Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau bữa tiệc, mọi người lục tục rời đi, Thiệu An có chút say đang nằm trên ghế dài gọi điện thoại " Dì Tần à, vâng đúng rồi, tối nay cháu không về đâu".
Thẩm Lạc tiễn nhóm Thẩm Đường về xong liền khóa cửa nhà đi vào, Thiệu An lèm bèm nói " Hôm nay vui quá đi".
Thẩm Lạc đi tới bên cạnh nhẹ nhàng bế người yêu như em bé " Đi ngủ thôi".
Thiệu An đánh đu trên người Thẩm Lạc, đầu dựa vào vai, hai chân quấn chặt sau hông, vươn ra cái cổ non nớt trước mắt Thẩm Lạc.
Nhìn vật nhỏ luôn đề phòng đủ thứ giờ lại không chút lo lắng lộ ra bộ phận yếu ớt trước mặt mình như vậy, Thẩm Lạc liền biết Thiệu An đã hoàn toàn tin tưởng cậu ta rồi, trong lòng không khỏi vui vẻ nhiều thêm một chút.
Thiệu An mặc cho Thẩm Lạc cởi đồ trên người mình rồi giúp cậu tắm qua một chút, cả người ngâm trong nước ấm là mắt cũng không muốn mở ra nữa.
Sáng sớm hôm sau, Thiệu An tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, hai bên má đã rơi đầy giọt lệ trong suốt, cậu quay sang nhìn người nằm bên cạnh vẫn ngủ không biết gì liền xấu tính đạp một cái.
Thẩm Lạc lần thứ hai bị đạp ở trên giường nên cũng có kinh nghiệm hơn, ít nhất không bị lăn xuống đất nữa, cậu ta lật chăn ra nhìn thì thấy vợ nhỏ đang khóc rất thảm, lập tức liền bò tới gần dỗ dành " Đừng khóc, có chuyện gì vậy?".
Thiệu An mếu máo nhìn Thẩm Lạc cái liền òa lên " Tối qua...!tôi mơ thấy ác mộng...!Mơ thấy cái đồ thối tha cậu đi ngoại tình với người khác ngay trước mặt tôi".
Thẩm Lạc suýt sặc nước bọt mà chết " Chỉ là giấc mơ thôi, làm sao tôi có thể làm vậy cơ chứ", cậu ta vỗ nhẹ lưng Thiệu An nói tiếp " Tôi thủ tiết ba năm chờ anh về cơ mà".
Thiệu An ngưng khóc, cậu ngẩng đầu lên hỏi " Thật là ba năm này cậu không có quan hệ với bất kì ai không?".
Thẩm Lạc nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói chắc như định đóng cột " Tôi thề có trời đất chứng giám".
Thiệu An như được gãi ngứa trong lòng mà lau đi nước mắt cá sấu trên mặt " Tôi tin cậu lần này, nếu sau này dám ngoại tình thì tôi sẽ cắt đi luôn thứ kia của cậu".
Thẩm Lạc nhìn dáng vẻ cố tỏ ra hung dữ tới mức đáng yêu của Thiệu An mà nhịn cười " Yên tâm, nếu tôi dám làm vậy thì không tới lượt anh ra tay đâu mà ba tôi sẽ thiến tôi trước rồi".
Thiệu An nghĩ thấy cũng đúng, trong truyện thì nam chính, tức ba lớn của Thẩm Lạc cũng là chung tình từ đầu tới cuối, không khó hiểu khi có thể giáo dục ra một đứa con trai cũng mang tư tưởng giống như vậy.
Đúng là giáo dục trẻ nhỏ rất là quan trọng.
Trong lúc Thẩm Lạc vào nhà vệ sinh thì Thiệu An tranh thủ mở điện thoại ra xem tin nhắn, không ngờ say rượu một đêm dậy mà lại có nhiều thông báo như thế.
Nhiều nhất là thông báo liên kết từ máy tính ở nhà tới điện thoại, Thiệu An mở ra xem " Tài khoản của bạn trên diễn đàn...!đã tăng lên 10 nghìn lượt theo dõi".
" Chuyện quái gì vậy?" Thiệu An định nhắn tin riêng cho Tiểu Hồng Đào, ai nhờ phát hiện đối phương đã gửi cho cậu không ít tin nhắn.
Tiểu Hồng Đào " Người anh em, cậu quên tắt mic kìa!".
Tiểu Hồng Đào " Người anh em, không ngờ cậu lại bạo như thế, chồng của cậu cũng thật bá đạo".
Tiểu Hồng Đào " Đoạn âm thanh lúc đó của hai người bị người xem ghi lại tuồn ra bên ngoài rồi, giờ cậu đang được fan hủ tìm kiếm nhiều nhất đấy".
Tiểu Hồng Đào " Sao mất tích lâu vậy? Chẳng lẽ chồng cậu làm cậu không xuống nổi giường luôn rồi à?".
Bởi vì đây là hộp tin nhắn trên diễn đàn nên bình thường không đăng nhập vào sẽ không hiện lên thông báo, lúc này Thiệu An mở ra liền ting ting ting nhảy ra một đống.
Cậu đọc xong đoạn tin nhắn của Tiểu Hồng Đào liền nhủ thầm toi rồi.
Thiệu An dựa theo phần tìm kiếm hot nhất trên diễn đàn tìm được đoạn ghi âm bị tuồn ra kia, cậu nín thở nghe mà mặt đỏ tía tai, cũng may tới đoạn xấu hổ nhất thì cũng không còn nữa, lúc đó hẳn là do đè tay vào bàn phím ấn nhầm nút mở mic " Trời ơi! xấu hổ chết mất, bọn họ đều nghe thấy rồi, chỉ tại cái tên xấu xa kia dùng sắc dụ tình mình".
Thẩm Lạc đi ra khỏi phòng vệ sinh thấy Thiệu An mặt nặng mày nhẹ nhìn điện thoại liền áp sát lại nhìn lén.
Thiệu An mải suy nghĩ nên không để ý, cậu quyết tâm mở lại lần nữa đoạn ghi âm kia để xác nhận, cậu không mang tai nghe nên chỉ dám mở khe khẽ đặt bên tai, vừa hay là bên Thẩm Lạc đang nhìn lén.
Thẩm Lạc nhướn mày nói " Sao lại đi nghe mấy loại ghi âm bậy bạ này, không lẽ anh chưa đủ thỏa mãn sao?".
Thiệu An giật mình suýt ném quăng đi cả điện thoại, cậu đẩy Thẩm Lạc tránh xa ra một chút " Cậu nghe lén cái gì mà nghe chứ? Đây là...!đây là...".
Thẩm Lạc im lặng chờ cho Thiệu An giải thích nhưng cậu mãi không nói được ra lời.
" Thôi bỏ đi, mau đi làm thôi, muộn giờ bây giờ!".
Thẩm Lạc khi nãy đã nhìn rõ tên của cái diễn đàn kia rồi, đợi khi nào rảnh sẽ thử tìm kiếm xem sao.