Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bà Lý quát: "Im miệng!" Rồi bà dập đầu xuống đất.
"Đại Sơn, Trần Liễu, xin các ngươi thương tình. Ta chỉ có mỗi đứa con này, xin các ngươi tha cho nó."
Bà lão dập đầu đến nỗi trán bị trầy xước da.
Kiều Phong lập tức bảo người đỡ bà dậy, rồi nhìn về phía Kiều Triều và Chân Nguyệt.
Chân Nguyệt vốn định đưa Lý Tam ra quan, nhưng nhìn thấy bà Lý như vậy, nên nàng ngập ngừng quay sang nhìn Kiều Triều.
Cả hai trao đổi ánh mắt.
Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn cũng không nỡ, nhưng họ không dám quyết định,"Lão đại, vợ lão đại, các con quyết định thế nào?"
Kiều Triều đáp,"Không cần đưa hắn ra quan, nhưng trong nửa tháng tới, mỗi ngày Lý Tam phải chặt một bó củi mang đến cho nhà ta."
Bà Lý lập tức đáp,"Được, được, ta sẽ chặt củi cho các ngươi."
Chân Nguyệt nghiêm mặt,"Không phải bà, là Lý Tam phải tự tay chặt củi."
Kiều Phong đồng ý,"Được, Lý Tam sẽ phải mang củi đến mỗi ngày trong nửa tháng."
Chân Nguyệt nói thêm: "Loại củi gì sẽ do chúng ta quyết định."
Kiều Phong gật đầu: "Không có vấn đề gì."
Cuối cùng, sự việc được quyết định như thế, dây trói trên người Lý Tam cũng được tháo ra. Những người đến xem náo nhiệt cũng lần lượt ra về, trả lại sự yên tĩnh cho Kiều gia.
Chân Nguyệt lên tiếng,"Chuyển lương thực vào phong ta đi."
Kiều Đại Sơn đề nghị,"Chuyển sang gian phòng của ta và nương ngươi cũng được."
Chân Nguyệt phản đối,"Phòng hai người nhỏ quá, Tiểu Hoa vẫn đang ngủ ở đó, trước hết cứ chuyển sang phòng con đã. Dọn ngay bây giờ."
Kiều Đại Sơn gật đầu,"Được."
Cả nhà bắt đầu chuyển lương thực vào lúc trời khuya. Sau khi hoàn tất, mọi người ai nấy đều mệt nhoài, trở về ngủ vội vì trời cũng đã gần sáng.
Ngày hôm sau, việc Lý Tam trộm lương thực ở Kiều gia đã lan ra khắp thôn. Người trong thôn xôn xao bàn tán, không ít người chạy về kiểm tra xem lương thực nhà mình có bị mất hay không.
Khi thấy Lý Tam bị đánh đến thảm hại nhưng lại không bị đưa đi gặp quan hay nhốt lại, mọi người tò mò hỏi han.
Sau khi nghe kể, hóa ra Lý Tam bị thương nặng là do Kiều Đại và Chân thị đánh. Ban đầu định đưa hắn lên quan, nhưng bà Lý đã đến cầu xin tha mạng. Nghe đâu, trán của bà lão cũng bị đập đến chảy máu, trông vô cùng đáng thương.
"Mọi chuyện kết thúc khi Kiều Đại ra điều kiện bắt Lý Tam phải chặt củi cho Kiều gia trong nửa tháng, thế là không bị đưa đi gặp quan."
Có người tỏ vẻ không hài lòng,"Theo ta, lẽ ra phải đưa hắn đi gặp quan. Nếu không, ai biết hắn có đến trộm lương thực nhà chúng ta không?"
"Đành cảnh giác thôi, ban đêm khóa chặt cửa, lương thực thì cứ để trong phòng, hoặc khoá thật kỹ."
Một người khác lo lắng,"Nhưng nếu Lý Tam bị bắt, bà Lý làm sao sống nổi? Bà ấy già yếu, lại mù nữa, nếu quẫn trí rồi nhảy sông thì sao?"
Nghe vậy, có người gật đầu đồng ý,"Cũng đúng, bà Lý đáng thương, chỉ có mỗi đứa con như thế."
Mọi người đều tỏ ra thông cảm.
Lúc này, Kiều Triều đang dùng xe lừa để kéo lương thực đến gốc cây đa lớn trong thôn. Hôm nay là ngày thu thuế, nên mọi người đều đã xếp hàng chờ nộp lương thực.
Chân Nguyệt cũng theo đến để xem quá trình nộp thuế diễn ra như thế nào. Hài tử được giao cho Kiều Trần thị trông nom, nên bà không đi cùng.
"Đại Sơn, nghe nói tối qua nhà các ngươi bị trộm?" Vừa thấy họ đến, một người tò mò hỏi ngay.
Kiều Đại Sơn gật đầu,"Ừ."
"Các ngươi phát hiện thế nào?"
Kiều Đại Sơn đáp: "Lão đại và thê tử lão đại nghe thấy tiếng động, rồi phát hiện ra."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");