thức hạt châu trên tay, nói: "Hạt châu này có gì lạ thường không?"
Mục Trích ngẩn ra, lúc này mới hiểu sở dĩ Thẩm Cố Dung muốn hắn xuyên dây vào hạt châu chính là vì để hắn tra xét linh lực của hạt châu này.
Hắn lắc đầu: "Hạt châu này làm từ nước dung lửa hòa với mực, cũng không có gì lạ thường."
Lúc này Thẩm Cố Dung mới gật đầu, tiếp tục để Mục Trích đỡ mình đi về phía trước.
Ly Nhân Phong to như vậy, Ngu Tinh Hà hân hoan chạy khắp núi, gặp ai cũng phải kêu một tiếng:
"Sư huynh, Tinh Hà về nhà đây!"
Ngu Tinh Hà người gặp người thích, cho dù là trưởng lão tính tình cổ quái nhất Ly Nhân Phong cũng cực kỳ yêu thích tình tình hoan thoát này của hắn.
Mọi người thấy hắn hân hoan chạy tới chạy lui, cười nói: "Đi đường nhớ cẩn thận, lần trước đệ trở về còn bị thương, lần này cần phải chú ý."
"Lần này trở về đừng mang theo nhiều đồ như vậy, chúng ta không thích ăn đường."
Ngu Tinh Hà cười đến không thấy mặt trời đâu, vừa chạy vừa nói: "Nói bậy, rõ ràng sư huynh thích lắm mà."
Sư huynh cười mắng: "Đi đi thôi, tiểu tử thúi."
Ngu Tinh Hà chạy nhanh như chớp.
Dưới chân hắn như nổi gió, rất nhanh đã chạy quanh giao lưu một vòng ngọn núi, chờ tới khi hắn trở về Bia Giới Linh, Thẩm Cố Dung và Mục Trích cũng vừa tới nơi.
Ánh mắt Ngu Tinh Hà sáng lên: "Sư tôn."
Hắn tiến lên muốn nhào vào người Thẩm Cố Dung, Tuyết Mãn Trang ở ngoài mũ choàng của hắn cũng bị rung lên rơi ra, dùng tư thế y hệt mở hai cánh, chạy về phía Thẩm Cố Dung.
....... Sau đó bị Mục Trích mỗi chân một đứa, sút cả bay tới trên Bia Giới Linh.
Mục Trích vung tay áo, vạt áo cuốn theo gió, nhàn nhạt nói: "Đừng dựa gần sư tôn như vậy, lần sau còn tái phạm nữa, thì ngươi đừng mong được đi theo."
Ngu Tinh Hà vội vàng bò dậy, đôi tay chắp về sau lưng, dáng vẻ trẻ ngoan nghe lời, nghiêm mặt nói: "Vâng, tiểu sư huynh!"
Tuyết Mãn Trang cũng đứng trên vai hắn không dám lộn xộn, thu cánh: "Chíp! Chíp chíp!"
Tuy rằng dọc đường có người Yêu tộc và Mục Trích bảo hộ, nhưng để tránh quá phiền phức, Thẩm Cố Dung vẫn ngụy trang ra hồn.
Y mặc một bộ trường bào màu nguyệt bạch, tầng áo khoác lụa mỏng che lấp khí chất như u đàm, trở nên nhã nhặn hơn hẳn, còn mái tóc bạc kia quá chói mắt, Mục Trích dành phải dùng chút mực nhuộm màu tóc y thành đen nhánh.
Chuẩn bị ổn thỏa xong, Thẩm Cố Dung không chút để ý quay đầu liếc Mục Trích một cái, Mục Trích cầm dây cột tóc trong tay thoáng cứng đờ, đột nhiên ngây dại.
Thẩm Cố Dung tóc bạc tuy dung mạo điệt lệ, nhưng dường như luôn mang theo sự lạnh lẽo tựa gió tuyết trên đỉnh Hàn Sơn, khiến người ta không dám nhìn thẳng, tựa như chỉ cần liếc một cái là có thể bị đóng băng đôi mắt ngay lập tức.
Dù Mục Trích biết bản tính y không hờ hững như bên ngoài, nhưng mỗi khi nhìn thấy y hắn vẫn bất giác mà kính sợ như cũ.
Mà lúc này Thẩm Cố Dung tóc đen hơi xõa xuống, sắc đen kia như bị trần thế nhuộm màu, kéo thẳng trích tiên Thẩm Cố Dung không thể xâm phạm xuống thần đàn, lăn lộn trong hồng trần một vòng, lấy dính chút khói lửa nhân gian ấm áp.
Thẩm Cố Dung hơi nghiêng đầu, gọi hắn: "Mục Trích?"
Đồng tử Mục Trích co rụt, trong nháy mắt, giấc mộng hoang đường mấy ngày trước đột nhiên hiện lên trong đầu.
Thiếu niên áo đỏ nằm trên giường nhìn hắn bằng đôi mắt cong cong, cũng gọi hắn như thế.
"Mục Trích."
Mục Trích bỗng như thấy quỷ, trực tiếp lui về sau nửa bước, đụng vào Ngu Tinh Hà đang không rõ chuyện gì xảy ra.
Ngu Tinh Hà tò mò ghé đầu sang: "Chuyện gì thế?"
Vừa trông thấy Thẩm Cố Dung, hắn liền "A" một tiếng, vui vẻ nói: "Sư tôn, ngài tô màu ạ?"
Thẩm Cố Dung: "........"
Thẩm Cố Dung liếc hắn một cái: "Nói hươu nói vượn."
Ngu Tinh Hà cười ngâm ngâm, chỉ cần Thẩm Cố Dung nói chuyện với hắn nửa câu thôi hắn cũng có thể vui mừng nửa ngày, bị quở trách còn rất vui vẻ.
Mục Trích chật vật lấy lại tinh thần, hắn ho khan một tiếng, nói: "Canh giờ không còn sớm, chúng ta mau đi thôi."
Thẩm Cố Dung gật đầu, quen thuộc nâng tay lên, để Mục Trích đỡ y.
Không biết Mục Trích đang nghĩ gì, chần chờ một lát, vậy mà không dám tiến lên dìu y.
Ngu Tinh Hà thấy vậy lập tức vỗ vỗ ngực, nói: "Tinh Hà tới đỡ sư tôn nhé ạ!"
Mục Trích vốn đang chần chờ xem có nên tiếp cận sư tôn hay không lập tức lạnh mặt, vươn tay kéo Ngu Tinh Hà nhảy nhót muốn tiến lên ra, bước nhanh tới đỡ lấy Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung không biết chuyện gì đã xảy ra, tùy cho hắn đỡ mình xuống núi.
Chờ tới khi chậm chạp tới chân núi, mặt trời chiều đã ngả về Tây.
Mấy năm nay Mục Trích từng nhiều lần theo Hề Cô Hành ra ngoài rèn luyện, cho nên rất quen thuộc với Linh Thuyền Các, cũng không tốn nhiều thời gian đã dẫn theo mấy người tới lầu các phía Đông Phù Hiến Thành.
Bởi vì diễn ra Đại hội Xiển Vi, Linh Thuyền Các người đến kẻ đi, tất cả đều là người muốn ngồi linh thuyền về thành.
Thẩm Cố Dung cảm thấy bên tai ầm ĩ không thôi, có chút không quen khẽ nhíu mày.
Nếu tu vi Thẩm Phụng Tuyết vẫn còn, nào cần phiền toái như vậy.
Mục Trích cực kỳ quen thuộc cầm ngọc bài Ly Nhân Phong đi thuê một con thuyền, đỡ Thẩm Cố Dung lên.
Linh Thuyền Các có các phân các (chi nhánh) ở mọi thành trì, tốn mười linh thạch thuê một linh thuyền đi từ Phù Hiến Thành, chờ tới khi đến Nhàn Vân Thành sẽ đưa thuyền tới phân các trả, còn được hoàn lại một nửa.
Lên trên linh thuyền, Ngu Tinh Hà tò mò nói: "Thuê? Vì sao không mua một chiếc thuyền luôn?"
Linh thuyền không khác thuyền hoa phàm thế lắm, đồ vật bên trong những thứ cần có đều có hết, Mục Trích đỡ Thẩm Cố Dung tới ghế mềm bên cửa sổ ngồi, liếc Ngu Tinh Hà một cái: "Ngươi cho rằng ai cũng lãng phí linh thạch lung tung như ngươi?"
Ngu tài chủ chớp mắt vô tội.
Linh thuyền xuôi theo sông đào bảo vệ thành, Linh Thuyền Các có pháp trận đặc biệt dẫn đường, nếu vô tình ở ngoài, tu sĩ bình thường ngự kiếm mất một ngày, dựa theo chỉ lộ tuyến của Linh Thuyền Các thì chỉ cần nửa ngày là tới nơi.
Trừ trường hợp đặc thù của Ôn Lưu Băng, tu sĩ có chút tích góp khi xa nhà đều sẽ ngồi linh thuyền.
Sau khi linh thuyền ra khỏi Phù Hiến Thành, trên đỉnh chóp đột nhiên vang lên tiếng động mỏng manh, trừ Mục Trích ra không còn ai nghe thấy được.
Thẩm Cố Dung đã ngủ gà ngủ gật, Mục Trích nhẹ nhàng đánh thức y, dìu y tới giường trong phòng trên thuyền hoa nằm.
Thẩm Cố Dung tóc đen như mực, cởi áo ngoài nằm trên giường, đôi mắt díu lại không thể mở ra, còn ậm ờ nói: "Tới nơi nhớ gọi ta."
Đây là lần đầu tiên y xa nhà từ khi xuyên vào thế giới này, Thẩm Cố Dung buồn ngủ, chỉ muốn ngủ.
Thân thể phàm nhân không tốt bằng tu sĩ có linh lực, không thể giải quyết cơn buồn ngủ.
Mục Trích nhẹ giọng nói: "Vâng."
Lúc này Thẩm Cố Dung mới ôm lấy chăn, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Mục Trích ở bên giường rũ mắt nhìn gương mặt say ngủ của Thẩm Cố Dung hồi lâu, mới đứng dậy cầm Cửu Tức Kiếm lên, nhảy từ cửa sổ ra ngoài, trong nháy mắt đã leo lên nóc thuyền hoa.
Thanh Ngọc ngồi trên đọc sách chán chết đi được, nghe thấy tiếng bước chân lập tức nghiêng đầu cười: "Tới rồi."
Mục Trích nhíu mày: "Sao ngươi lại ở đây?"
Thanh Ngọc cực kỳ vô tội: "Yêu chủ phái ta tới bảo vệ Thánh quân."
Mục Trích nhìn cặp tai hồ ly kia liền thấy phiền: "Không phải ông ta rất chán ghét ngươi sao? Thế nào lại đột nhiên phái ngươi tới đây?"
"Ha ha ha." Thanh Ngọc vui sướng khi người gặp họa: "Bởi vì chuyến này ngoại trừ ông ta cũng chỉ có ta là tu vi cao nhất, đám tiểu phế vật cánh cũng chưa mọc dài đó căn bản không đáng tin cậy, không phái ta tới thì còn ai nữa."
Mục Trích liếc hắn, không nói gì.
Thanh Ngọc nói vài câu, tiếp tục lật sách trong tay, thuận miệng nói: "Chậc, nam nhân mà, không phải sư tôn ngươi chỉ khen đôi tai hồ ly của ta một lần thôi sao? Ngươi vẫn còn ghi hận đến bây giờ?"
Mục Trích: "......."
Mục Trích chau mày: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Thanh Ngọc "Há" một tiếng, xoay người ngồi dậy, hắn chống đầu gối, cười tủm tỉm nói: "Sự ghen ghét hâm mộ của ngươi đối với tai hồ ly của ta đều viết rõ ràng trong ánh mắt, ngươi cho rằng ta không thấy?"
Mục Trích cả kinh, phản ứng đầu tiên chính là che đôi mắt đi.
Thanh Ngọc: "......."
Thanh Ngọc cười ha ha: "Ngươi đó, làm sao mỗi lần gặp phải chuyện của sư tôn ngươi, ngươi đều dễ bị lừa như vậy?"
Mục Trích: "........"
Mục Trích oán hận buông tay, trực tiếp nắm Cửu Tức Kiếm từng bước tới gần.
Thanh Ngọc biết hắn đã kết anh, bản thân hoàn toàn không phải đối thủ, vội vàng xin khoan hồng: "Ta sai rồi, ta sai rồi, Mục ca, thủ hạ lưu tình —— Áaaaaa!"
Ngu Tinh Hà đang cùng Tuyết Mãn Trang ăn điểm tâm trên thuyền hoa, nghe vậy liền hơi ngẩng đầu, cắn miếng bánh Hạnh Hoa, hàm hồ nói: "Tiếng gì thế?"
Tuyết Mãn Trang ăn đến trên lông chim toàn vụn bột, "Chíp chíp" hai tiếng, ý bảo hắn tiếp tục ăn đi.
Ngu Tinh Hà cũng là người lòng dạ bao la, tiếp tục vui vẻ ăn điểm tâm.
Phía trên thuyền hoa, Thanh Ngọc cả người ướt nhẹp bò lên, hai tai đều cụp xuống, hắn héo rũ nói: "Nói đùa chút thôi, sao lại thẹn quá hóa giận rồi?"
Mục Trích lạnh lùng nhìn hắn, Thanh Ngọc sợ lại bị đánh, vội vàng cười lấy lòng, còn vươn tay ngưng tụ một tia linh lực yêu tu bỏ vào chiếc bình lưu ly nhỏ bằng ngón cái, tiện tay ném cho Mục Trích.
Mục Trích bắt được, nhíu mày hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Thanh Ngọc vô tội: "Linh lực Yêu tộc đó, nếu ngươi nghĩ sư tôn mình cũng thích, thì lấy linh lực của ta biến ra một đôi tai hồ ly là được rồi."
Mục Trích: "......."
Mục Trích lại lần nữa thẹn quá hóa giận, vung tay ném thẳng bình lưu ly ra ngoài.
Bình lưu ly rơi thẳng xuống nước sông lạnh băng, tiếp theo trong nháy mắt, Thanh Ngọc cũng rơi ùm xuống.
Ngu Tinh Hà: "Lại là tiếng gì thế?"
Tuyết Mãn Trang: "Chíp chíp!"
Ăn đi, ăn quan trọng hơn.
Thanh Ngọc lần thứ hai bò lên, hữu khí vô lực nói: "Tính tình của ngươi thật đúng là khó chiều, nếu ta còn chưa đoạt được chức Yêu chủ đã bị ngươi giày vò chết, thì biết đòi công bằng ở đâu?'
Có vẻ Mục Trích chờ hắn bò lên tới phát phiền, lúc này đang không kiên nhẫn cầm quyển sách Thanh Ngọc mới xem kia tùy ý lật lật.
Nhìn thấy Thanh Ngọc đi lên, Mục Trích đóng sách lại, lạnh nhạt nói: "Quyển sách này từ đâu ra?"
Thanh Ngọc sợ nước, len lén quan sát sắc mặt Mục Trích, sợ rằng lại bị đá xuống sông lần nữa, hắn thử thăm dò: "Nếu ta nói, ngươi phải đảm bảo không quăng ta xuống sông nữa."
Mí mắt Mục Trích cũng không nâng: "Được."
Lúc này Thanh Ngọc mới như túm được Kim Bài Miễn Tử, bò lên nóc thuyền hoa, tiện tay rũ sạch nước sông trên người, khoanh chân ngồi, cười hì hì nói: "Hôm qua vốn định đưa cho ngươi xem nhưng lại quên mất —— Đây là thoại bản thịnh hành ở Tam giới hiện nay, trong đây viết chuyện ngươi kết anh ở Đại hội Xiển Vi, Thánh quân chắn lôi kiếp thay ngươi, ta còn chưa đọc xong."
Mục Trích: "......."
Mục Trích một lời khó nói hết: "Ai lại rảnh rỗi nhàn hạ như vậy?"
"Ai biết được?" Thanh Ngọc thấy hắn có hứng thú, bắt đầu hào hứng kể: "Tuy nói là bịa đặt, nhưng quyển sách này lại viết ra tình sư đồ cảm động đất trời khiến người ta rơi lệ, nếu không phải ta biết tình hình lúc đó như thế nào, thì chắc chắn sẽ cho rằng những điều viết trong đây mới là sự thật."
Mục Trích: "......."
Thanh Ngọc lau mắt, ra vẻ bi thương nói: "Đồ đệ vừa vào lôi kiếp liền sinh tâm ma, sư tôn phấn đấu quên mình, nhảy vào lôi kiếp, dùng tấm lưng kiên cố ngăn cản chín đạo thiên lôi thay đồ đệ, ài, đến nỗi ta đọc mà cũng muốn bái Thánh quân làm thầy."
Mục Trích trừng mắt nhìn hắn một cái: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Thanh Ngọc biết lòng chiếm hữu của hắn cực lớn, ngay cả Ngu Tinh Hà muốn chạm vào Thẩm Cố Dung một chút cũng không được, huống hồ là chấp nhận một sư đệ mới đến tranh đoạt lực chú ý của sư tôn với hắn, cho nên chỉ đề cập qua chút thôi.
Hắn vỗ vỗ sách, hứng thú dạt dào nói: "Quyển《Chắn Lôi Kiếp》này đã xong, nghe nói phía sau còn có thoại bản mới gì mà《Chiết Xuân Tuyết》,《Giải Thanh Y》, tuy không hiểu sao lại đặt tên như vậy, nhưng nếu ra sách chắc chắn ta sẽ đi mua mấy trăm quyển, theo đuổi tình sư đồ sâu nặng của ngươi và Thánh quân."
Mục Trích: "........"
Con hồ ly cợt nhả này không biết thật hay đang giả vờ không biết?
Hồ ly không nghĩ nhiều, hứng thú dạt dào dựa vào góc tiếp tục đọc.
Mục Trích không muốn ở cạnh Ngu Tinh Hà, nhưng trong thuyền hoa lại không còn phòng khác, nên hắn đành ngồi trên nóc thuyền hoa nhìn ánh trăng rằm chậm rãi lướt qua.
Thanh Ngọc cắn móng tay đọc thoại bản, thỉnh thoảng còn tấm tắc vài tiếng, tầm mắt thường thường lia về phía Mục Trích.
Mục Trích lười chấp nhặt với hắn, khoanh chân đả tọa minh tưởng.
Không biết qua bao lâu, Thanh Ngọc đột nhiên hét lên một tiếng, làm Thẩm Cố Dung đang ngủ say bị ồn ào đến hơi nhíu mày, trở mình một cái, lại tiếp tục ngủ.
Mục Trích nhíu mày mở to mắt: "Sao vậy?"
Thanh Ngọc đứng bật dậy, ném quyển sách trong tay ra xa ba thước, khuôn mặt hắn đỏ bừng, tay cũng run lên: "Đây đây đây...... Đây! Đây!"
Mục Trích nghe hắn lắp bắp, đành phải giơ tay triệu quyển sách đến trước mặt, tùy tiện liếc mắt một cái.
Thanh Ngọc đọc sắp xong, chỉ còn mấy trang nữa, trong kết cục, giữa biển hoa, đồ đệ Mục Trích quỳ một gối xuống đất, nắm tay sư tôn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống mu bàn tay trơn bóng như ngọc kia.
Mục Trích đọc đến mặt hơi nóng lên, nhưng vẫn có thể tiếp thu.
Dù sao thì thoại bản bịa đặt trên phố đến Xuân Cung Đồ còn có thể vẽ ra được, huống hồ là hôn tay một xíu.
Mục Trích liếc Thanh Ngọc sợ tới mức tai hồ ly dựng đứng, nhàn nhạt nói: "Kinh hãi cái gì?"
Đôi tai dựng thẳng của Thanh Ngọc cụp xuống, dựng lên, cụp xuống lại dựng lên, lông tơ cũng xù tung, hắn bụm mặt, hoảng sợ nói: "Nhưng mà...... Nhưng mà nhưng mà!"
Thanh Ngọc chưa nói xong câu đã "Aaaaaa" một tiếng, thả mình nhảy xuống sông, sau tiếng "Ùm" liền không còn tung tích.
Mục Trích: "......."
Ngu Tinh Hà đang say ngủ trên ván gỗ thuyền hoa trở mình, hàm hồ nói mê:
"Rốt cuộc...... Là tiếng gì vậy?"
Tuyết Mãn Trang: "Chíp chíp."
Ngủ quan trọng hơn.