Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chân Nguyệt cười nhạt: "Ta không biết chữ, nhưng vẽ đồ vật thì đơn giản thôi mà."
Cả nhà:...
Đơn giản sao?
Kiều Trần thị góp ý: "Nếu không, ngươi thử vẽ trên mặt đất cũng được, khỏi lãng phí giấy của lão tam."
Chân Nguyệt gật đầu: "Cũng đúng."
Sau đó, Chân Nguyệt bế hài tử về phòng cho bú, rồi dỗ cho bé ngủ. Lúc Kiều Triều vào, nàng giao bé cho hắn trông để đi tắm rửa.
Sáng hôm sau, Chân Nguyệt dùng một cây gậy vẽ phác thảo sơ sài một chiếc xe đẩy lên mặt đất. Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị đứng bên cạnh, vừa xem vừa bàn cách làm thế nào để chế tạo nó. Hai người bắt đầu thảo luận sôi nổi.
"Chúng ta đi đốn củi về làm thử xem sao," Kiều Đại Sơn nói.
"Ừ, cứ từ từ mà làm," Chân Nguyệt đáp.
Kiều Triều cũng theo họ lên núi, tuy hắn không giỏi nghề mộc, nhưng việc đốn củi thì không thành vấn đề.
Khi mọi người đi khỏi, Chân Nguyệt đưa hài tử cho Kiều Trần thị trông, còn Tiền thị dẫn ba đứa nhỏ Tiểu Hoa, Tiểu Thảo, Tiểu Niên đi cắt cỏ.
Nàng thì đi ra sau nhà để xem những cây giống mà mình mang về từ núi tối qua.
Ở đó, có một cây mầm cà chua hoang dã, hai cây ớt cay, và thậm chí cả một cây dưa hấu.
Thật ra, những thứ này có thể mua hạt giống, nhưng vùng này dường như không trồng chúng. Có lẽ vì nông dân ở đây không quen trồng loại cây này, hoặc nghĩ rằng chúng không bán được, hoặc không ăn được.
Khi Kiều Trần thị ôm hài tử đến xem, bà ấy nhìn thấy Chân Nguyệt đang trồng những cây lạ liền ngạc nhiên: "Sao ngươi lại trồng mấy thứ này? Chúng khó sống lắm. Trước đây Trương bà tử cũng thử trồng, nhưng hoặc là chết, hoặc nếu có ra quả thì ăn vào bị tiêu chảy hết."
Chân Nguyệt ngạc nhiên: "Sao có thể như vậy? Cà chua là loại quả rất tốt, sao lại tiêu chảy được?"
Chân Nguyệt hỏi tiếp: "Có phải bà ấy ăn khi quả chưa chín không?"
Kiều Trần thị gật đầu, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Đúng rồi, quả vẫn còn màu xanh lơ mà đã nếm thử."
Chân Nguyệt thở dài: "Quả còn xanh thì ăn vào sẽ gây độc. Phải đợi đến khi nó chín đỏ mới ăn được."
Kiều Trần thị ngạc nhiên: "Thật sao? Sao ngươi biết điều này?"
Chân Nguyệt cười nhạt: "Là Kiều Đại trước đây khi lên huyện thành nghe người ta nói."
Kiều Trần thị nghe vậy gật gù: "À, thì ra là thế. Vậy thì khi nó ra quả, chúng ta sẽ thử cho lợn ăn trước, nếu không sao mới đến lượt người ăn."
Chân Nguyệt gật đầu: "Ưm, cứ như vậy đi."
Lúc này, Tiểu A Sơ trong lòng Kiều Trần thị ngáp dài, bà nhanh chóng ôm bé vào nhà cho bé ngủ.
Còn lại một mình Chân Nguyệt ở phía sau nhà, nàng đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào những cây giống mà nàng vừa trồng. Đầu ngón tay nàng bỗng tỏa ra một luồng năng lượng màu xanh nhạt, một dòng tinh lực mỏng manh len lỏi vào bên trong thân cây. Ánh sáng ấy mờ nhạt đến mức nếu không nhìn gần sẽ khó mà nhận ra. Đây chính là dị năng của Chân Nguyệt.Không chỉ những cây trồng mới được chăm sóc, Chân Nguyệt cũng dùng dị năng để tăng cường sức sống cho một vài cây cải trắng bên cạnh. Sau một lúc, nàng cảm thấy cơ thể mình yếu đi, sắc mặt dần tái nhợt.
"Dị năng này, dùng xong là kiệt sức ngay... Quá yếu rồi."
Cuối cùng, Chân Nguyệt dùng chút ít dị năng còn sót lại để nuôi dưỡng cây nho dây, nhưng khi đứng dậy, nàng lảo đảo đôi chút, cảm giác cả người đều yếu ớt.
Nàng bước chân loạng choạng trở về phòng.
Kiều Trần thị đang ngồi bên cạnh quạt gió cho Tiểu A Sơ, nhìn thấy Chân Nguyệt mặt mày tái nhợt bước vào, liền vội vàng đứng dậy: "Sao thế? Có phải bị cảm nắng rồi không?"
Vừa nói, bà vừa vươn tay sờ trán Chân Nguyệt, nhưng thấy trán không nóng lắm.
“Để ta đi lấy cho con chén nước.”
"Vâng" Chân Nguyệt đáp.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");