Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chân Nguyệt thở dốc, đặt chiếc ghế xuống: "Mau lấy dây thừng trói hắn lại, rồi kêu trưởng thôn đến!"
Kiều Đại Sơn nhanh chóng nói: "Ta sẽ đi tìm trưởng thôn ngay!" Nói rồi, ông chạy ra ngoài.
Kiều Nhị lấy dây thừng, trói chặt tên trộm. Khi đang trói, hắn bỗng nhận ra khuôn mặt bầm dập của kẻ đó: "Lý Tam?"
Lý Tam là một kẻ lêu lổng trong thôn, không làm ăn gì tử tế, chỉ chuyên trộm cắp.
Nhà hắn chỉ còn người mẹ già mù lòa họ Lý. Dân làng từ lâu đã coi hắn là thứ đáng ghét, thậm chí còn khinh miệt hơn cả tên lưu manh Đinh Nhị.
Chẳng bao lâu, trưởng thôn Kiều Phong và con trai Kiều Tùng đã tới, còn kéo theo một vài dân làng.
Khi vào Kiều gia, ai nấy đều ngạc nhiên khi thấy Lý Tam bị đánh đến thê thảm, mặt mày bầm dập.
Chân Nguyệt và Kiều Triều lúc này đang ngồi dưới mái hiên, thở dốc sau trận đánh.
Kiều Phong nghiêm giọng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Kiều Trần thị nhìn sang vợ chồng Chân Nguyệt.
Kiều Triều lên tiếng trước: "Hắn lẻn vào nhà định cạy cửa bếp, lúc đó ta phát hiện, rồi đánh hắn ta."
Kiều Phong tiến đến gần Lý Tam, giọng đầy trách móc: "Lý Tam, sao ngươi lại đi ăn trộm? Ngươi còn nhớ mình có mẹ già mù lòa ở nhà không?"
Lý Tam cuộn tròn trên đất, run rẩy nói: "Ta chỉ đói quá, muốn trộm chút gì đó ăn thôi..."
Chân Nguyệt không tin, lên tiếng chế giễu: "Chỉ trộm chút đồ ăn? Ai mà tin được? Có phải ngươi muốn trộm lương thực để nộp thuế ngày mai không?"
Nghe vậy, Lý Tam đột nhiên khựng lại, rồi liều mạng lắc đầu: "Không, không! Ta tuyệt đối không có ý định đó!"
Lý Tam với vẻ lúng túng càng khiến Chân Nguyệt chắc chắn hắn đến trộm lương thực. Kiều Nhị không kìm nổi, bước lên đá một cú,"Lý Tam, ngươi đến nhà ta trộm lương thực làm gì? Nhà ta đâu có nhiều mà để trộm."
Lý Tam rên rỉ,"Bên ngoài người ta nói nhà các ngươi lương thực nhiều. Dù không nhiều thì các ngươi có thể bán lừa đổi lấy lương thực mà? Nhà ta chẳng còn chút lương thực nào."
Kiều Nhị tức giận,"Nhà ngươi không có lương thực thì liên quan gì đến chúng ta? Ngươi trộm của chúng ta, chúng ta biết sống sao đây?"
Lý Tam đáp lại trơ trẽn,"Dù sao nhà các ngươi cũng đang thiếu nhiều bạc, thiếu thêm một ít cũng chẳng sao. Biết đâu bị bắt đi làm lao dịch thì các ngươi còn chẳng cần trả nợ nữa."
Nghe đến đây, mọi người đều cảm thấy hắn ta quá vô liêm sỉ, mặt dày đến mức khiến người ta tức giận.
Không kiềm được, Chân Nguyệt vớ lấy chiếc ghế, đập thẳng vào người Lý Tam. Kiều Triều cũng không chần chừ, nhấc chân đá vào bụng hắn ta khiến Lý Tam hét lên,"Aaa! Cứu mạng! Đừng đánh, ta sai rồi!"
Kiều Triều siết chặt nắm đấm,"Gặp ngươi lần nữa là ta đánh tiếp!"
Chân Nguyệt quay sang Kiều Phong,"Tên này nên bị bắt và đưa ra cho quan phủ xét xử."
"Đừng!" Một giọng nói run rẩy vang lên từ ngoài cửa, một bà lão mù cầm gậy chậm rãi bước vào. Người trong đám đông vội vàng đỡ bà lão đi tới. Kiều Tùng cũng tiến lên dìu bà,"Lý đại nương, sao bà lại đến đây?"
Bà Lý vừa tới nơi đã quỳ sụp xuống đất, run rẩy móc từ túi ra mười mấy văn tiền,"Xin các ngươi đừng đưa con ta ra quan, ta đưa tiền đây. Các ngươi muốn bao nhiêu tiền? Ta chỉ có chừng này, có đủ không?"
Lý Tam lúc này ngừng kêu la,"Nương, cầu xin họ làm gì, tiền đó để mua cho ta chút đồ ăn."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");