Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thiệu An vừa đi theo Thẩm Lạc vừa len lén liếc sang nhìn, cậu ta đúng là trông rất giống với Thẩm tổng, có điều khi nhìn nghiêng đi thì lại ẩn ẩn mang nét ba nhỏ của cậu ta.
Thẩm Lạc mở cửa phòng ra rồi dùng mắt ra hiệu cho Thiệu An đi vào.
Thiệu An ấn tượng bởi thiết kế căn phòng của Thẩm Lạc, vốn tưởng là sẽ mang tông trầm lạnh lẽo, ai ngờ lại trông khá sáng sủa đó chứ.
Cậu đi tới chỗ bàn học, thấy trên giá sách bày toàn các loại sách về kinh doanh bằng tiếng nước ngoài mà hoa cả mắt, Thiệu An cố gắng không để mắt mình chạy loạn trong phòng của người khác, cậu lấy ra sách vở đã chuẩn bị ra bày lên bàn " Mau tới đây".
Thẩm Lạc hững hờ đi tới rồi chống tay khóa Thiệu An vào góc bàn khiến cậu hoảng hốt ngửa ra sau một chút " Cậu làm gì vậy? mau tránh ra!".
" Anh kêu tôi tới đây còn gì?" Thẩm Lạc thầm đánh giá người trước mắt, bị cậu ta trêu đùa tuy vẫn lúng túng nhưng lại không phải kiểu e thẹn như trước kia, Thiệu An à! đâu mới là tính cách thật sự của anh vậy.
" Cậu đừng có kiếm chuyện, ý của tôi không phải như vậy, tôi kêu cậu tới...tới ngồi xuống để học bài", không phải tên này được miêu tả là người nghiêm túc và lạnh lùng giống như ba lớn của cậu ta hay sao? Tại sao lại có một mặt vô sỉ như vậy.
" Ò, ra là vậy, xin lỗi anh nhé!" Thẩm Lạc vừa nói còn vừa xoa lên đầu tóc của Thiệu An khiến cậu ngơ ngác đứng hình mất mấy giây.
Lớn bằng này tuổi rồi nhưng Thiệu An chưa từng bị ai xoa đầu như vậy, chưa kể người kia còn bé tuổi hơn cậu.
Thiệu An phồng má bất bình trong sự sảng khoái khi trêu chọc được người khác của Thẩm Lạc, nếu không phải là đang làm công ăn lương thì Thiệu An đã đá cho cậu ta mấy cái rồi.
Cậu cố nhịn lại ý định cắn trả lại trong lòng mà cười hiền từ như cha nhìn con với Thẩm Lạc " Được rồi, mau học bài thôi".
Vì biết trình độ của mấy thiếu gia Thẩm gia đều cao hơn học sinh bình thường nên Thiệu An tìm tới một bộ đề siêu khó, để xem Thẩm Lạc có còn cao ngạo nổi nữa không.
Trong lúc chờ Thẩm Lạc làm bài thì Thiệu An lại ngồi ngần ngơ, ánh mắt vô tình đưa tới người ngồi bên cạnh, cậu cứ ngồi ngắm như vậy, tâm hồn thì đã thăng thiên treo ngược cành cây rồi.
Thẩm Lạc gặp đề khó thì cũng không nhăn mày chút nào, qua nửa tiếng đã hoàn thành xong toàn bộ, cậu ta quay sang phát hiện Thiệu An đã ngủ quên lúc nào không hay.
Thẩm Lạc ngắm nhìn từng bộ phận trên khuôn mặt của vị gia sư này, đôi mắt linh hoạt có hồn, chiếc mũi nhỏ và đôi môi hơi mở ra khi ngủ.
Cậu ta dùng ngón tay đặt sau lưng Thiệu An rồi vuốt dọc xuống dưới thắt lưng.
Thiệu An rùng mình ưm một cái rồi gục xuống bàn ngủ tiếp, cả ngày phải đi học ở trường, tối lại đi dạy thêm cậu mệt mỏi vô cùng.
" Thì ra không phải đổi tính, mà là đổi cách thức tiếp cận tôi, anh nghĩ ngủ quên ở đây thì tôi sẽ để anh ở lại à?" Thẩm Lạc cười nhếch mép nói.
Thiệu An bị tiếng nói làm cho từ từ bừng tỉnh, cậu dụi dụi mắt rồi dùng ánh mắt ngái ngủ nhìn Thẩm Lạc khiến cậu ta cảm giác đột nhiên căng thẳng nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hồng đang hé mở của Thiệu An.
" Xin lỗi cậu, tôi ngủ quên mất, để tôi xem cậu làm bài thế nào rồi", câu nói trước đó của Thẩm Lạc, cậu không nghe rõ nên tự động bỏ qua.
Thiệu An cố đánh bay cơn buồn ngủ mà kiểm tra từng câu hỏi một, xem một hồi không phát hiện bất kì lỗi sai nào, cậu không tin nổi mà nhìn Thẩm Lạc, đây là dạng toán cao cấp chỉ khi lên đại học mới được dạy, làm cách nào mà cậu ta lại hoàn thành nó dễ dàng như vậy được.
Thiệu An giơ tay xoa xoa đầu của Thẩm Lạc, một là để biểu dương, còn hai, đương nhiên là lấy việc công trả thù tư rồi " Cậu giỏi lắm, làm đúng hết rồi".
Thẩm Lạc bắt lấy cái tay đang xoa loạn trên đầu mình kéo một cái khiến Thiệu An ngả gần vào người cậu ta, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau một khoảng ngắn " Ai cho anh được phép làm vậy!".
Khi cậu ta nói, Thiệu An còn cảm nhận được hơi thở của đối phương và cả mùi hương cơ thể của Thẩm Lạc, cậu lúng túng rút tay lại " Nếu cậu không thích thì thôi, lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa".
" Buổi học hôm nay kết thúc như vậy đi, tôi...tôi về đây!" Thiệu An vội vàng thu dọn đồ đạc rồi chạy vắt chân lên cổ mà rời đi.
Thẩm Lạc nhìn theo bóng lưng của Thiệu An mà không hiểu sao cảm giác hơi tiếc nuối, hình như cậu ta lỡ thả ra một chút khí thế như khi đi làm với ba mình khiến cho người kia bị sợ rồi thì phải.
Thẩm Lạc phát hiện cậu ta vậy mà khá là thích thú với việc trêu chọc Thiệu An, còn có cái nắm tay khi nãy, độ ấm đó, sự mềm mại đó không hiểu sao cậu ta cứ nhớ mãi.
Thiệu An chạy về được phòng mình thì nhảy lên giường úp mặt lên gối " Cái dáng vẻ với khí thế khi nãy của cậu ta thật giống tổng tài bá đạo", có chút sợ, lại cũng cảm thấy hơi k1ch thích, trái tim cậu vẫn còn đập bình bịch bình bịch vì căng thẳng đây này, cũng có thể là do chạy nhanh quá cũng nên..