Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiền thị vừa định hỏi có chuyện gì, thì bỗng nhiên từ trong núi vang lên tiếng "rống" của một con hổ lớn. Tiếng rống lớn vang vọng khiến cả Kiều Đại Sơn, Kiều Nhị, và Tiền thị đều biến sắc. Không chần chừ, cả ba nhanh chóng nhặt lấy đồ và bắt đầu chạy. Tiền thị vì quá hoảng sợ nên suýt ngã, may mà Chân Nguyệt kịp thời đỡ nàng: "Bình tĩnh, đừng gấp."
Tiền thị vẫn chưa hết hoảng loạn, thầm nghĩ: Làm sao có thể không lo lắng được chứ?
Cả bốn người nhanh chóng chạy ra khỏi khu vực nguy hiểm. Trên đường, họ gặp một số người khác, Kiều Đại Sơn lập tức cảnh báo: "Chúng tôi vừa nghe thấy tiếng rống của hổ lớn trong núi. Đừng vào đó nữa."
Những người kia nghe thấy vậy lập tức tái mặt, rồi vội vàng cùng chạy về thôn với họ.
Trong lúc đó, con hổ lớn vẫn đang cố tránh thoát ra khỏi những sợi dây mây, không biết đã bao lâu trôi qua. Khi dây mây dần rút lui trở về vị trí cũ, hổ lớn nhìn xung quanh một lượt, không thấy dấu vết của ai cả, rồi cũng đành bỏ đi kiếm ăn ở nơi khác.
Về đến thôn, Kiều Đại Sơn vội đi tìm trưởng thôn, kể lại sự việc rằng khi họ vào núi đốn củi, đã nghe thấy tiếng rống lớn của con hổ, mà tiếng đó phát ra từ không xa rìa núi.
Trưởng thôn biến sắc, lập tức sai người thông báo cho thôn dân: "Gần đây mọi người tốt nhất đừng vào núi, thậm chí đừng lại gần núi. Hổ đã xuất hiện!".
Còn nhóm của Chân Nguyệt thì đã về đến nhà. Tiền thị thở dốc, chân mềm nhũn, vỗ n.g.ự.c nói: "Làm ta sợ muốn chết!"
Kiều Trần thị từ trong nhà bước ra hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiền thị vội vàng đáp: "Chúng con gặp hổ!"
Kiều Trần thị cũng hốt hoảng, chân tay run rẩy: "Cái gì? Cha ngươi và lão nhị đâu?"
Chân Nguyệt bình tĩnh trả lời: "Bọn họ đi báo cho tưởng thôn rồi, chắc sẽ về ngay thôi."
Kiều Trần thị thở phào: "Vậy là tốt rồi, thật kinh khủng."
Tiền thị vẫn còn bàng hoàng hỏi: "Đại tẩu, tẩu có gặp con hổ ấy không? Lúc ta vừa cúi đầu hái rau, ngẩng lên đã không thấy tẩu đâu. Đang định đi tìm thì tẩu đã vội vã chạy ra bảo chúng ta chạy."
Chân Nguyệt đáp nhẹ: "Không có." Dù có, cũng chẳng thể nói ra.
Tiền thị gật đầu: "Cũng phải, nếu thật sự đụng trúng hổ thì làm sao đại tẩu ngươi có thể chạy thoát được."
Kiều Trần thị lo lắng nhắc nhở: "Mấy ngày tới không cần đi lên núi nữa, thật sự đáng sợ."
Kiều Triều từ trong phòng bước ra, nghe chuyện hổ xuất hiện cũng khuyên: "Dù sao trong nhà cũng còn đồ ăn, tốt nhất mấy ngày này cứ ở nhà thôi."
Kiều Trần thị đồng ý: "Đúng vậy, hơn nữa sắp đến ngày mồng tám tháng Chạp rồi. Chúng ta còn phải chuẩn bị đồ đạc cho tết, xong mồng tám tháng Chạp thì cũng gần đến Tết Nguyên Đán, trong nhà còn nhiều việc phải làm."
Không bao lâu, Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị cũng trở về,"Chúng ta đã báo với trưởng thôn rồi, ông ấy đã cử người đi thông báo cho thôn dân không được lên núi nữa."
"Các ngươi cũng đừng đi nữa. Củi lửa trong nhà cũng đủ dùng rồi," Kiều Trần thị nhắc nhở.
"Vâng, nương," Kiều Nhị đáp.
Chân Nguyệt lấy sọt măng ra: "Nương, đêm nay xào một ít, còn lại muối chua để dành ăn dần."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");