Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Đại Sơn cùng mọi người mãi khuya mới về đến nhà, Kiều Triều mệt mỏi đến mức ngồi phịch xuống ghế, chẳng còn sức đứng dậy: "Nhà Trần Nhị Trụ cũng bị tuyết làm sập. Trước đó tay Trần Nhị Trụ bị thương, thế nên chúng ta phải sang giúp đỡ. Tuyết rơi dày có thể báo hiệu một năm bội thu, nhưng nếu tuyết quá lớn thì lại thành tai họa mất." Kiều Triều vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tuyết vẫn đang rơi nặng hạt.
Chân Nguyệt mang ra cho Kiều Triều một chậu nước ấm để ngâm chân, rồi đưa cho hắn một bát mì: "Ngâm chân ăn mì rồi nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai còn phải dậy sớm nữa mà."
Kiều Triều gật đầu: "Ừ, mai là ngày hạ táng lão gia Lương gia."
Thôn Đại Nam dù có vài căn nhà bị tuyết làm sập nhưng phần lớn vẫn còn vững chắc. Mọi người trong làng đều cảm nhận được cái lạnh cắt da, nhiều nhà còn đốt lửa trong nhà để giữ ấm, cửa nẻo đều đóng kín.
Cách xa vài trăm dặm ở huyện Thương, dưới chân tường thành, có những người dân nghèo đói rét mướt. Ngày hôm sau, người ta phát hiện nhiều nạn dân bị đông cứng đến chết. Có người còn ôm đứa con bé bỏng trong lòng, cả nhà vài người đều không qua khỏi.
Các binh lính tuần tra đã quá quen với cảnh tượng này, từ khi trời trở lạnh, mỗi ngày có vô số nạn dân đông cứng mà chết. Nhưng họ không thể cho phép những người này vào thành, vì bên trên đã ra lệnh không cho phép nạn dân vào.
Mỗi ngày, xác c.h.ế.t đều được họ đưa đi, tùy tiện tìm một cái hố lớn rồi chôn xuống. Còn trách ai đây? Chỉ có thể trách ông trời.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Triều cùng mọi người lại tiếp tục xuất phát. Hôm nay là ngày hạ táng lão gia tử Lương gia, Kiều Đại Sơn là một trong những người khiêng quan tài.
Kiều Triều và Kiều Nhị thì phải đi đào mộ, Lương gia định chôn lão gia tử trên núi, con đường khá xa và khó đi, nhất là khi tuyết vẫn rơi dày. Hành trình thật sự rất gian nan.
Chân Nguyệt không tham gia, nên không rõ tình hình bên ngoài.
Ở nhà, Tiểu A Sơ cả ngày chỉ ăn rồi ngủ, thỉnh thoảng cười khúc khích với Chân Nguyệt, chẳng có chút lo lắng nào. Dạo gần đây, Chân Nguyệt đã bắt đầu cho bé ăn bột củ sen và các loại thức ăn nhẹ khác, không cần lúc nào cũng cho b.ú sữa nữa.
Bên ngoài, Kiều Triều và mọi người cuối cùng cũng đào xong mộ. Kiều Đại Sơn cùng những người khác khiêng quan tài lên núi, theo sau là cả gia đình Lương gia, ai nấy đều mặc đồ trắng, đầu đội khăn tang, khóc lóc vô cùng thương tâm.
Tiếng kèn trống cùng tiếng khóc vang vọng xa, đến mức Chân Nguyệt ở nhà cũng nghe thấy. Kiều Trần thị ngồi xoa xoa khóe mắt, thở dài: "Lương thúc là người tốt, trước còn thấy tinh thần lắm, ai..."
Bà gọi là Lương thúc, còn Chân Nguyệt và Kiều Triều thì gọi là Lương gia gia.
Mọi người dốc hết sức khiêng quan tài lên núi, nhưng do tuyết dày và đường trơn trượt, việc đi lại đã khó, huống chi còn phải khiêng quan tài nặng nề. Tuy vậy, đây là việc trọng đại, không ai phàn nàn, và nhiều người đã đến giúp đỡ.
Cuối cùng cũng chôn cất xong, nhưng trên đường về, đột nhiên có người hét lên "A!" Một người bất ngờ lăn từ trên núi xuống.
Kiều Triều và Kiều Nhị lúc ấy vẫn đang ở phía sau, chưa rõ chuyện gì xảy ra. Hóa ra là người nhà Lương gia bắt đầu cãi vã, thậm chí xô đẩy nhau, dẫn đến việc có người bị đẩy ngã.
Người bị ngã không chết, nhưng chân có vẻ gãy và đầu bị thương.
Khi Kiều Triều vừa xuống núi chuẩn bị về nhà, có người chạy tới hét lớn: "Đinh nhị đã c.h.ế.t rồi!"
Mọi người ồ lên kinh ngạc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");