Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyển ngữ: Trầm Yên
............................................................
Mục Trích đả tọa trên nóc linh thuyền một đêm, Thanh Ngọc thì hóa thành một tiểu hồ ly bé xinh, nằm chổng vó phơi lông cả đêm.
Rạng sáng hôm sau, Mục Trích bỗng mở to mắt, Thanh Ngọc còn chưa kịp phản ứng, hắn đã biến mất trên nóc thuyền.
Trong căn phòng duy nhất, Mục Trích thoáng cái xuất hiện bên giường, mau lẹ duỗi tay ôm Thẩm Cố Dung ngủ đến lăn từ trên giường xuống đất vào lòng, ngăn y suýt nữa lăn xuống.
Mặc kệ bị ngã từ trên giường, Thẩm Cố Dung vẫn không tim không phổi ngủ ngon như cũ, còn vì ngửi được mùi hương quen thuộc quanh mình mà ậm ờ nói mê: "Mục Trích......"
Tay vòng qua eo y của Mục Trích đột nhiên cứng đờ, đầu quả tim tựa như bị cào nhẹ, mềm đến mức trái tim hắn bắt đầu tê dại.
Nhẹ tay nhẹ chân ôm Thẩm Cố Dung đặt lên giường, Mục Trích vỗ vỗ ngực, mờ mịt đứng tại chỗ ngẩn người hồi lâu, mới mất hồn mất vía rời đi.
Trên nóc linh thuyền, Thanh Ngọc đã tỉnh táo dựa vào một bên, chín chiếc đuôi mềm mại bị gió thổi hơi rung rinh.
Hắn nhìn dáng vẻ thất thần của Mục Trích, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi lại làm sao vậy?"
Mục Trích không kiên nhẫn nhíu mày: "Lo chuyện ngủ của ngươi đi, bớt quản chuyện của ta."
Thanh Ngọc bĩu môi, đành phải tiếp tục phơi lông.
Có điều suy nghĩ của người tên Mục Trích này cũng kỳ quái, hắn vừa mới nói Thanh Ngọc đừng động đến chuyện của mình, một lúc sau không biết vì sao lại có chút bực bội thoát khỏi minh tưởng, nhướng mày nghĩ ngợi hồi lâu, mới không tình nguyện mà lên tiếng: "Hồ ly."
Hồ ly lắc lắc cái đuôi, lười biếng đáp lại: "Hửm?"
Mục Trích do dự mãi, mới mất tự nhiên hỏi: "Tối qua vì sao ngươi lại có phản ứng lớn như vậy?"
Thanh Ngọc nghe lời này, trong đầu lại bị cái hôn bất thình lình nhảy ra cuối quyển《Chắn Lôi Kiếp》làm chấn động tâm hồn trong sáng, hắn rên rỉ một tiếng, trực tiếp ôm đầu, ủ rũ nói: "Vất vả lắm ta mới quên đi được, ngươi lại làm ta nhớ đến nó."
Mục Trích nhíu mày, không cách nào hiểu rõ: "Chỉ là hôn tay một cái mà thôi, không đến mức như vậy chứ?"
Nhưng Thanh Ngọc còn khó mà hiểu rõ hơn hắn, hắn nhảy phắt lên, móng vuốt che đi gương mặt lại đỏ ửng, nhỏ giọng nói: "Nhưng cả hai đều là nam nhân mà, hơn nữa còn là thầy trò! Đây chính là chuyện đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ, vi phạm luân lý giao hợp âm dương đó!"
Mục Trích bắt đầu hoài nghi suy nghĩ của mình với chuyện này có phải có chút lệch lạc hay không, vậy mà hắn lại cảm thấy hoàn toàn không phải vấn đề.
Thanh Ngọc hỏi: "Ngươi thử đổi vị trí tưởng tượng mà xem, nếu ngươi thật sự là đồ đệ trong thoại bản kia, ngươi sẽ thật sự có tâm tư này với sư tôn của mình sao?"
Thanh Ngọc bảo hắn đổi vị trí, Mục Trích liền nhắm mắt tưởng tượng thật.
"Giữa biển hoa Tịch Vụ trong viện Phiếm Giáng Cư, Thẩm Cố Dung mặc một bộ bạch y dài chấm đất, khóe môi mang theo nụ cười nhẹ nhàng, vươn cánh tay thon dài về phía hắn.
Mục Trích như nâng niu trân bảo dễ vỡ, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay y.
Từ tầm mắt hắn nhìn lên, đôi mắt nhạt màu thất thần của Thẩm Cố Dung hơi rũ xuống, lông mi tựa như cánh bướm khẽ chớp một cái.
Sư tôn nhẹ giọng gọi hắn: "A Trích."
Mục Trích bỗng dưng đứng dậy, như bị thứ gì mê hoặc tiến lên nửa bước, dang tay ôm Thẩm Cố Dung vào lòng......"
Thanh Ngọc: "Mục Trích, Mục Trích?"
Mục Trích đột nhiên mở mắt, trong lúc nhất thời chưa kịp khôi phục tinh thần, đôi mắt mất hồn: "Cái, cái gì?"
Thanh Ngọc tò mò nhìn hắn: "Sao mặt ngươi đỏ thế?"
Mục Trích: "......."
Mục Trích lau mặt lung tung, nỗ lực kéo căng gương mặt mình: "Không có việc gì, sắp tới Nhàn Vân Thành rồi."
Hắn nói xong mới phát hiện giọng mình hơi run run, đành phải đứng dậy, trở về trong thuyền hoa như chạy trốn.
Thanh Ngọc không rõ nguyên do, đành phải tiếp tục nằm liệt.
Mục Trích mất hồn mất vía vọt vào thuyền hoa, khi đi về phòng Thẩm Cố Dung còn sơ ý giẫm lên tay Ngu Tinh Hà đang ngủ trên sàn nhà, Ngu Tinh Hà bị giẫm đến la "Oái" một tiếng.
Mục Trích ngoảnh mặt làm ngơ, bước nhanh mở cửa đi vào.
Thuyền hoa vốn đã rất nhỏ, nóc nhà bị Thanh Ngọc chiếm, bên ngoài lại có Ngu Tinh Hà chiếm, Mục Trích vốn định nhân lúc Thẩm Cố Dung chưa tỉnh, vào góc phòng y ngồi tĩnh tọa một lúc, nhưng hắn vừa mới đi vào liền không kịp đề phòng nhìn thấy Thẩm Cố Dung đang thay y phục.
Mục Trích: "......."
Mục Trích suýt nữa bị dọa chết.
Hắn cộp cộp cộp lui về sau mấy bước, ngạc nhiên nói: "Sư tôn?"
Thẩm Cố Dung vừa tỉnh, mới cởi y phục ra, lần tìm y phục hôm qua Mục Trích đặt trên bàn nhỏ cho mình, nhưng y mắt mù đầu óc lại ngốc, mặc kiểu gì cũng không đúng, mạnh mẽ ép mình đến tỉnh hẳn.
Nghe thấy giọng Mục Trích, y buông đai lưng thắt lung tung rối loạn xuống, nhíu mày nói: "Lần tới nhớ chọn bộ xiêm y khác mặc dễ hơn."
Mục Trích: "......."
Mục Trích hít sâu một hơi, mạnh mẽ đè xuống xúc động kỳ quái trong lòng, gắng sức giữ vững sự trấn định của mình, gật đầu thưa: "Vâng."
Thẩm Cố Dung y phục không chỉnh tề, ngồi ở đó chờ Mục Trích mặc cho y, Mục Trích yên lặng thở dài một hơi, tiến lên nói "Mạo phạm", bắt đầu mặc y phục cho Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung nghiêng đầu, cho rằng Mục Trích không chú ý nên lặng lẽ ngáp một cái, nhấc tay lau sạch nước mắt đọng nơi khóe mắt, mới quay đầu hỏi: "Con ở trên nóc thuyền hoa làm gì? Nói chuyện với ai sao?"
Tay thắt đai lưng giúp y của Mục Trích chững lại, do dự một lát mới nói đúng sự thật: "Là hộ vệ Yêu tộc đi theo."
Thẩm Cố Dung lại ngáp một cái, hàm hồ nói: "Ta cũng nghĩ vậy, thuyền hoa cũng chỉ có nóc là giấu được người."
Mục Trích "Vâng" một tiếng, nhanh chóng thắt đai lưng, đang định đi lấy áo ngoài, chợt nghe Thẩm Cố Dung nói: "Chắc sắp tới Nhàn Vân Thành rồi nhỉ?"
"Vâng."
Thẩm Cố Dung nói: "Vậy hôm nay mặc đồ đen đi."
Mục Trích ngẩn ra, y chưa từng thấy Thẩm Cố Dung mặc loại màu trầm lắng như vậy.
Thẩm Cố Dung day mi tâm, nói: "Dính máu cũng không dễ nhìn ra."
Mục Trích: "......."
Ngài..... Rốt cuộc đã coi Lục sư bá thành chủng loại yêu ma quỷ quái gì rồi?
Một canh giờ sau, linh thuyền từ sông đào bảo vệ Nhàn Vân Thành tiến vào Linh Thuyền Các.
Nhàn Vân Thành đang vào mùa mưa, sắc trời âm u, mưa lạnh lộp độp rơi xuống.
Sau khi Mục Trích trả linh thuyền liền dẫn nhóm Thẩm Cố Dung lên phố Nhàn Vân Thành.
Một năm ở Nhàn Vân Thành ước chừng hơn nửa thời gian đều mưa dầm dề không ngớt, thành trì cũng không san sát nối tiếp như Phù Hiến Thành, vì năm nào cũng mưa nhiều nên mái nhà các hộ đều làm rất dày, tường vôi ngói sành, vô số con sông lớn nhỏ chảy khắp thành trì, đường nhỏ lát đá xanh cùng cây cầu hình vòm đan xen, tựa như một bức tranh thủy mặc.
Dưới màn mưa bụi mịt mờ, bỗng có cảm giác đắm chìm trong tiên cảnh.
Thẩm Cố Dung khoác áo khoác dày, Mục Trích bung ô che cho y, Ngu Tinh Hà lần đầu tiên tới Nhàn Vân Thành, tò mò ngó trái ngó phải.
Mục Trích gọi hắn: "Ngu Tinh Hà, đừng chạy loạn, cẩn thận đi lạc."
Ngu Tinh Hà ngồi xổm rửa tay bên một khe nước chảy bên sông, cùng Tuyết Mãn Trang chạy tới, hắn cũng không bung ô, trên áo và tóc đều là nước đọng từ sương mù mênh mông.
"Tiểu sư huynh." Ngu Tinh Hà hỏi: "Rốt cuộc chúng ta tới Nhàn Vân Thành để làm gì vậy?"
Mục Trích cạn lời nhìn hắn: "Ngươi không biết còn theo tới?"
"Có thể cùng sư tôn ra ngoài chơi mà." Ngu Tinh Hà nói: "Tiện thể về nhà một chuyến."
Mục Trích liếc hắn một cái, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Băng tiêu của sư tôn bị thiên lôi đánh hỏng, chúng ta đi tìm Lục sư bá làm cái mới."
Ngu Tinh Hà "À" một tiếng, không biết có phải nhìn ra cái gì hay không, nhưng hắn cũng biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, trong lòng nghi hoặc vẫn chỉ cười nói: "Vâng."
Nhiệt độ ở Nhàn Vân Thành hơi lạnh, Thẩm Cố Dung bọc áo khoác, nói: "Còn chưa tới sao?"
Mục Trích: "Qua hai con phố nữa là tới."
Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc, nghĩ thầm: À, ta cách cái chết còn hai con phố.
Mục Trích không biết y suy nghĩ gì, nhưng ở chung thời gian dài như vậy, hắn cũng đoán được phần nào tình cảm chân thật từ trên khuôn mặt thanh lãnh không lộ cảm xúc kia của Thẩm Cố Dung.
Hắn xem kỹ, đưa ra một kết luận.
—— Sư tôn hắn đang sợ.
Sợ Lâm Thúc Hòa.
Mục Trích yên lặng một lát, mới nhẹ giọng nói: "Sư tôn, Lục sư bá bệnh tật ốm yếu, có khi thanh đao cũng không cầm nổi, ngài không cần quá...... Lo lắng."
Hắn vốn định nói "Không cần sợ", nhưng lại kiêng kỵ lòng tự trọng mẫn cảm yếu ớt của Thẩm uy mãnh, liền sửa lại lời nói.
Thẩm Cố Dung không lo lắng, y chỉ vừa sợ hãi vừa chột dạ.
Y cố gắng giữ vững bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Con biết Cửu Tức Kiếm có giá bao nhiêu linh thạch không?"
Mục Trích không biết, hắn cẩn thận tính toán tỉ mỉ một lượt, dựa vào ngày tháng bần hàn của mình, thử nói ra một cái giá tự cho là trên trời: "Một ngàn linh thạch?"
Thẩm Cố Dung lắc đầu, giơ ba ngón tay.
Mục Trích kinh ngạc nói: "3000?"
Thẩm Cố Dung: "Thêm một số 0 nữa."
Mục Trích: "......."
Ba vạn.
Mục Trích cuối cùng cũng biết vì sao sư tôn hắn lại sợ như vậy, hóa ra chột dạ, sợ chủ nợ đòi nợ.
Hắn an ủi: "Sư tôn và Lục sư bá đồng môn tình thâm, nhất định sẽ không vì ba vạn này mà xảy ra bất hòa."
Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc: "Con nhớ mình có mấy sư huynh không?"
Mục Trích: "Bảy ạ."
Thẩm Cố Dung không nói gì.
Mục Trích nói xong cũng yên lặng, mưa rơi lộp độp trên ô cán trúc, tựa như dao mổ tử thần cọ qua, trong giây lát có thể chém xuống.
Tám lần.......
Ba vạn linh thạch.
Lâm Thúc Hòa trong trí nhớ của Mục Trích có thân hình gầy yếu, mặt mũi tái nhợt đầy vẻ bệnh tật, ngay cả nói chuyện cũng như thì thầm, năm lần Mục Trích gặp hắn thì đến ba lần hắn nằm trên giường không nhấc người dậy nổi, còn lại hai lần chính là ngồi trên xe lăn gỗ, được người ta đẩy ra.
Lâm Thúc Hòa học y nhưng lại không thể chữa cho mình, lần nào Mục Trích cũng lo liệu ngày hôm sau hắn có thân tử đạo tiêu không, nhưng không biết lấy đâu ra cơ duyên mà hắn có thể sống lâu như vậy.
Loại mỹ nhân bệnh tật này, hẳn là sẽ không...... Cầm đao giết người chứ?
Cả người Mục Trích run run, nhớ lại sự tích anh dũng của Lâm Thúc Hòa ở Tam giới.
Hình như không phải..... hắn không thể giết người thật.
Càng bệnh càng tàn nhẫn, cầm đao càng chắc càng ổn.
Ngu Tinh Hà chạy như điên một vòng rồi lại trở về đuổi kịp bọn họ, tò mò nói: "Linh thạch gì vậy nha?"
Mục Trích không để ý tới hắn, Thẩm Cố Dung ngóng về phía Ngu Tinh Hà có chút tiếc hận, Mục Trích nhìn lướt qua, vậy mà đọc ra được ý "Tiểu đồ nhi à, kiếm của con chỉ sợ không có tin tức rồi" trên khuôn mặt bất động như núi của y.
Mục Trích: "......."
Băng qua hai con phố mênh mông mưa bụi, rất nhanh sau đó, một ngõ nhỏ tựa như giấu mình trong bóng đêm hiện lên trước mắt.
Một luồng gió lạnh lẽo thổi tới, cuốn tờ giấy vàng chưa bị mưa thấm ướt một góc bay lên.
Ngẩng đầu lên liền thấy trên tường đóng một tấm gỗ cũ nát, mặt trên là hàng chữ dùng chu sa viết lên —— Phố Thập Tam Tử.
Ngu Tinh Hà quan sát dãy phố sâu hun hút kia, bất chợt có chút sợ hãi: "Tên con phố này... sao lại kỳ quái như vậy?"
Mục Trích nói: "Phố xá trên Nhàn Vân Thành phân chia theo số canh giờ, mười ba, giờ Tý, đại hung đại sát."
Hắn không giải thích nhiều, dẫn theo Thẩm Cố Dung hoàn toàn không biết gì cả đi về phía trước.
Ngu Tinh Hà sợ hãi theo sau, muốn kéo tay sư tôn, lại bị Mục Trích trừng mắt một cái, đành phải ôm lấy tiểu phượng hoàng sưởi ấm, tìm kiếm chút cảm giác an toàn.
Càng đi vào sâu, sắc trời càng âm u, Ngu Tinh Hà mặc giáp cho lá gan, nhìn trái nhìn phải, phát hiện cửa hàng hai bên đường đều bán quan tài.
Ngu Tinh Hà: "......."
Hai bên đường treo đèn lồng giấy, dưới bàn chân cũng là giấy vàng ướt nhẹp, từng trận gió lạnh lẽo thổi qua, thổi cho Ngu Tinh Hà sởn gai ốc, hắn không dám kêu to, chỉ có thể bám sát Mục Trích.
Đi tiếp vài bước nữa, Ngu Tinh Hà thật sự không chịu nổi, run rẩy nhỏ giọng nói: "Tiểu sư huynh, chúng ta...... không phải chúng ta dẫn sư tôn đi khám mắt sao?"
Mục Trích: "Ừ."
Ngu Tinh Hà: "Vậy vì sao..... Lại tới phố quan tài?"
Mục Trích còn chưa nói xong, không biết đầu óc Ngu Tinh Hà hoạt động kiểu gì, hắn đột nhiên "Ối" một tiếng, nôn nóng nói: "Không cần đâu, ta cảm thấy sư tôn còn có thể cứu được! Tiểu sư huynh, huynh đừng vội mua quan tài mà!"
Mục Trích: "......."
Thẩm Cố Dung: "......."
Thứ ngu xuẩn này!
Đúng lúc này, từ trong cửa hàng duy nhất sáng đèn cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng mắng khẽ réo rắt: "Ngu xuẩn."
Ba người cùng nhìn tới.
Ở cuối con hẻm âm u, ánh sáng đèn ấm áp chậm rãi tỏa ra, chiếu sáng nửa bên bảng hiệu cũ nát trước cửa hàng, loáng thoáng có thể trông thấy mấy chữ "Y quán Lâm Quan".